Chương 68: Cuộc chiến thiếu gay cấn
Gió đông se lạnh, vạn vật đìu hiu.
Sơn cốc vắng vẻ lâu năm hôm nay đón tiếp nhiều đợt khách không mời mà tới.
Từ trong rừng rậm, hai bóng người một cao một thấp bước ra, hai đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm thân ảnh đang ngồi trên vách đá.
"Yo, xin chào hai vị đồng đạo đến từ Vạn Thi Quan, hôm nay thật năng nổ nha, không tiếc đuổi theo bổn cô nương lâu như thế, không phải là có tình ý gì với ta đấy chứ."
Hai người một cao một gầy không trả lời, ngược lại liếc mắt đánh giá xung quanh sau đó lại lần nữa khóa chặt đối phương trong tầm mắt, lạnh lùng mở miệng nói:
"Không chạy nữa à, xem ra ngươi đã chọn tốt nơi chôn thây của mình."
Nói xong, cả hai từ trong nhẫn trữ vật phóng thích ra sáu cổ quan tài, trong nháy mắt liền có từng đầu linh thi bật nắp quan tài lao ra, sau đó dường như nhận được chỉ lệnh hướng về Thường Nguyệt phóng tới.
"Chậc chậc, thật là vội vàng nha."
Cợt nhả một tiếng, Thường Nguyệt không chút nào chậm chạp, nắm lên trường thương kích bay hai con linh thi lao tới trước nhất, sau đó liền không ngừng lại, lập tức xoay người chạy vào sâu trong sơn cốc.
Cả hai người kia thấy vậy, đều nhìn nhau tựa như chần chờ không biết có nên đuổi theo hay không, dù sao tình huống này tựa như không đúng lắm.
"Đại Ngôn, Hắc Tử, hai người các ngươi còn chờ cái gì, mau đuổi theo."
Nghe vậy hai người một cao một bé cũng không chân chừ nữa, khống chế linh thi nhanh chóng tiến vào sơn cốc.
Đứng ở ngoài đề phòng có trá, Vương Lục quan sát kỹ lưỡng bắt đầu đánh giá nơi này.
Địa thế ngoằng nghèo, dễ thủ khó công, địa hình bị chia cắt thành nhiều khu vực, giá trị của nhân số cũng bị giảm đi không ít.
"Định dựa vào địa thế hiểm yếu để chống lại ư, hắc, cũng thông minh, nhưng chắc ngươi cũng không biết dựa địa thế hiểm yếu để chống lại cũng mang ý nghĩa tự tuyệt đường lui rồi."
Thầm cười và khinh thường một câu, Vương Lục liền lấy ra trận kỳ bắt đầu dựng trận.
Mặc dù hắn không phải "Trận pháp sư" nhưng cũng có chút kiến thức căn bản, có thể tự dựng trận pháp độc môn đã luyện chế sẵn của tông môn.
"Tiểu hình Thi Chướng Uế Linh Trận"
Nếu kẻ địch đã tự chui vào nơi hiểm địa, hắn cũng không ngại bớt việc một chút, trực tiếp đem đối phương luyện sống thành Linh Thi.
Trong sơn cốc, Thường Nguyệt không ngừng tại từng gò đá du tẩu, tốc độ sao mà kinh người, khiến Hắc Tử và Đại Ngôn không có cách nào phán đoán chỉ có thể dùng linh thi vây xung quanh hai người tránh bị đối phương đánh lén.
"Phốc!"
Một tiếng da thịt cắng nhắc khô ráp của Linh Thi bị xuyên thấu vang lên, cả hai đồng loạt thi triển pháp thuật công kích nơi đó, nhưng ngoại trừ đánh trúng một bộ thi thể không đầu ra liền không có gì khác.
"Sao có thể, người đâu?"
Không có người đáp lại Đại Ngôn, bởi vì lại một tiếng đâm thấu da thịt vang lên, nhưng lần này khác biệt, không còn là linh thi bị đâm.
"Ặc ặc."
"Hắc Tử! Thứ tiện nhân, ngươi đáng ch.ết!!!"
Nhìn thấy đồng bạn của mình đứng ngay bên cạnh cứ thế bị đâm, Đại Ngôn có trăm mối nghi hoặc không có cách giải đáp, chỉ có thể lấy ra binh khí lao tới tranh thủ lúc đối phương chưa rút thương ra hắn tuyệt đối phải đánh trúng.
"Ài, yếu quá kiếp sau cố thêm tí nữa đi."
"Cái gì?"
Không đợi Đại Ngôn đi được mấy bước, Thường Nguyệt buông thương, tay hóa quyền ảnh nháy mắt đã đâm xuyên nội giáp lẫn bộ ngực Đại Ngôn khiến hắn trừng to mắt, hoàn toàn không cách nào tin được.
"Ngươi... rốt cuộc là... thứ gì?"
Hai tên đệ tử Luyện Khí chín tầng của Vạn Thi Quan cứ thế liền biệt khuất ch.ết đi, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Rõ ràng bọn hắn thả ra linh thi để làm tai mắt cảnh giới, linh thi của bọn hắn đâu?
Nếu Đại Ngôn cùng Hắc Tử đi tới gò đất gần đó, bọn hắn liền sẽ có câu trả lời.
Từng con linh thi lúc này đây đang bị trấn áp nằm bẹp dí trên mặt đất, không có cách nào chuyển động mảy may, nơi này lại đang bị "Cách Âm Trận" