Chương 33
Mặc dù trong tên của Tân Hà(*) có một từ “Tân”, nhưng thật ra nó là một thành phố cổ xưa. Có lẽ, ngay cả khi quay về thời gian thành phố này mới được xây dựng thì nó vẫn hiện lên một chút cảm giác tang thương.
(*) Tân Hà (新荷): Chữ Tân (新) có nghĩa là mới.
Trên chuyến tàu cao tốc, loa đang phát thông báo sắp tới trạm tiếp theo là ga Tân Hà.
Thẩm Ý nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa sổ, biết còn năm phút nữa là phải xuống xe. Cô nheo mắt, kéo tấm màn cửa xuống, đứng dậy đi tới trước cửa toa lấy hành lý.
Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi chỗ ngồi, cô đã va vào một chàng trai mặc áo khoác có mũ trùm kín đầu. Người nọ nhanh chóng che nửa khuôn mặt bằng tay trái rồi vội vã lách người qua.
Thẩm Ý sửng sốt, kêu lên: “Cố Ức, sao cậu lại ở đây?”
Cố Ức thầm than một tiếng “Thôi xong, mới đó mà đã bị phát hiện”, xấu hổ quay đầu lại cười gượng: “Tiểu tiên nữ sao, trùng hợp quá!”
Thẩm Ý nhìn xuống ba lô của cậu ta, nghi hoặc: “Cậu cũng xuống trạm này sao?”
Mắt Cố Ức đảo một vòng, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra lý do nào để tránh cô, đành bất đắc dĩ lấy tay ôm trán: “Không phải chỉ có mình…” Vừa nói vừa chỉ vào hàng ghế cuối cùng.
Cô đưa mắt nhìn theo, phát hiện ra hai gương mặt quen thuộc là Trịnh Thuấn và Tạ Địch.
Thấy bị phát hiện, cả hai người liền miễn cưỡng nở một “nụ cười tự tin”.
Trịnh Thuấn cười nhe cả hàm răng trắng, chọc chọc mấy cái vào người đang đọc báo bên cạnh: “Anh Yến, đừng giả bộ nữa, tiểu tiên nữ phát hiện ra chúng ta rồi. Anh bỏ cái tờ báo to đùng đấy xuống đi.”
Kỳ Yến: “…”
Kỳ Yến hít một hơi thật sâu, dẹp tờ báo qua một bên, cam chịu cởi mũ lưỡi trai, rồi đứng lên đi tới trước mặt Thẩm Ý, anh không dám nhìn thẳng, mất tự nhiên liếc nhìn lung tung sang nơi khác, ậm ừ nói: “Tôi… tôi có thể giải thích một chút…”
Thẩm Ý nghe vậy liền nở nụ cười với anh: “Các cậu lo lắng cho mình à?”
Nửa tháng trước, tai nạn nổ bình gas ở tiểu khu đã khiến cô sợ hãi rồi nhớ đến những ký ức đau thương trong quá khứ. Sự suy sụp của cô cũng làm Kỳ Yến lo lắng. Mấy ngày nay, tuy ngoài miệng Kỳ Yến chẳng nói chẳng rằng, nhưng Thẩm Ý cũng nhìn ra được anh vẫn luôn nỗ lực chăm sóc cho cô, thậm chí mấy cậu bạn Cố Ức cũng tung hết năng lượng tích cực ra để cô được vui vẻ hơn.
Thẩm Ý ngẩng đầu, nhìn bọn họ rồi chân thành cảm ơn: “Cảm ơn các cậu.”
Kỳ Yến cúi xuống nhìn gương mặt của cô, khẽ “Ừm” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Không có gì đâu.”
Cố Ức ném chiếc áo khoác có mũ trùm kín đầu kia đi: “Ôi, cậu đừng cảm ơn mình. Nếu muốn cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn mình anh Yến thôi, nếu không phải anh ấy ép tụi mình…”
Kỳ Yến đến đầu cũng không thèm quay lại, lạnh mặt mà thụi cùi chỏ thẳng vào bụng cậu ta.
Cố Ức lập tức ngậm miệng, che bụng lại rên ri.
Tàu cao tốc cũng gần đến trạm.
Cửa mở ra, Kỳ Yến giúp Thẩm Ý xách hành lý ra ngoài. Xung quanh cũng nườm nượp khách đi tàu, Thẩm Ý nói: “Ba mình tới đón rồi, các cậu về nhà mình nhé, mời các cậu một bữa cơm tối.”
Cố Ức nói: “Ôi, ngại quá. Mình thích ăn tôm xào hành lá và món cua lăn bột chiên giòn. Bảo ba cậu mua nhiều một chút nhé!”
Kỳ Yến đánh vào đầu cậu ta: “Ăn cái gì mà ăn?”
Cố Ức đau khổ che đầu, dùng ánh mắt đáng thương như dò hỏi anh: “Anh Yến, chẳng lẽ anh không muốn đến nhà của tiểu tiên nữ sao?”
Kỳ Yến mặc kệ cậu, xoay người lại, nghiêm túc mà nói với Thẩm Ý: “Đừng để ba cậu biết cậu quen đám bọn mình, như vậy không tốt đâu.”
Thẩm Ý nghi hoặc nhíu mày, không hiểu tại sao anh lại nói không tốt, cô lại khuyên anh vài câu, thật lòng muốn mời bọn anh tới nhà, nhưng Kỳ Yến vẫn kiên quyết từ chối. Anh tiễn cô đến cửa ra của nhà ga rồi dừng lại, Thẩm Ý đành phải ra ngoài một mình.
Cố Ức nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi: “Anh Yến, không phải bây giờ chúng ta cải tà quy chính rồi sao? Rất ít khi đánh nhau mà. Mỗi ngày ngoại trừ lên lớp, chúng ta còn làm bài tập cùng nhau nữa. Tiểu tiên nữ và chúng ta quen biết nhau thì có gì mà không tốt chứ?”
Giọng điệu của Kỳ Yến hơi trầm xuống: “Ông đây còn chưa chuẩn bị tinh thần.”
Cố Ức: ?
Kỳ Yến nhìn cậu ta, đáng thương nói: “Mày không hiểu đâu.”
Cố Ức:
Thẩm Ý được Thẩm Quốc đón về nhà, Tôn Mỹ Linh đã nấu sẵn một bàn đầy những món ăn yêu thích của cô. Em trai Thẩm Lạp vừa nghe tiếng mở cửa liền gấp không chờ nổi nhào tới, hai tay nhỏ ôm lấy chân cô, muốn được chị ôm nhưng lại ngại ngùng không dám nói. Thẩm Ý cười, khom người ôm lấy cậu nhóc, hôn một cái thật kêu lên má cậu: “Lạp Lạp, em mập hơn rồi có phải không?”
Thẩm Lạp ôm cổ cô, trong giọng còn mang theo mùi sữa ngọt ngào: “Em không có mập đâu. Là do em lớn rồi nên cao to hơn đó. Mẹ nói ăn nhiều cơm sẽ cao lên.”
Tôn Mỹ Linh cười nói: “Chị vừa về, đừng quấy chị nữa con. Qua ăn cơm thôi, đồ ăn nguội hết rồi này.”
Người một nhà cùng ngồi xuống bàn ăn cơm, nghe Thẩm Ý nói chỉ ở nhà hai ngày, Thẩm Lạp buồn bực đến nỗi cơm cũng ăn không vô, hai tay ôm chặt lấy cô, bĩu môi nói: “Chị đừng đi, em nhớ chị lắm. Chị đừng đi được không?”
Thẩm Ý xoa xoa đầu tóc của cậu nhóc, kiên nhẫn nói: “Chị chỉ được nghỉ Tết có ba ngày thôi, còn phải về đi học nữa. Chờ đến kỳ nghỉ đông, chị lại về nhà chơi với em có được không? Em ở nhà phải chăm chỉ học hành, nghe lời ba mẹ, nếu không chị sẽ giận không để ý tới em nữa.”
Thẩm Lạp sửng sốt: “Chị, chị đừng không để ý tới em mà.”
Thẩm Ý nhéo cái má phúng phính của cậu bé, rồi cầm muỗng cơm đút cho nó: “Vậy thì bây giờ em ngoan ngoãn ăn cơm cho mau lớn, sau này phải cao mới đẹp.”
