Chương 35
“Gia đình mình tương đối khó khăn, vào đầu năm cấp 3, mẹ mình cần tiền phẫu thuật nên mình đã đi làm thêm để kiếm tiền trang trải, lo liệu viện phí. Nhưng đến ngày nhận lương, mình lại bị mấy tên côn đồ xã hội đen chặn đường, bọn họ muốn cướp tiền. May thay anh Yến đi ngang qua đã cứu mình, anh ấy còn cho mình mượn tiền, nếu không thì mình thực sự không biết sẽ phải để mẹ mình chịu đựng bệnh tật tới lúc nào.” Tạ Địch nhớ lại cảnh tượng ngày đó, trong giọng nói vẫn còn tràn ngập cảm kích.
Thẩm Ý nghiêm túc lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ, thì ra chân tướng vụ “bạo lực” được đồn thổi rầm rộ trên trường của Kỳ Yến là như vậy.
“Sau đó, anh Yến tự dưng bị người ta bịa đặt là đánh nhau thu phí bảo hộ, làm mình tức điên lên! Kể từ đó về sau, mình quyết định nguyện đi theo anh Yến.”
“Anh Yến, anh nói có phải không?”
Kỳ Yến không trả lời. Từ lúc lên tàu cao tốc tới giờ, anh vẫn im lặng chẳng nói tiếng nào, mặt mày trầm xuống nặng nề, giống như đang có tâm sự.
Thẩm Ý nghiêng đầu nhìn anh. Tạ Địch lại gọi anh một tiếng nữa, lúc này Kỳ Yến mới hoàn hồn.
“Ờ.” Tay trái của anh đặt trên lưng ghế, mắt ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Ý ngồi bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Kỳ Yến nhàn nhạt đáp lại. Thật ra là có chuyện chứ không phải như anh nói, hôm qua, nghe thấy cái tên Diệp Hòa, trong lòng anh là cả một bụng nghi vấn, như đám mây đen không thể tiêu tan.
Rốt cuộc Diệp Hòa này là ai, cậu ta rất quan trọng với Thẩm Ý sao?
Anh rất muốn chính miệng mình hỏi Thẩm Ý, nhưng lại có chút nao núng. Anh sợ nhận được một đáp án mà anh không muốn.
40 phút sau, tàu cao tốc dừng ở trạm Nam Vu.
Kỳ Yến giúp Thẩm Ý xách hành lý, đưa cô đến ngoài cửa ra, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Tử Ngôn, vì vậy anh nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi tiễn tới đây thôi.”
Thẩm Ý nhận lấy va li từ tay anh, ngẩng đầu: “Có phải cậu muốn nói gì với mình không?”
“Không có.” Kỳ Yến phủ nhận dứt khoát, duỗi tay xoa đầu cô, cười: “Không có chuyện gì đâu, thật đó. Cậu đi nhanh đi, đừng để cho em cậu chờ lâu.”
“Được rồi. Các cậu cũng đi đường cẩn thận nhé.” Thẩm Ý tạm biệt anh và đám Cố Ức, rồi kéo va li ra ngoài. Kỳ Yến nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi khuất dạng, sau đó xoay người, cố gắng kiềm chế sức lực, đá vào thùng rác bên cạnh.
Đám anh em sửng sốt, chẳng biết anh bị làm sao, nơm nớp lo sợ hỏi mấy câu.
Kỳ Yến chỉ nói: “Có chút việc nghĩ không thông thôi. Đi.”
Nhưng trong hai ngày tiếp theo, đám anh em lại phát hiện ra anh Yến của bọn họ dường như nghĩ mãi vẫn không xuôi chuyện từ mấy ngày trước. Trong giờ học, Kỳ Yến luôn mất tập trung, hết cầm bút xoay xoay, rồi lại viết nguệch ngoạc trên giấy cái gì đó.
Thừa dịp anh đi nhà ăn vào giờ nghỉ trưa, đám anh em kiếm cớ trở về lớp, lén lấy đống giấy nháp dưới bàn của Kỳ Yến, mở ra, chỉ thấy cả mấy trang giấy đều chồng chéo một cái tên.
“Diệp Hòa? Là ai?” Trịnh Thuấn sờ sờ đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Mẹ kiếp, anh Yến đổi đối tượng rồi à, không thích tiểu tiên nữ nữa sao?”
“Mày nghĩ cái gì thế?” Tạ Địch vỗ vào trán cậu ta: “Cái tên Diệp Hòa này nhìn là biết tên con trai rồi.”
Trịnh Thuấn càng chấn động hơn: “Anh Yến không chỉ không thích tiểu tiên nữ nữa, mà còn không thích con gái luôn à?”
Cố Ức, Tạ Địch: “…”
Tuy rằng anh Yến vẫn luôn không gần gũi với con gái, còn từ chối mọi lời yêu đương của người ta, nhưng bọn họ cũng chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của anh cả. Kể từ khi có tiểu tiên nữ xuất hiện, chuyện anh Yến thích cô ấy là chuyện ai cũng nhìn ra, không có lý nào mà anh Yến lại bỏ cô ấy theo đuổi người khác được, phải không?
Cố Ức gập tờ giấy nháp, nhét lại xuống dưới ngăn bàn Kỳ Yến, đưa ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng: “Suỵt, trước tiên đừng để tiểu tiên nữ biết chuyện này. Mặc kệ Diệp Hòa kia là nam hay nữ, chúng ta cũng phải giấu nó cho anh Yến trước đã.”
Tạ Địch và Trịnh Thuấn gật đầu, nhất trí.
———
Buổi chiều tan học, Kỳ Yến nhận được tin nhắn của Kỳ Mịch, nói buổi tối có tổ chức một bữa tiệc mừng anh ta từ Pháp trở về nước, gọi Kỳ Yến cùng tới dự.
Kỳ Yến trả lời: “Không đi.”
Anh đến trạm xe buýt với Thẩm Ý, nhìn xe chạy đi rồi mới lên xe máy. Buổi tối, lúc làm xong bài tập đã là 9 giờ, anh nghĩ một lúc lại thấy không yên lòng, xuống nhà bắt taxi đến khách sạn nơi Kỳ Mịch tổ chức tiệc mừng. Ai ngờ mới vừa xuống xe đã thấy Kỳ Mịch một mình nghiêng ngả lảo đảo bước ra cửa.
Người phục vụ đang đỡ anh ta bị đẩy ra một bên, rồi anh ta đi thẳng đến chỗ Kỳ Yến, nhếch mép cười ngây ngô: “Thằng em tốt của anh, anh biết mày tốt nhất mà!”
Kỳ Mịch mở rộng vòng tay, muốn nhào tới ôm anh. Kỳ Yến vừa né vừa tránh, vì thế Kỳ Mịch trực tiếp ngã nhào xuống, ôm đất.
Kỳ Mịch lồm cồm bò dậy, ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt dại ra, ngơ ngác quay lại nhìn Kỳ Yến.
Kỳ Yến ghét bỏ nói: “Anh uống bao nhiêu rượu thế? Nồng nặc muốn ch.ết!”
Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn xách Kỳ Mịch ra ngoài taxi, kêu xe chạy tới nhà anh ta. Dọc đường đi, gió thổi lạnh, lúc này, Kỳ Mịch mới tỉnh táo được chút ít. Về đến nhà, uống canh giải rượu của dì giúp việc nấu, anh ta mới ngơ ngác nhìn về phía Kỳ Yến: “Không phải mày nói không tới à? Sao thế, lo lắng cho anh phải không?”
Kỳ Yến chế nhạo: “Ờ, em lo anh bị cướp sắc.”
Kỳ Mịch tặc lưỡi hai tiếng, nói: “Sợ gì, bây giờ anh mày đang độc thân, cô nào muốn cướp sắc thì cứ cướp.”
Kỳ Yến nhướng mày, liếc anh ta một cái: “Anh trốn bên Pháp cả nửa năm còn không phải là để đi vun đắp tình cảm với cô nào đó à, sao bây giờ lại than vãn độc thân muốn được cướp sắc thế này?”
“Ai trốn bên Pháp nửa năm vun đắp tình cảm với một cô cơ?!” Kỳ Mịch bị chọc trúng cái chân đau, sống ch.ết không thừa nhận: “Anh mày qua bên đó mở cả cái thương mại luôn đấy! Đã là Kỳ Mịch thì phải thay bồ như thay áo. Chú mày đã từng thấy qua bạn gái nào ở bên anh được quá 3 tháng chưa? Đùa, ai sẽ vì một cô gái mà….”
Giọng nói của anh ta càng ngày càng thấp, đáy mắt không giấu được vẻ cô đơn.
Kỳ Yến khịt mũi, khinh thường nhìn anh.
