Chương 62: ".Flut" và "Đại thiên" thế bất lưỡng tập
"Con mẹ nó, dẹp dẹp, thứ này quá tà tính, cần bị chôn gấp."
Đem Thiết Tinh Thương trên tay ném vội xuống mặt đất, Thường Nguyệt xô ghế đứng dậy, hai tay vo đầu không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Nàng cảm thấy được, chỉ cần một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thương thuật của nàng sẽ là thứ hoàn hảo nhất thế gian.
Nhưng liên tục gia công ba vòng, càng đi về sau càng khó, thời gian để phân tích xử lý càng nhiều, sơ hở càng ít nhưng vẫn còn tồn đọng những tì vết nho nhỏ.
Khi nàng cố gắng đào sâu vào muốn bù đắp những tì vết nho nhỏ kia, kết quả thương thuật lại tiến bộ một chút, nhưng cũng xuất hiện thêm một chút xíu tì vết khác.
Đến đây, Thường Nguyệt cũng rốt cuộc hiểu được nổi biệt khuất của Achilles khi chạy mãi không thắng được con rùa.
Nhưng bài toán đấy ít nhất còn có lỗ hỏng về phần thời gian để giải, vì Achilles luôn dùng thời gian ít hơn để di chuyển tới vị trí của con rùa, nếu thời gian di chuyển cứ chênh lệch như thế, Achilles sớm muộn sẽ đuổi kịp được con rùa.
Nhưng nàng gia công mãi cũng sợ là không có cách nào gia công thương thuật trở thành hoàn hảo mất.
Dù cho nàng đã đến gần hoàn mỹ rồi, chỉ cần một chút xíu, một chút xíu nữa thôi... muốn không lại...
"Con mẹ nó, lại cái đuồi bầu, thương pháp của ta hiện tại là vô địch thiên hạ, đếch cần gia công nữa."
Nghĩ như vậy, Thường Nguyệt thở phào một hơi đồng thời lần nữa cầm Thiết Tinh Thương lên.
May thật, kém chút nữa ta liền hoài nghi bản thân, đến lúc đấy dù thương pháp có hoàn hảo nhưng người dùng có vấn đề thì cũng chẳng khác gì bỏ gốc lấy ngọn lắm.
"Quả nhiên hố này quá là hố, trước ta hẵn là có không thiếu người dẫm vào hố này rồi sau đó cố gắng lấp nhưng lấp mãi không hết, trách không được Hồng Nghê lại cố ý nhắc nhở."
Dù tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Nhưng vào khoảng khắc ấy, khoảng khắc sắp chạm được tới thành công, chỉ kém một chút nữa thôi, rất ít người có thể thật sự khắc chế được dục vọng trong lòng mà tự biết đủ, mà thậm chí có lẽ trên đời cũng không có người như thế, đa phần mọi người chỉ có ăn đủ đau đớn mới có cơ hội ngộ ra được đâu là đủ đối với mình.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt nắm chặt trường thương bắt đầu diễn liện lại cả bộ thương pháp của mình.
Tiệm cận hoàn mỹ, có chút tỳ vết, chỉ cần lại gia công một chút...
Thường Nguyệt cảm thấy được tâm tình của mình có chút khó chịu, đây có lẽ là cảm giác OCD mà Trần Lâm thường nhắc đi.
Nhưng sẽ không bao giờ có sự thỏa mãn hoàn toàn ở đây, chỉ có thể tự mình cảm thấy thỏa mãn mới là con đường duy nhất.
Vì vậy thanh lọc tâm tình, cưỡng ép bỏ qua tạp niệm Thường Nguyệt toàn tâm toàn ý diễn luyện thương pháp tới khi đánh xong.
"Hồ, thật là khó, có lẽ đây là lý do mà quyển bí pháp "Tự tại" kia có tồn tại đi, bình thường không cảm giác được vấn đề tinh thần dày vò người ta thế nào, hiện tại mình bị rồi mới hiểu."
Vốn nghĩ là bản thân đặc biệt hơn người, tinh thần phóng khoáng thu phóng tự nhiên, giờ Thường Nguyệt mới hiểu được đó chỉ là nàng may mắn chưa lâm vào ma chướng hay bị tâm bệnh như người ta.
Hiện tại dính vào rồi mới biết được bí pháp "Tự tại" thật sự giá trị cỡ nào, nếu đúng như giới thiệu, thì hẵn là có thể giúp nàng triệt để giải quyết chứng OCD vừa mới xuất hiện nhưng lại vô cùng dai dẵng này.
Thu lại trường thương, Thường Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn quyển bí thuật "Đại thiên" trên bàn.
Nàng thật sự là không biết nên đối đãi thứ này như thế nào nữa.
Nên dùng tiếp hay là không dùng?
Mặc dù biết có thể khiến nàng bị OCD nặng hơn, nhưng hiệu quả của thứ này cũng quá tốt rồi, bỏ thiếc hơi...
"Ài, ta còn do dự cái gì, tất nhiên là phải dùng rồi, đều đã bị OCD ta còn sợ cái quỷ, nếu biết hố rồi mà còn té hố nữa, đó là do ta ngu không có trách ai được."
