Chương 9: Vương Từ Hạo, bắt đầu lo lắng đi
-Con không đồng ý hôn ước này đâu.
-C..Cái gì?
Câu nói của Minh Lâm khiến ai cũng bất ngờ.
-Này, sao mọi người nhìn con ghê vậy?
-Con nói gì vậy Lâm?- Vương lão gia bỗng hỏi.
-Haha, cha. Không phải người bảo con nói lên ý kiến của mình sao?
-C...Con....
-Haiz, đó chỉ là suy nghĩ của con. Còn việc quyết định thế nào thì vẫn là do mọi người thôi.Con có hẹn, con đi trước đây. Cháu chào bác Tô.
-Khoan đã Vương Minh Lâm.- Vương lão gia bắt đầu to tiếng.
-Mình à.... Bớt giận chút đi.-Vương phu nhân thấy vậy nhỏ nhẹ nói với chồng.
-Thằng quỷ đó đúng ra không nên đưa nó đi cùng. Bà nhìn xem, khác nào nó đến để phá hỏng đại sự không cơ chứ?
Bỗng Từ Hạo đứng dậy:
-Bác Tô, em trai cháu nó không được hiểu chuyện cho lắm. Những lời khi nãy nó nói bác và bố mẹ không cần phải để ý đến. Còn về hôn ước, chắc chắn phải thực hiện rồi- Vừa nói anh vừa nhìn Nhược Hy- Nếu không thì hổ thẹn với Tô Gia quá.
-Nếu Từ Hạo đã nói vậy thì bác đồng ý. Vậy Vương lão gia, Vương phu nhân, từ giờ chắc chúng ta có thể gọi nhau là thông gia rồi nhỉ?
***
Tại quán Karaoke Hoàng Gia....
Một phòng VIP vừa được đặt bởi một nhóm thanh niên cấp 3. Mặc dù vẫn là học sinh nhưng nhìn qua những chiếc mô tô phân khối lớn mà mấy "cậu nhóc" này đậu ở bãi đỗ xe thì cũng đủ biết gia cảnh như thế nào rồi.
-Đại ca, sao nay anh lại có hứng rủ chúng em đi hát vậy?
-Tao đang không vui. Muốn đi giải sầu thôi.
-....Đại ca đợi em chút.
Cậu trai với dáng người cao to, mặc chiếc sơ mi đen với kiểu tóc đậm chất "đầu gấu" đi ra ngoài. Cậu tìm đến bà chủ của quán hát, thì thầm gì đó với bà.
-Vậy, thiếu gia đây muốn bao nhiêu? Tôi sẽ gọi người đến ngay.-Chủ quán hỏi.
-Bao nhiêu cũng được. Tìm nhanh cho tôi nếu như bà muốn chỗ này.- Vừa nói cậu vừa phe phẩy cọc tiền trong tay.
Bà chủ quán nhìn thấy tiền thì mắt bỗng sáng lên.
-Thiếu gia đợi chút, sẽ có ngay mà.
***
-Đại ca, em về rồi.
-Mày làm gì mà lâu vậy?
Chàng trai bước vào cùng năm cô gái khác, nhìn năm người này đều cao ráo mà lại xinh đẹp với những bộ quần áo khoe rõ được vẻ quyến rũ của mình. Cậu nói gì đó với hai cô. Rồi quay sang nhìn chàng trai đang ngồi ở sofa:
-Đại ca, hôm nay hai em này sẽ "tâm sự" cùng đại ca. Anh cứ yên tâm, "tiểu sử" trong sạch. Đại ca cứ thoải mái đi, hai bé này sẽ phục vụ anh.
Hai cô gái trẻ bước đến ngồi cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
-Anh, hôm nay... để hai đứa chúng em "chăm sóc" anh nhé.
Anh chẳng nói gì, mặt lạnh tanh ngả lưng ra sofa. Với bản năng của một người "nhân viên" cô gái rót rượu, cầm lấy cốc rượu đưa cho anh.
-Em tên Ngọc Hoa, còn anh?
-Minh Lâm.
-Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?
-17.
-Ồ, vậy thì còn trẻ. Em năm nay 18.
-18? Trẻ vậy sao chị làm nghề này?
-Biết sao được....do hoàn cảnh khó khăn, muốn có tiền thì em đành theo nghề này thôi anh.
Cô gái trẻ nâng ly rượu lên uống. Anh nhìn cô rồi chợt nhớ đến một người.
-Hình như... chị ta cũng 18 tuổi..
-Ai vậy anh?- Cô bỗng hỏi.
