Chương 40: Nhất kiếm bại tận địch thủ
Vu Thiên Sơn, tuổi tác mới hơn hai mươi, tu vi đã Luyện Khí Đại Viên Mãn, Song Linh Căn Kim và Phong, sau lưng có Vu gia cũng không kém hơn các gia tộc lớn khác như Cao gia, Tư Cát gia tộc...
Có thiên phú, lại có bối cảnh, Vu Thiên Sơn được vinh dự đề cử làm hạt giống cho vị trí chân truyền tiếp theo của tông môn.
Phải biết, Thiên Nguyên Huyền Tông lớn như thế, Nguyên Anh có mấy chục vị, cảnh giới cao hơn cũng không thiếu, nhưng hiện tại chỉ có bốn vị đệ tử chân truyền, từ đó có thể biết được tông môn thà thiếu chứ không ẩu, mỗi vị chân truyền đều là tinh túy trong tinh túy, Vu Thiên Sơn có thể được đề cử vào vị trí ấy, năng lực của hắn tuyệt đối vượt xa cùng lứa.
Trần Lâm cũng vô cùng để tâm người này, thứ nhất vì đối phương là kình địch lớn của Thường Nguyệt trong kỳ thi đấu lần này, thứ hai thì bởi vì Thường Nguyệt cùng Vu gia có xích mích.
Ngày trước, người theo đuổi Thường Nguyệt vô cùng dài dẵng, cuối cùng bị cô vợ trẻ thất thủ đánh thành trọng thương, cuối cùng gượng dậy nổi chính là đời trước đệ nhất thiên tài của Vu gia, Vu Dương Liêu.
Sau chuyện đấy, Vu gia đã nhiều lần muốn kiếm chuyện, nhưng vì địa vị của Thường Nguyệt lúc ấy đã khác, không chỉ nhận được sự ủng hộ của dư luận, còn được cao tầng thầm bảo kê, Vu gia cũng không có cách nào làm khó dễ quá mức.
Nên mặc dù thời gian sau đó cả hai bên dần hòa hoãn, nhưng có tin đồn Vu gia sẽ không để yên cho chuyện này, ít lâu sau, Vu Thiên Sơn hoành không xuất thế, ngồi lên vị trí đệ nhất thiên tài của Vu gia thì càng thêm khẳng định lời đồn đoán kia.
Vị tân tinh này sớm muộn cũng sẽ đi tìm Thường Nguyệt để rửa nổi nhục cho gia tộc, và thay anh họ của hắn lấy lại công đạo.
Bởi vậy, Trần Lâm vô cùng để ý Vu Thiên Sơn, sớm đã điều tr.a tình báo tương quan của hắn.
Chỉ đáng tiếc, người này được bảo hộ quá tốt, cũng rất ít lộ diện trước công chúng, nên nội tình cũng không để lộ bao nhiêu, chỉ biết kiếm của Vu Thiên Sơn rất bén, kiếm thuật cũng chưa từng bại bởi ai, nghe đồn đã từng cùng đệ tử của Vạn Kiếm Các so chiêu nhưng vẫn thu được thắng lợi cuối cùng.
Phải biết Vạn Kiếm Các là một thế lực không kém Thiên Nguyên Huyền Tông, truyền thừa chủ yếu xoay quanh hạch tâm là "kiếm". Có thể ở trên địa bàn của người ta, dùng thế mạnh của người ta đánh bại đệ tử Vạn Kiếm Các.
Nếu đó không phải là lời đồn, thì kẻ này thật sự mạnh đáng sợ.
Phải biết, Thường Nguyệt đi nhiều nơi, so chiêu với người khác cũng nhiều, những chỉ tính với đệ tử chính đạo, hai trận chiến nàng đánh ác liệt nhất là với đệ tử của Vạn Kiếm Các, và đệ tử của Đại Khảm Đao Môn.
Tính với đối thủ thuộc ma đạo, thì cả hai trận chiến ác liệt nhất đều là đang đấu với đệ tử Vô Danh Đạo.
Đám biến thái Vô Danh Đạo thì không nói làm gì, đệ tử Vạn Kiếm Các cùng Đại Khảm Đao Môn có thể đấu ác liệt với cô vợ trẻ, thực lực của bọn hắn tuyệt đối không kém.
Mặc dù đều thắng, nhưng nàng thắng là bởi át chủ bài nhiều, linh phù nhìn như giấy vụn không ngừng ném, đan dược cao cấp tùy tiện ăn, lại có Trần Lâm hổ trợ chia sẻ bớt gánh nặng khi đấu pháp mới miễn cưỡng thắng người ta.
Trong Ngoại Môn Thi Đấu không được sử dụng linh phù, cũng không được cắn đan dược trong lúc tỷ đấu, Thường Nguyệt có thể đánh thắng được đệ tử Vạn Kiếm Các và Đại Khảm Đao Môn khi ấy không vẫn còn là một ẩn số, nói chi là Vu Thiên Sơn.