Nghĩ vậy Thường Nguyệt liền cảm thấy nhẹ nhõm một chút đưa tay đem sách cầm lên.
Lần này nàng lại nghĩ đến ngôn ngữ lập trình trận pháp ".Flut" của Trần Lâm.
Thứ này thật sự rất là ảo diệu, cũng ma huyễn không kém bí thuật "Đại thiên" đâu.
Dù sao đi nhiều nghe nhiều, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có một loại phương thức học một nhưng có thể cải tạo tất cả trận pháp trên đời.
Nhìn từ khía cạnh nào đó, ".Flut" hình như cũng có điểm giống như một bộ bí thuật.
""Đại thiên" có thể gia công được cả bí thuật khác, cũng không biết ".Flut" sau khi gia công sẽ thế nào đây, Trần Lâm sau khi thấy thì có há hốc cả mồm không, hắc hắc thật là đáng mong đợi."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt cũng lấy ra trận bàn bắt đầu dùng ".Flut" để bày trận.
Nhưng trong quá trình này, nàng còn đem phương trình gia công của "Đại thiên" kết hợp vào.
Cuối cùng sau một tiếng.
"Kẽo kẹt!"
Trận bàn vừa khởi động, mới quay được nửa vòng đầu tiên liền bị kẹt lại, điều này làm Thường Nguyệt nổi lên dấu chấm hỏi to tướng, không hiểu đây là có chuyện gì xảy ra.
"Bị sao thế này, sẽ không phải là trận bàn hỏng à."
Nhưng kiểm tr.a một hồi, nàng càng nghi hoặc hơn.
Trận bàn rất tốt, thứ này là Trần Lâm tự tay làm cho nàng, so với trận bàn hắn dùng càng thêm tỉ mỉ và chau chuốt, không có chuyện hỏng dễ vậy được.
Vậy thì chỉ có một nguyên do, đó là nàng lập trình sai.
"Quái lạ, sao thứ này lại không chạy?"
Câu hỏi muôn thuở của lập trình viên.
Cau mày suy từ một lát, Thường Nguyệt thay đổi sang một trận pháp khác, bắt đầu lập trình lại, nhưng lần này cũng không có dùng phương thức gia công của "Đại thiên".
Lần này thì trận pháp của nàng được dựng lên hoàn hảo từ đầu tới cuối, không chút tì vết.
Thấy vậy, Thường Nguyệt càng nghi hoặc hơn:
"Quái lạ, tại sao thứ này lại chạy?"
Một câu hỏi muôn thuở khác của lập trình viên.
Lại từ trong hai bộ trận pháp, quan sát trực tiếp linh văn.
Một bên thì vận hành trơn chu chỉnh tề.
Một bên khác thì là một đám linh văn chồng chéo lên nhau, có một mảng lớn phát ra ánh sáng đỏ lè chói mắt.
Nếu có Trần Lâm ở đây nhìn thấy.
Hắn sẽ rất ngơ ngác ngỡ ngàng, sau đó vỗ lưng Thường Nguyệt chúc mừng:
"Viết một ngàn dòng code, bug chín trăm dòng, chúc mừng ngươi đạt thành tựu "Bug vương", trên đời không ai bug nhiều được như ngươi, cũng không ai bug nặng được như của ngươi luôn."
Ngồi so đi tính lại một hồi, cũng không hiểu là sai ở đâu, Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, đợi về tông môn lại hỏi thầy dạy lập trình may mắn sau.
Từ bỏ gia công ".Flut", Thường Nguyệt thử gia công lên kỹ thuật thân pháp của mình xem thế nào.
Lần này thì hiệu quả rất tuyệt với.
Trải qua gia công, Thường Nguyệt cảm thấy mình di chuyển, chạy vội, bức tốc đều cảm thấy thuận lợi và mượt mà hơn trước rất nhiều.
Nhưng vẫn còn vài chổ tì vết lớn.
Không nghĩ nhiều, Thường Nguyệt lại gia công thêm hai cử nửa liền dừng.
Một số liên tục chia cho hai ba lần đã trở nên đủ nhỏ so với nó lúc chia bị chia rồi.
Lại cố gắng gượng ép gia công thêm thì hoàn toàn là tự tìm kiếm khó chịu cho mình, thành quả và công sức bỏ ra dần dần bị chênh lệch rất lớn, không cần vẽ đồ thị Oxy Thường Nguyệt cũng biết là càng cố chấp càng không có lời.
Lúc này, Thường Nguyệt dự định đổi sang gia công cái khác.
Nàng không chỉ có thương thuật cùng tốc độ hơn người, nàng còn có sức mạnh cơ bắp vượt qua cùng giai, và năng lực đấu pháp đa dạng, cái nào thì nàng cũng có độ thông hiểu cực sâu, tuyệt không kém hơn khi so với thương pháp và thân pháp.
Cái nào cũng cần thiết gia công, Thường Nguyệt dự định sẽ gia công lại kỹ thuật lợi dụng cơ bắp của nàng để có thể phát huy ra sức mạnh cơ bắp một cách hiệu suất nhất.
Nhưng lúc này biến cố lại đột ngột xuất hiện.
"ẦM!"