Kỳ Mịch bực bội vò đầu bứt tai, không kiên nhẫn mà xua tay: “Quên đi, chuyện của anh, mày còn non thế thì sao mà hiểu được.”
Kỳ Yến đá anh ta một cước: “Anh nói ai non?”
Kỳ Mịch ăn đau mà xoa chân: “Anh nói sai à? Chú mày không phải còn non hả “Kỳ Yến xử nam”? Đã cầm tay con gái bao giờ chưa thế? Này, không phải chứ, hay là mày với cô nhóc con mỹ nữ kia đã…”
Nghe được ý tứ trong lời của anh ta, sắc mặt Kỳ Yến chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Anh đừng có quá đáng. Anh có thể xúc phạm đến em, nhưng không được chạm đến cô ấy.”
Ok, đây là lần đầu tiên có người nói với anh ta như vậy đấy. Kỳ Mịch giơ hai tay đầu hàng: “Được, anh câm miệng. Mà này, mày với tiểu mỹ nhân kia hiện tại như thế nào rồi? Phát triển tới giai đoạn nào rồi?”
Kỳ Yến hung hăng liếc anh ta một cái: “Anh quan tâm chuyện này làm gì?”
Kỳ Mịch cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, cười hì hì nói: “Ôi chà, thế mày đã hôn cô ấy chưa?”
Nghe anh ta hỏi, trong đầu Kỳ Yến đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó, Thẩm Ý kiễng chân hôn lên má anh, xúc cảm khi đôi môi mềm mại ấy chạm vào da anh giờ đây lại xuất hiện phảng phất.
Kỳ Yến lập tức đứng dậy, một tay ấn Kỳ Mịch vào sofa, mắng: “Anh là đồ hạ lưu!”
Kỳ Mịch: “”
Anh ta nói cái gì mà bị mắng hạ lưu?!
Kỳ Yến chờ tai bớt nóng mới thả anh ta ra, nói: “Ngày mai em phải dậy sớm đi học, hôm nay không quấy rầy anh nữa. Đi trước.”
Kỳ Mịch nhìn anh như nhìn quỷ.
Nửa năm không gặp, em họ của anh ta uống nhầm thuốc gì à?! Hai chữ “đi học” thế mà lại được cậu ta nói ra một cách nghiêm túc như thế cơ?!
Trên thực tế, Kỳ Yến không chỉ đi học đúng giờ, mà còn thức khuya học bài.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, mục tiêu của anh lần này là lọt vào top 100. Càng lên top cao thì khó khăn, ganh đua càng nhiều, đó là còn chưa kể đến trước kia anh đã bỏ bê học hành, đi sau người khác cả một năm trời. Vì vậy, ngày nào anh cũng thức làm đề đến tận 3 giờ sáng.
Tuy nhiên, “cố quá thành quá cố”, vì sự nỗ lực bất chấp mà anh đã phải trả giá. Sáng thứ hai hôm ấy, sau khi tập thể dục theo nhạc xong, Kỳ Yến đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất. Anh được đám anh em dìu vào phòng y tế kiểm tra, mới biết được vì thức đêm nhiều nên tụt huyết áp.
Anh nằm trong phòng y tế nghỉ ngơi một lát, cảm thấy không còn vấn đề gì, cầm thuốc ra ngoài thì đụng vào một người đang chạy vội chạy vàng. Anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
Thẩm Ý xoa cái trán, nhìn thấy anh thì mắt sáng lên: “Cậu không sao chứ? Mình nghe Cố Ức nói cậu bị ngất ở sân thể dục.” Cô đứng ở đầu hàng, nên lúc kết thúc buổi tập thì nhanh chân vào lớp, mãi đến khi Cố Ức chạy vào nói cô mới biết.
Kỳ Yến nghe vậy thì run lên, hộp thuốc trên tay suýt nữa rơi xuống đất, anh thở dốc một hồi mới cắn răng nói: “Không ngất đâu! Chỉ là xây xẩm mặt mày một chút thôi, bây giờ không sao nữa rồi.”
Lúc trở về lớp, anh phải dán miệng đám đàn em kia lại mới được! Tụt huyết áp vì thức đêm, còn thiếu chút nữa là ngất, chuyện mất mặt xấu hổ như vậy sao có thể để cô biết cơ chứ!
