Chương 57: Mai mối
Sau khi mang theo Tử Lăng cùng Cảnh Bình trở lại hoàng cũng, Thường Nguyệt xin phép Hà trưởng lão một câu để dàn xếp chổ ở cho bọn hắn.
Bởi vì đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, Hà trưởng lão cũng không làm khó dễ nàng, tuy nhiên vì để tránh tạo tiền lệ khiến các đệ tử khác cũng muốn mang theo người khiến linh chu trở nên chật chội, Thường Nguyệt phải thanh toán hai mươi linh thạch cho một người xem như vé đi tàu.
Thường Nguyệt ước lượng một chút, mình lần này thu được khoảng bốn mươi người, tiền vé cho bọn hắn là 800 linh thạch, có chút đắt nhưng Thường Nguyệt mới kiếm được đầy bồn đầy bát, hiện tại cũng không để ý chút tiền lẻ ấy liền trực tiếp thanh toán một thể cho Hà trưởng lão.
"Nhiều người như vậy? Ngươi định mở cửa hàng kinh doanh đấy à?"
"Ách, đúng vậy, làm sao Hà trưởng lão biết?"
"Hah, phải biết lão đầu ta năm nay cũng hơn hai trăm, có chuyện gì ta còn không biết được đây?"
Hừ chỉ là sống lâu một chút mà thôi, vênh váo cái gì, có nhiều chuyện lão đầu ngươi không biết lắm.
Mặc dù trong lòng nói như thế, Thường Nguyệt cũng không dám nói ra, chỉ có thể giả vờ ngây thơ cười hì hì.
"Không cần giả vờ ngây ngô, mặt mũi tính cách ngươi thế nào ta còn không biết sao."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền tức tối thầm mắng lão già âm binh này muốn ta cười như nào đây, kiệt kiệt kiệt à?
Chỉ là tạm thời đánh không lại, Thường Nguyệt chỉ có thể chửi thầm mà thôi, đồng thời còn có chút nghi hoặc vì sao lão già này hôm nay nguyện ý lắm lời với nàng như thế.
Tựa như nghe thấy ý nghĩ của Thường Nguyệt, Hà trưởng lão cũng không dây dưa mà liền cười hỏi:
"Ngươi biết Lương Toản chứ, Bá Đao Lương Toản ấy."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng bất ngờ, không nghĩ tới lão già này sẽ hỏi như thế.
Với cả Lương Toản là tên nào? Sao nghe cứ quen quen...
Nghĩ một hồi, Thường Nguyệt mới nhớ ra, dường như sư muội Hồng Nghê có nhắc đến người này một chút, vì vậy Thường Nguyệt cũng giả vờ ngộ ra, sắc mặt ngạc nhiên nói:
"A, ý trưởng lão là Lương Toản sư đệ, người hơi gầy, thuận dùng đường đao đúng không?"
"Đúng đúng, không ngờ ngươi cũng biết hắn."
"Lương Toản sư đệ thế nhưng là rất nổi tiếng ở ngoại môn, mặc dù không được liệt vào Ngũ Đại Thiên Kiêu, nhưng theo ta nghĩ đó chỉ là mọi người không biết thực lực thật của hắn mà thôi."
"Hahaha, tiểu nữ oa nhà ngươi nói đúng, Lương Toản nhà ta quả thật không kém, chỉ tiếc là ngày thường không thích thể hiện với người ngoài nên có chút bị khuất tài mà thôi."
Ừ hắn đâu thích thể hiện với người ngoài đâu, chỉ thích thể hiện với gái kỹ viện mà thôi.
Nhớ lại những lời Hồng Nghê nói, Thường Nguyệt không khỏi âm thầm cười cợt.
Chỉ là lập tức nàng liền tựa như nhận ra có gì đó lạ lạ.
"Nhà ta" là có ý gì?
Không để Thường Nguyệt suy nghĩ quá lâu, Hà trưởng lão đã trực tiếp nói ra:
"Vậy Thường Nguyệt, ngươi thấy tiểu tử Lương Toản ấy thế nào?"
Cảm giác bầu không khí càng lúc càng không đúng, Thường Nguyệt cũng hỏi lại:
"Thấy thế nào là thế nào? Trưởng Lão muốn hỏi ta thấy đao pháp của hắn thế nào à?"
"Hahaha, đừng có giả ngu nữa, đao pháp cháu ngoại ta tất nhiên là do ta dạy, ta tự biết trình độ hắn thế nào, ý ta là ngươi thấy con người hắn thế nào ấy, nhìn có hợp mắt không, tính cách có vừa ý ngươi không."
"..."
"Trưởng lão, ngài chẳng lẽ là... định mai mối ta với Lương Toản?"
Nghe vậy Hà trưởng lão cũng thẳng thắng cười nói:
"Vậy ngươi nghĩ thế nào? Muốn cân nhắc một chút không."
"Đệ tử xin từ chối? Chỉ là Thường Nguyệt cũng không biết đây là ý của Lương Toản sư đệ sao, hay là ý của ngài?"