Thẩm Lạp mở miệng “A” một tiếng, há miệng hưởng thụ cảm giác được chị gái chiều chuộng.
Buổi tối, sau khi ngâm chân xong, Thẩm Ý nằm xuống giường, trên QQ thông báo tin nhắn của Kỳ Yến.
Kỳ Yến: [Ngày mai cậu có đi đâu không?]
Thẩm Ý: [Mình muốn về lại trường cấp 2.]
Lại hỏi tiếp: [Các cậu ở đâu vậy?]
Tân Hà chỉ là thành phố nhỏ, không có khách sạn cao cấp, Thẩm Ý lo anh ở đây sẽ không quen.
Kỳ Yến nhanh chóng gửi cho cô định vị địa chỉ khách sạn, anh ở khá gần nhà cô. Anh lại đề nghị: [Vậy ngày mai tôi đi cùng cậu.]
Thẩm Ý gửi qua một gương mặt cười: [Được.]
———
Ngày hôm sau, bọn họ gặp nhau ở gần trường cấp 2.
Thẩm Ý vừa xuống xe buýt, liền chú ý đến một đám thiếu niên cách đó không xa, Kỳ Yến vô cùng nổi bật. Dáng người anh cao gầy cân đối, cả người toát ra khí chất đặc biệt chỉ mình anh mới có, nhìn thoáng qua là cô có thể nhận ra ngay.
Thẩm Ý chạy tới, vẫy tay chào bọn họ, rồi chỉ vào một con ngõ nhỏ bên trái: “Đi qua ngõ này là tới trường.”
“Được.” Kỳ Yến gật đầu, đi theo sau cô: “Cậu dẫn đường nhé.”
Con ngõ không dài, đi chừng vài phút là đã tới nơi. Đứng ở cửa sau của trường, Thẩm Ý nhớ lại quá khứ, cười nói với anh: “Trước cổng trường là đường lớn, nhưng lúc đi học mình thường đi bằng cái ngõ này, gần hơn đường bên kia, nên mình còn có thể ngủ thêm vài phút nữa.”
Kỳ Yến nghe cô nói, không khỏi nở nụ cười.
Vì hôm nay nghỉ lễ nên trường không có người tới lui, khuôn viên trường vắng tanh. Cổng trường bị khóa lại, hai người bám vào thanh sắt trên cổng gọi, bảo vệ đang ngủ trưa bên trong bị tiếng động đánh thức, hùng hổ thò đầu ra: “Ai vậy? Cái gì, đi vào thăm trường á? Không, không, không được phép vào! Về đi!”
Bảo vệ nói xong liền phớt lờ họ rồi đi vào trong.
Thẩm Ý thất vọng rũ đầu xuống, ỉu xìu.
Kỳ Yến khoanh tay, híp mắt nói: “Tôi có một cách. Cậu có muốn thử một chút không?”
“Thử, thử.” Thẩm Ý vừa nghe có cách liền hào hứng không thôi, hai mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Vì vậy, một phút sau, bọn họ đứng tụm lại ở bức tường bao đã bị tróc lớp sơn.
Kỳ Yến quay trái quay phải quan sát xung quanh, sau đó kiễng chân, hai ba bước chân đã trèo lên trên tường, đưa tay xuống dưới. Trịnh Thuấn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình: “Tiểu tiên nữ, bước lên đây đi.”
“A, cảm ơn cậu.” Thẩm Ý có chút xấu hổ, loay hoay một chút rồi cởi giày ra, được Tạ Địch và Cố Ức đỡ, giẫm lên vai Trịnh Thuấn, rồi được Kỳ Yến kéo lên.
Lần đầu đứng trên bức tường cao, Thẩm Ý run rẩy không dám nhúc nhích, Kỳ Yến nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, nói: “Tôi xuống trước rồi đỡ cậu ở dưới. Giờ cậu đừng đứng, ngồi xuống đã nhé.”
“Ừm.” Thẩm Ý chậm rãi ngồi xổm trên bức tường.
Kỳ Yến thuần thục nhảy xuống dưới, nhìn xung quanh không có ai, liền mở rộng cánh tay: “Được rồi, cậu nhảy xuống được rồi đó.”
“Có thể nhảy thật sao?” Thẩm Ý hơi sợ.
Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Đừng sợ, tin tôi đi.”
Ánh nắng ấm áp chiếu vào góc mắt, đầu mày của anh, đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ lại được phản chiếu nắng ấm, nhìn về phía cô đầy dịu dàng ôn nhu. Nhìn vào ánh mắt ấy, mọi lo lắng và sợ hãi của cô đều tan biến, vì thế, một tay cô xách đôi giày, nhắm mắt dang tay nhảy xuống.
Rồi rơi vào một vòng tay ấm áp, vững vàng.
Thẩm Ý vẫn nhắm tịt mắt, ôm chặt cổ anh: “Mình… mình làm được rồi à?”
Kỳ Yến rất muốn nói không thể, anh còn muốn ôm cô thêm một chút nữa, nhưng bên ngoài, đám Cố Ức lại gọi anh mấy tiếng, anh đành phải miễn cưỡng đáp: “Ừ, cậu làm được rồi.”
Lúc này, Thẩm Ý mới dám mở mắt ra, lại phát hiện mình đang ôm chặt lấy cổ anh, tai nóng bừng, vội vàng buông Kỳ Yến ra, nhảy xuống đất đi giày vào. Cũng chẳng biết vì sao mà tay cô cứng đờ, mãi không thể buộc được dây giày.
Kỳ Yến nhìn cô luống cuống tay chân, liền nói: “Để tôi giúp cậu.”
Nghe anh nói, đầu óc cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người nọ ngồi xuống buộc dây giày giúp cô. Khớp xương trên tay anh rõ ràng, dây giày màu hồng xen kẽ qua từng ngón tay anh, trông chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Rồi rất nhanh, anh đã thắt xong dây thành hình chiếc nơ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Kỳ Yến cột xong dây giày bên chân trái, định chuyển sang buộc tiếp bên kia.
Nhưng Thẩm Ý rụt chân lại.
Kỳ Yến nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ vừa ngại ngùng rụt lại của cô, đứng lên, đặt tay lên vai cô rồi híp mắt, giả bộ uy hϊế͙p͙: “Đừng nhúc nhích, cậu mà lộn xộn nữa thì tôi sẽ…”
Thẩm Ý chớp chớp mắt nhìn anh, hai má ửng hồng.
Kỳ Yến thấy cô như vậy vô cùng đáng yêu, nhịn không được mà mồm miệng đi trước, đầu óc đuổi theo sau: “Cậu mà nhúc nhích nữa thì tôi sẽ hôn cậu đấy!”
Thẩm Ý: “…”
Giống như chỗ nào đó trong lòng bị anh làm cho mê hoặc, cô cứ nhìn mãi vào gương mặt tuấn tú của anh. Rồi chẳng hiểu dũng khí ở đâu, cô đột nhiên kiễng chân lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên má anh.
Kỳ Yến: “…”
Trời ơi! Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?!
Anh vừa được tiểu tiên nữ hôn trộm!
Nhưng anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà!
Không công bằng!
Anh cũng muốn hôn lại!
Một trận gió lạnh thổi qua, đầu óc của Thẩm Ý chợt tỉnh táo, ý thức được vừa rồi mình bị sắc đẹp của anh làm cho mê mẩn, cô thật muốn tìm một cái hố để nhảy xuống giấu mặt đi quá!
Ôi, cô không nghĩ tới, mình cũng sẽ một ngày có hành động như thế này…
Thẩm Ý cúi đầu, ậm ừ cả buổi trời: “Lần trước… cậu cũng hôn mình. Chúng ta coi như huề nhau.”
Kỳ Yến thậm chí còn không dám nhìn thẳng cô, cúi đầu nhìn mũi chân: “Ừm… vậy cũng được.”
Dưới góc tường, vài cơn gió thổi bay mấy cái lá trơ trọi. Đám anh em của Kỳ Yến bị ngó lơ hoàn toàn, run rẩy đứng ôm nhau trước gió lạnh.
Cho xin đi! Hai người coi chúng tôi là người điếc, người mù, người tàng hình luôn rồi sao!