Thẩm Ý mở to hai mắt long lanh: “Thật sự không sao chứ? Để mình xem.” Cô cầm lấy tờ giấy trên tay anh: “Tụt huyết áp? Nghe có vẻ nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng chút nào.” Kỳ Yến lấy lại tờ đơn, vo thành một cục ném vào thùng rác, lại còn duỗi tay duỗi chân vài cái cho cô coi: “Cậu nhìn tôi này, giống đang bị bệnh lắm hả?”
Ngoại trừ môi hơi nhợt nhạt, thì sắc mặt anh cũng đã trở lại bình thường. Ánh mặt trời mùa đông rọi xuống, miêu tả rõ ràng đường nét trên gương mặt anh, từ chiếc mũi cao thẳng, đến đường cong mê người nơi xương hàm…
Thẩm Ý chớp chớp mắt nhìn, mãi mới lấy lại được tỉnh táo, hai má có chút nóng, vội vàng cúi đầu nói: “Vậy cậu trở về lớp trước đi, mình đi căn tin mua vài thứ.” Nói xong lập tức xoay người mà chạy, không dám ngoảnh mặt lại.
Kỳ Yến đành phải nuốt xuống câu nói “Tôi đi cùng cậu” vào bụng.
Kỳ Yến rậm rãi quay về lớp, mãi đến khi chuông vào học vang lên, Thẩm Ý mới chạy vào. Vì chạy nhanh nên hai má cô đỏ bừng, Kỳ Yến đã chuẩn bị sẵn cốc nước ấm cho cô, đẩy qua: “Uống mấy ngụm đi, từ từ thôi.”
“Ừ.” Thẩm Ý mỉm cười gật đầu, nhân lúc giáo viên còn chưa đến, cô lấy trong túi áo ra vài gói gì đó nhét xuống ngăn bàn của anh.
Kỳ Yến tò mò nhìn xuống, hóa ra là mấy gói kẹo nhiều vị khác nhau.
Thẩm Ý nhỏ giọng nói: “Cậu để mấy viên trong túi, lần sau mà tụt huyết áp thì lấy ra ăn một viên, sẽ tốt hơn nhiều đó. Tốt nhất là cậu nên sắp xếp thời gian ngủ nghỉ hợp lý, đừng để tụt huyết áp như vậy nữa.”
Tim Kỳ Yến giống như có cọng lông chim phất qua, mềm mại đến mức có thể tan chảy thành vũng nước. Anh cầm lấy gói kẹo, thấp giọng nói: “Được.”
Kể từ đó cho đến khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Thẩm Ý luôn ở cạnh quan tâm giờ giấc của anh, mỗi tối đều nhắn tin trên QQ nhắc anh không được thức khuya, nên ngủ sớm dậy sớm, thỉnh thoảng còn gửi qua cho anh nhiều bài chia sẻ kiến thức về sức khỏe.
Tối nay, Kỳ Yến nhận được một bài báo về việc ngăn rụng tóc cô gửi. Anh sờ vào mái tóc vẫn còn dày của mình, trong chốc lát không nói nên lời.
Anh lên QQ nhắn tin cho Thẩm Ý: [Cậu đang làm gì thế?]
Thẩm Ý: [Mình đang ngâm chân]
Sau đó, QQ của Kỳ Yến lại nhận được một bài báo về việc sử dụng các loại thuốc Đông y để ngâm chân chăm sóc sức khỏe.《Một nghiên cứu của các nhà khoa học Trung quốc và nước ngoài đã cho thấy ngâm chân có tác dụng…》
Kỳ Yến: “…”
Tiểu tiên nữ của anh thật đáng yêu, chỗ nào cũng đáng yêu.
Thẩm Ý: [Sắp 11 giờ rồi. Cậu ngủ sớm đi.]
Kỳ Yến: [Cậu cũng ngủ sớm đi nhé.]
Thẩm Ý: [Mình ngâm chân xong sẽ ngủ ngay. Cậu có thấy bài báo mình gửi chưa? Cậu đọc rồi làm thử xem thế nào.]
Kỳ Yến: [Được. Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc về ngâm thử.]
Thẩm Ý: [Ừm. Ngủ ngon. [khuôn mặt mỉm cười đáng yêu.]]
Kỳ Yến: [Ngủ ngon.]
Qua một lúc lâu cũng không thấy cô trả lời, lúc này, Kỳ Yến mới lưu luyến cất điện thoại, dọn dẹp sách vở trên bàn vào cặp, nằm lên giường, vừa áp mặt vào gối đã ngủ ngay.