Tất nhiên, quy tắc sinh ra là để chui. Bởi vì có [Đồng khí liên chi], Thường Nguyệt đang tỷ đấu không được cắn đan dược, nhưng đâu ai cấm khán giả không được cắn đan dược nha, mà hắn cắn đan dược, thì hiệu ứng đều được chia sẻ qua cho Thường Nguyệt, vậy chẳng khác gì là nàng vừa đánh nhau kịch liệt vừa có sung túc đan dược để hồi phục, trong khi đối thủ chỉ có bất lực dần dần bị mệt ch.ết.
Ưu thế sao mà to lớn, đó là lý do Thường Nguyệt vô cùng tự tin mười phần chắc mười sẽ đạt được vị trí thứ nhất.
Chỉ là Trần Lâm cũng không lạc quan như vậy.
Bởi hiện tại, Vu Thiên Sơn đang vô cùng phách lối đi lên kháng đài, trực tiếp lớn giọng nói thẳng:
"Ta tin mọi thiên tài chân chính đều nên được đi qua mai dũa, chau luyện, hiện tại Vu Thiên Sơn tiếp nhận khiêu chiến của bất kỳ ai ở đây để trau chuốt kiếm của mình, ai có hứng thì lên đi."
Nghe vậy mọi người không tự giác liền e dè rụt đầu lại, mọi người dù khó chịu sự phách lối này, nhưng không ai dám lên để chịu bị đánh, dù là ngước mặt cũng không dám, sợ bị chỉ mặt điểm tên thì lại khó xử.
Ngay cả các đệ tử kiệt suất như Tư Cát Gia Kiệt, Cao Tuấn,... cũng hơi trầm ngâm, chỉ là cũng không ai lên.
Mặc dù bọn hắn không sợ, nhưng hiện tại cũng không phải Ngoại Môn Thi Đấu, lên đó so chiêu với đối phương, nếu thua thì mất mặt, mà thắng thì không được gì, lại còn để lộ nội tình của mình, không ai tình nguyện làm oan đại đầu đấy.
Mà đứng trên khán đài, Vu Thiên Sơn thấy dưới sảnh, bầu không khí yên ắng, không có bất kỳ ai trả lời hắn, Vu Thiên Sơn cũng chợt khó chịu hừ lạnh nói:
" Một đám hạng giá túi cơm, chẳng lẽ không có ai có đảm lượng cả sao?"
Mọi người ở đây tức lắm, nhưng vẫn không có ai nói gì.
Thấy vậy, Vu Thiên Sơn chỉ đánh lắc đầu thầm tiếc nuối cho thế hệ đệ tử này, liền lần nữa lên giọng nói:
"Hiện tại Vu Thiên Sơn ta ra giá, bất kỳ ai có thể đánh bại được ta, ta sẽ tặng người đó một viên Trúc Cơ Đan, nếu không đánh bại được ta, vậy chỉ cần có thể giao thủ qua mười chiêu mà không bại, thưởng vạn linh thạch, giao thủ qua được năm chiêu thưởng ngàn linh thạch, các ngươi thấy thế nào."
Tê...
Mở miệng liền là Trúc Cơ Đan với cả vạn linh thạch, kẻ này rốt cuộc phải bại gia tới mức nào mới dám nói vậy?
Chỉ là có tiền tài tất có dũng phu, nghe được Vu Thiên Sơn, có không ít đệ tử cũng ngo ngoe rục rịch.
Bọn hắn thật sự động lòng, dù sao không phải tất cả đệ tử thế gia đều giàu có, không ít người đều chỉ là đệ tử tầm thường trong gia tộc, tài nguyên tu luyện không sung túc lắm, hiện tại không cầu Trúc Cơ Đan hay vạn linh thạch, chỉ cần gắng gượng qua năm chiêu kiếm một ngàn linh thạch cũng là kiếm lời lớn.
Vì vậy lần lượt có mấy người đứng dậy lên so chiêu thử với Vu Thiên Sơn một chút.
Chỉ là kết quả có chút ngoài ý muốn, tất cả thế mà không gắng gượng được tí nào, đều là bị một kiếm chém xuống khán đài.
Mấy chục người, không khác nhau tí nào, đồng dạng đều là một chém thường thường không có gì lạ, nhưng mặc cho ngươi sử dụng thủ đoạn gì, pháp thuật cũng tốt, linh phù cũng được, linh khí loại phòng ngự vân vân... đều không đỡ nổi mà bị oanh bay.
Thấy được vậy, sắc mặt mọi người lại càng trầm trọng hơn.
Bọn hắn biết kỳ thi đấu năm nay sợ rằng không dễ chơi.
Sắc mặt nặng nề không chỉ có đám người Tư Cát Gia Kiệt, mà còn có cả Trần Lâm.
Hình ảnh nãy giờ quá ảo ma, hắn nhìn không hiểu.
Kẻ này đánh mấy chục người, thực lực mạnh yếu không đều, nhưng mỗi người đều chỉ nhận một kiếm, rất khó để từ đó nhìn ra đối phương sử dụng kiếm pháp gì, hay là kiếm của đối phương sắc bén hay không.
Từ đầu tới cuối hắn chỉ biết được là.
Cô vợ trẻ kỳ này sợ là phải gặp xui xẻo rồi.