-À không. Này Dương Hoành.
Nghe thấy anh gọi, chàng trai mặc áo đen khi nãy tiến lại gần:
-Chuyện gì vậy đại ca?
-Nhà mày có người làm ở bên quản lý thông tin truyền thông chứ?
-Vâng. Nhưng sao ạ?
Anh đưa cho chàng trai một tờ giấy, nói:
-Trong vòng 10 phút, tìm ra số điện thoại của người này cho tao.
***
-Thật sự rất cảm ơn Tô phu nhân hôm nay đã tiếp đãi chúng tôi tận tình như vậy.-Vương lão gia cười hiền hậu.
-Ấy, sao ngài còn gọi là Tô phu nhân nữa? Giờ hai nhà đã trở thành thông gia rồi, cũng nên đổi cách xưng hô dần thôi.
-Vâng vâng, Tô phu nhân..à không, bà thông gia nói phải. Nên đổi dần cách xưng hô thôi, haha.
Trong khi mà cha mẹ hai bên đang đứng nói chuyện rôm rả tạm biệt nhau thì Nhược Hy và Từ Hạo chỉ biết đứng đó "ngoan ngoãn hóng chuyện". Nhưng nhìn Từ Hạo khi đó, khuôn mặt anh đang thể hiện rõ sự lo lắng.
-Này Nhược Hy.
-Dạ?- Cô quay sang nhìn anh.
-Chuyện lần trước tôi nói...em nên nhớ đấy. Minh Lâm...tốt nhất em đừng nên liên lạc với nó nhiều.
-Nhưng...
Anh bỗng đặt tay lên môi cô, ngụ ý như muốn bảo cô im lặng.
-Đừng giải thích gì thêm. Tôi nói như vậy là đang nghĩ cho tương lai của em thôi.
Bỗng Vương Gia gọi anh:
-Từ Hạo, xe đến rồi. Con có định về không hay là còn lưu luyến vợ?
-Mình này... trêu con nó hoài.- Vương phu nhân vỗ nhẹ ông.
-Không phải sao? Bà xem tôi đã nói sai bao giờ chưa?
-Ông thật là...
....
Anh nhìn bố mẹ mình cãi nhau mà chợt cười, quay sang nhìn cô:
-Anh về đây.
-V..Vâng.
-Cháu chào bác Tô.-Anh cúi chào lễ phép.
-Ầy, thằng bé này. Còn chào ta là bác nữa à?
-Dạ....Vậy con chào mẹ, con về đây ạ.
-M..Mẹ...
Hai má của Nhược Hy lúc ấy bỗng đỏ ửng lên khi nghe anh gọi Tô phu nhân là mẹ.
-Haha, thế mới đúng chứ. Thôi "con rể" về nghỉ ngơi đi. Nhớ đi đường cẩn thận nha.
-Vâng. Con chào mẹ.
"Cạch"
-Con bé Nhược Hy đúng là xinh xắn dễ thương thật.
-Ông thấy tôi chọn đúng người chưa?
.....
Khi mà Vương lão gia và phu nhân đang ngồi trên xe nói chuyện với nhau về buổi xem mặt thì Từ Hạo lại đang căng thẳng hết mức, anh ngồi suy nghĩ mà nghệt ra hệt như người mất hồn:
-"Vương Minh Lâm.... Mày đang tính làm gì đây?"
***
-Con gái mẹ hôm nay làm tốt lắm. Vương Gia có vẻ rất thích con đấy.-Tô phu nhân khen ngợi Tiểu Nhược.
-Vâng...Mong là họ sẽ có ấn tượng tốt về con.
-Mà con cũng thật là...Quen con trai nhà họ từ trước rồi mà không nói gì với mẹ.
-Con đâu biết là....-Bỗng điện thoại cô reo lên.- Con nghe điện thoại một chút.
Cô bước ra ngoài, nhấc chiếc điện thoại lên. Là một số lạ.
-A lô, ai vậy?
-"Đúng là...Khi nào nói chuyện với tôi chị cũng phải hỏi câu đó nhỉ?"
-...Minh Lâm?
-"Haha. Xem ra trí nhớ của chị rất tốt đấy."
-Sao em lại có số chị?
-"Chị hỏi thừa vậy? Người của tôi có ở khắp mọi nơi, thậm chí là những người có quyền chức. Việc tr.a hỏi ra số điện thoại của chị thì dễ như trở bàn tay thôi."
-Vậy....có chuyện gì?
-"Gặp nhau chút đi. Tôi có chuyện muốn nói với chị."