———
Ở trường Trung học số 1 Nam Vu, kết quả bài thi cuối kỳ sẽ có sau hai ngày kiểm tra.
Lão Lưu mở bảng điểm của lớp trên máy tính ra xem vài lần, trong lòng vui mừng vì cả lớp có sự tiến bộ rõ rệt, đặc biệt là những học sinh ban đầu còn bướng bỉnh, ham chơi, lười học. Lúc nhìn vào danh sách top 10 của lớp thì lại phát hiện được một cái tên ngoài dự đoán.
Kỳ Yến, xếp hạng 9 trong lớp, đứng thứ 98 toàn khóa.
Thầy nhớ tới cậu nhóc lúc thi cuối kỳ năm lớp 10, môn nào cũng ẵm trọn con 0, đạt kỷ lục điểm bét trường ngày nào, giờ đây, trong vòng chưa đầy 1 năm, cậu nhóc ấy đã lọt vào top 100.
Trong lòng lão Lưu nhìn thấy rõ ràng những cố gắng thay đổi từng ngày của Kỳ Yến. Lão Lưu nhớ đến lần trước khi cậu nhóc được đạt top 300 trong bài kiểm tr.a đầu tiên, đã bị hiệu trưởng và mấy giáo viên khác nghi ngờ gian lận. Cuối cùng, mọi người kiểm tr.a lại camera giám sát thì mới không ai bàn tán ra vào nữa.
Lão Lưu sờ cái bụng bia của mình, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định mở hồ sơ học sinh ra.
———
Lúc Kỳ Văn Thịnh đã mặc quần áo chỉnh tề để đến công ty thì nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm. Tưởng Nhu đang dẫn Kỳ Bình An xuống lầu, nghe thấy ông gọi điện thoại hoãn lại cuộc họp, mới thắc mắc mà hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Kỳ Văn Thịnh chỉnh lại cà vạt, vui vẻ nói: “Thầy của A Yến vừa gọi cho tôi, nói thằng nhóc trong năm học này tiến bộ rất nhiều, không những chăm chỉ đến lớp mà còn lọt top 100 kỳ thi cuối kì!” Giọng của ông tự hào vô cùng.
Sắc mặt của Tưởng Nhu thay đổi, nhưng nhanh chóng cười nói: “À, hóa ra là vậy, đứa nhỏ A Yến này có thể nghĩ thông suốt vấn đề học hành như vậy, em cũng mừng cho nó.”
Kỳ Văn Thịnh nhanh chóng lái xe đến trường Trung học số 1 Nam Vu. Ông đến văn phòng của giáo viên và trao đổi với lão Lưu, sau đó mới biết được Kỳ Yến học hành nỗ lực như thế nào, thậm chí lúc trên trường còn tụt huyết áp vì thức khuya làm bài tập.
Lúc bước ra khỏi văn phòng, tâm trạng Kỳ Văn Thịnh vô cùng phức tạp. Tiếng chuông hết giờ vang lên, tiết học cuối của buổi sáng đã kết thúc, học sinh vội vàng ào ra chạy tới nhà ăn. Ông nhìn thấy Kỳ Yến đang đi cùng một nữ sinh trong đám đông, 2 đứa nhỏ sóng vai nói nói cười cười không chú ý đến ông, lúc đến cửa cầu thang thì quẹo qua hướng tới căn tin.
Kỳ Văn Thịnh đứng đó, trong lòng kinh ngạc không thôi, cậu nam sinh nói cười vui vẻ vừa rồi có phải là con ruột của ông không? Đã bao lâu rồi ông chưa thấy con trai mình vui vẻ như vậy?
Không, trên thực tế, ông rất hiếm khi nhìn thấy mặt con trai mình.
Lão Lưu đi tới, nói với ông: “Ba Kỳ Yến à, ngày mai nhà trường tổ chức họp phụ huynh. Nếu có thời gian rảnh, mong anh có thể bớt chút thì giờ tới dự buổi họp.”
Mặc dù ông đã dạy lớp 15 hơn một năm rồi, nhưng lần nào họp phụ huynh, Kỳ Yến cũng đều nói người nhà bận bịu không có thời gian. Vào lúc ấy, phụ huynh của học sinh đều đến dự kín chỗ ngồi, chỉ trừ ghế trống của phụ huynh Kỳ Yến, lần nào ông nhìn đến cũng thấy lẻ loi đến lạ.