"Hah, tất nhiên là ý của ta rồi, danh tiếng của ngươi nổi như thế, tính tình lại hung ác như vậy ai mà dám để ý ngươi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng không biết nói gì bây giờ.
Không ai để ý ta ngươi mai mối ta với cháu ngươi làm gì? Bộ hắn lấy tiền phúng điếu của ngươi đi chơi gái nên ngươi muốn trả thù à?
"Nói thật, mặc dù danh tiếng ngươi ở ngoại môn không tốt, nhưng trong cao tầng, rất nhiều người vô cùng vừa ý tiểu nha đầu ngươi."
"Ách, này là vì ta có thiên phú tốt sao?"
"Thiên phú tốt? Haha, ngươi cũng đánh giá quá cao thiên phú của mình, mặc dù Song Linh Căn rất hiếm ở ngoại môn, nhưng vào nội môn, có hơn hai phần mười đệ tử là Song Linh Căn, mặc dù vẫn ít nhưng đã không quá hiếm thấy nữa rồi."
"Vậy thì vì sao Thường Nguyệt lại được trưởng lão các ngài nhìn chúng?"
"Này phải nói đến tính cách và phong thái hành xử của ngươi rất hợp mắt đám lão già chúng ta, là thân nữ nhi nhưng có thể làm những chuyện khiến nam nhi mặc cảm, lại là người biết chăm chỉ nổ lực, cũng có chút thiên phú, rất nhiều nữ trưởng lão đều có ý định thu ngươi làm đồ đệ, đáng tiếc ngươi đắc tội Vu gia, vì vậy nên cũng dọa lui nhiều ngươi, chỉ là trong đó không bao hàm Hà Thiên Đồ ta hahaha."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng có chút hiểu đôi phần, tựa như trong lớp học ở kiếp trước của Trần Lâm, hai thành phân được chú ý nhất trong lớp sẽ luôn là học sinh cá biệt nhất và học sinh suất sắc nhất, huống chi là nàng hội tụ cả hai, nhận chú ý là điều bình thường.
Còn về Vu gia, Thường Nguyệt cũng không để tâm, đắc tội cũng đắc tội rồi, dù không có người trong cao tầng nói giúp thì nàng nhiều lắm là phản tông bỏ trốn đi làm tán tu thôi.
Dù sao miễn là Trần Lâm còn trong tông môn, nàng cũng không thiếu tài nguyên tu luyện cần thiết.
"Thế, nữ hài nhà ngươi nghĩ kỷ sao, muốn làm cháu dâu nhà ta không, Hà gia không phải gia tộc nhỏ, một khi làm dâu Hà gia ta, sau này tuyệt không ai dám bắt nạt ngươi."
Nghe vậy Thường Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp lắc đầu từ chối:
"Còn đa tạ hảo ý của Hà trưởng lão, nhưng tâm Thường Nguyệt chỉ có đại đạo và trường sinh, không còn muốn yêu đương. Ta nghĩ ngoài kia sẽ có nhiều người phù hợp hơn với Lương Toản sư đệ."
Nghe vậy Hà trưởng lão cũng không thuyết phục nữa, chỉ là đồng thời cũng thở dài lắc đầu:
"Thật đáng tiếc nhưng ta cũng không ép ngươi, chỉ là ngươi cũng không biết thật ra chỉ có người cường thế như ngươi mới phù hợp Lương Toản, dù sao thằng nhóc kia mặc dù thiên phú tốt nhưng lại quá trầm mê tửu sắc, cha mẹ của hắn cũng không trong tông môn, bộ thân thể già nua này của ta cũng không quản nổi hắn, có chăng chỉ có kiếm một cô vợ cường thế về cho hắn mới mong là sẽ quản được."
Lập tức hiểu xong đầu đuôi, Thường Nguyệt không khỏi chợt bất đắc dĩ.
Vốn là nàng cố ý tạo hung danh để tránh bị phiền phức theo đuổi, nào ngờ hung danh của nàng cũng chủ động mời chào một chút phiền phức mới.
Quả nhiên là, mỹ nhân xinh đẹp như ta là dễ dàng chiêu gọi ong bướm nhất.
Trần Lâm quả nhiên là quá may mắn mới có được ta, hắc hắc.
(Trần Lâm:... Hẵn là thế rồi.)
"Thôi, nếu ý ngươi đã vậy xem như Lương Toản nhà ta không có phúc duyên này, ngươi chuẩn bị tí đi, chúng ta lập tức liền sẽ bay về tông môn."
Nghe vậy, Thường Nguyệt liền hỏi thăm một chút:
"Là Vạn Thi Quan muốn gây sự sao Hà trưởng lão?"
"Này ta cũng không rõ, nhưng dựa theo ngươi báo cáo mình phát hiện đệ tử Vạn Thi Quan, lại đồng thời cũng có đệ tử trong tông môn thu được tình báo tương tự, mặc dù đám thi thể sống kia không dám tác oai tác oái trên địa bàn chính đạo, nhưng lén làm chút chuyện xấu là hoàn toàn có thể, để tránh cho đêm dài lắm mộng trong tông môn quyết định gọi chúng ta mang theo mầm tiên mới về gấp."