Nhưng Kỳ Văn Thịnh lại thở dài: “Chắc tôi sẽ không tới đâu. Thằng nhóc mà nhìn thấy tôi, chỉ sợ nó sẽ không vui.”
Lão Lưu sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ nghe đối phương hỏi tiếp: “Đúng rồi, nữ sinh đi bên cạnh A Yến là ai vậy, thầy có biết không?”
Lão Lưu cười nói: “Cô bé đó ấy à, là bạn cùng bàn của Kỳ Yến, tên là Thẩm Ý. Nhắc đến cô bé ấy tôi mới nhớ, nửa năm qua, Ky Yến tiến bộ như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ của cô bé ấy đấy.”
“Ồ.” Kỳ Văn Thịnh trầm ngâm.
———
Sáng thứ 6, học kỳ đầu tiên của lớp 11 đã kết thúc, chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Kỳ Yến về trước vì có việc, còn Địch Miên Miên thì có mẹ đến đón, vì vậy Thẩm Ý thu dọn sách vở vào cặp, chuẩn bị đi thư viện mượn sách cùng An Qua. Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra cổng trường, nhưng mới đi được vài bước thì có một chiếc Maybach màu xám bạc dừng ở bên cạnh.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đứng tuổi mặc vest, đi giày da bước tới. Ông ấy nhìn Thẩm Ý, cười nói: “Cháu là bạn cùng bàn của A Yến phải không, bạn nhỏ Thẩm Ý?”
Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn người đàn ông, thấy ông ấy có ngũ quan tương tự Kỳ Yến, cô liền đoán được thân phận của ông. Cô gật đầu: “Dạ phải.”
“Để chú giới thiệu một chút, chú là ba của Kỳ Yến.” Kỳ Văn Thịnh mỉm cười, cố gắng làm cho mình không quá cứng nhắc: “Chú có thể trao đổi với cháu một chút về A Yến được không?”
Thẩm Ý siết chặt quai cặp, có chút do dự.
“Chú mời hai cháu đi ăn một bữa cơm nhé?” Kỳ Văn Thịnh nói: “Chú thấy quan hệ của cháu với Kỳ Yến không tệ, chắc cháu cũng biết đã hơn hai năm rồi thằng bé không về nhà, cháu không muốn biết lý do sao?”
Thẩm Ý ngước mắt. Không phải cô sợ ba Kỳ Yến là người xấu, chỉ là cô không biết ông ấy tìm cô có mục đích gì. Mối quan hệ giữa Kỳ Yến và người nhà đã tệ như vậy, nếu anh ấy biết chuyện hôm nay thì có buồn không, có giận không?
Kỳ Văn Thịnh vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Rối rắm cả buổi, Thẩm Ý đồng ý. An Qua không yên tâm để cô đi một mình nên cũng cùng theo lên xe, thuận tiện gửi tin nhắn thông báo cho Kỳ Yến.
Nhà hàng mà Kỳ Văn Thịnh đưa hai người tới rất xa hoa. Phục vụ bưng đến một ấm trà nóng, Kỳ Văn Thịnh tự mình rót trà cho hai người Thẩm Ý, ngồi xuống nói: “Hai cháu đều là bạn tốt của A Yến, thằng nhóc tiến bộ như vậy cũng là nhờ có các cháu. Chú cũng thấy được nó vui vẻ cỡ nào khi ở cùng các cháu. Cho nên, chuyện sắp nói đây chú cũng không dối gạt hai cháu.”
Hai ngày trước, sau khi trở về từ trường Trung học số 1 Nam Vu, ông đã yêu cầu người điều tr.a bạn bè của Kỳ Yến, biết được đám trẻ này đều là những đứa trẻ ngoan.
“Lý do mà A Yến cùng người nhà xung đột là do mẹ thằng bé qua đời.” Kỳ Văn Thịnh thở dài: “Chuyện này nói ra thì rất dài, cũng trách chú không dành nhiều thời gian quan tâm hỏi han thằng bé. Hôm nay, chú tìm tới các cháu là hy vọng các cháu giúp chú thuyết phục thằng bé mấy câu. Tính nó hơi bướng bỉnh, nhưng thực ra lại rất tốt bụng, hiền lành, nếu là các cháu khuyên, chắc hẳn thằng bé sẽ nghe.”
“Kỳ Yến rất tốt.” Thẩm Ý không thích có người nói anh không tốt, cho dù là ba của anh cũng không được. “Cậu ấy không muốn về nhà nhất định là có lý do sâu xa. Chú, chú có thể nói rõ hơn với chúng cháu những gì đã xảy ra không?”
Đôi mắt của cô sáng lên, ẩn chứa sự kiên trì muốn tìm hiểu ngọn ngành. Kỳ Văn Thịnh bị một cô bé 16, 17 tuổi nhìn như vậy, đột nhiên không nghĩ ra nên nói như thế nào cho phải.
Sau một lúc lâu, ông thở dài, lắc đầu: “Kể ra, thật ra, chuyện này là hiểu lầm…”
“Ồ, náo nhiệt quá.” Đang nói chuyện, cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước vào, bà ta dắt theo một cậu bé chừng 7, 8 tuổi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Văn Thịnh: “Văn Thịnh, hai người này là bạn học của A Yến à?”
Tưởng Nhu thoáng liếc qua đồng phục học sinh cấp 3 của hai người, cười nói: “Xin chào, cô là mẹ kế của A Yến.”
Thẩm Ý và An Qua nhìn nhau, có chút không được thoải mái.
Sắc mặt của Kỳ Văn Thịnh cũng không tốt, nhìn bà ta: “Sao cô lại tới đây?”
Tưởng Nhu nói: “Em dẫn Bình An đi mua sắm ở trung tâm thương mại gần đây, nghe nói anh đến nên em ghé qua xem thử.”
“Ai nói cho cô biết tôi ở đây?” Kỳ Văn Thịnh cau mày, nhìn tới tài xế đứng ngoài cửa, sắc mặt ông trầm xuống, gọi người vào: “Ngày mai cậu đến sở tài vụ lấy tiền lương đi.”
Tài xế sửng sốt, vài giây sau mới ý thức được mình bị đuổi việc.
Nụ cười trên mặt Tưởng Nhu đông cứng lại.
Tâm trạng của Kỳ Văn Thịnh hoàn toàn bị phá hỏng, đứng dậy, nói xin lỗi với Thẩm Ý: “Nhà chú có chút việc chưa xử lý, chuyện hôm nay thật sự xấu hổ, chú sẽ dặn người đưa các cháu về.”
Thẩm Ý cũng đứng dậy nói: “Không làm phiền chú, chúng cháu có thể tự về được.”
Cô vừa dứt lời, cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người cao gầy. Hình như là gấp gáp chạy đến đây, lồng ngực anh không ngừng phập phồng thở dốc, khi nhìn thấy Thẩm Ý, khuôn mặt đang căng thẳng của anh bỗng chốc thả lỏng.
Kỳ Yến đá cánh cửa, cả người tản ra hơi lạnh, lúc tới gần Thẩm Ý cái lạnh ấy mới tản bớt đi.
Anh nắm lấy tay cô nhìn trên nhìn dưới một hồi: “Không sao chứ?”
Thẩm Ý khẽ lắc đầu.
Lúc này, tảng đá trong lòng Kỳ Yến mới buông xuống, quay đầu lại, ánh mắt khó chịu nhìn qua Kỳ Văn Thịnh và Tưởng Nhu, kéo tay Thẩm Ý rời đi, không thèm quay đầu lại: “Chúng ta đi.”
“Đứng lại!” Kỳ Văn Thịnh quát lớn.
Bước chân của Kỳ Yến khựng lại, rồi lại làm như không nghe thấy gì, tiếp tục kéo Thẩm Ý ra khỏi phòng.
Kỳ Văn Thịnh vừa tức giận vừa đau khổ: “Con hận ba như thế sao? Con còn muốn hận ba tới bao giờ? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ con là bệnh tật nên mới qua đời, việc ba cưới dì Tưởng là hai chuyện khác nhau!”
Tưởng Nhu thấy vậy, vội vàng vuốt lưng ông: “Anh đừng tức giận như vậy, hại sức khỏe. Lúc đó, A Yến còn nhỏ, hiểu lầm em là chuyện bình thường.”
Kỳ Yến đã đi tới cửa, nghe tới đây liền không nhịn được nữa, quay phắt người lại, hai mắt đầy tơ máu.
“Hiểu lầm?!” Kỳ Yến giận dữ không thôi: “Cái quái gì thế, hai người làm chuyện ghê tởm ngay trước giường bệnh của mẹ tôi là hiểu lầm sao?”
Kỳ Văn Thịnh tức giận đến mức không nói nên lời: “Mày…”
Sắc mặt Tưởng Nhu cũng vặn vẹo: “A Yến, sao lời của con lại khó nghe như vậy?”
Kỳ Yến nhếch môi giễu cợt: “Bà không xứng để quản tôi. Nếu không nhờ có mẹ tôi, không chừng bây giờ bà vẫn còn đang ở cái vùng quê khe suối nghèo nàn nào đó cơ đấy.”
Bị chọc trúng chỗ đau, mặt Tưởng Nhu tái nhợt.
Kỳ Yến khinh thường cười khẩy một tiếng, kéo Thẩm Ý quay đầu rời đi.
Kỳ Văn Thịnh muốn ngăn Kỳ Yến lại nhưng không nói được lời nào, hít thở cũng không thông, tức giận cầm tách trà nóng trên bàn ném về phía cửa. Ai ngờ lại chệch hướng thẳng về phía lưng Kỳ Yến.
Thẩm Ý cảm giác được, quay đầu nhìn lại, vội vàng dang tay ra ôm lấy lưng anh.
Nước trà nóng tạt hết vào lưng cô.
“Ý Ý!” Kỳ Yến hét lớn, xoay người ôm lấy cô, một tay phủ sau lưng cô, muốn phủi bớt đi trà nóng, nhưng nước đã sớm thấm vào áo đồng phục. Kỳ Yến nghiến răng, ngẩng đầu, hằn học trừng mắt nhìn Kỳ Văn Thịnh, gằn từng chữ: “Cô ấy mà có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”
Nói xong, anh đỡ Thẩm Ý ra ngoài.
An Qua cũng nhanh chóng đuổi theo.
Kỳ Yến bắt taxi ở ven đường, muốn đưa Thẩm Ý đến bệnh viện, nhưng cô lại lắc đầu: “Mình không sao đâu, áo mình dày lắm, không thấm vào da, không nóng.”
Cô cởi áo khoác đồng phục ra, bảo anh nhìn thử, áo bên trong không bị ướt nhiều. Kỳ Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến bên ngoài trời lạnh, vội cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Anh nghiêm mặt nói: “Không bị thương là tốt rồi. Lần sau không được như vậy nữa!”
Thẩm Ý cúi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Vừa rồi mình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ tách trà đó ném trúng người cậu, nên liền chắn lại.”
“Mình da dày thịt béo, dù có bị ném vào cũng không sao cả.” Kỳ Yến nói, “Nhưng cậu đấy, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Ý đứng tại chỗ nhảy lên mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh, ý bảo “Cậu nhìn xem, mình vẫn còn khỏe như thế này mà”.
“Ừm.” Kỳ Yến nhịn không được, ôm cô vào lòng: “Vừa rồi làm mình sợ muốn ch.ết.”
Đột nhiên bị vòng tay nóng rực của anh ôm lấy, Thẩm Ý sửng sốt, khựng lại một lúc, rồi cô cũng duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ vỗ về sau lưng anh. Hai năm trước, không biết vì sao anh lại bỏ nhà, nhưng qua chuyện ngày hôm nay, cô cũng dần hiểu ra vấn đề. Mặc dù cô vẫn không rõ ràng mọi chuyện xảy ra năm đó, nhưng cô biết, anh như thế nhất định là có lý do của mình.
Thẩm Ý nhẹ giọng, nói một cách chắc chắn: “Kỳ Yến, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, mình vẫn sẽ luôn ở bên cậu.”
Kỳ Yến ngỡ ngàng một lúc, mũi hơi cay cay đau xót.
Đã lâu lắm rồi, anh không được nghe những lời an ủi như vậy. Từ sau khi mẹ qua đời, anh như một đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới vứt bỏ, ai cũng bảo anh rằng đừng tùy hứng, đừng giận gia đình, anh là người sai, anh là trẻ con nên dù nói gì, làm gì cũng đều là lỗi sai!
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng cô sẽ bất chấp mọi thứ mà đứng về phía anh, ở bên cạnh anh.
Lông mi của Kỳ Yến run run, anh ôm chặt lấy cô, như là đang ôm bảo bối quý giá nhất trên đời.
Dù cách một lớp áo lông vũ thật dày, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp vô bờ của cô.
Thẩm Ý biết lòng anh đang khổ sở, nên cứ để anh ôm như vậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, cô cảm giác trên cổ mình chạm phải một giọt nước lành lạnh.
Cả nửa ngày sau, Kỳ Yến mới khẽ hắng giọng bên tai cô: “Cảm ơn cậu, Ý Ý.”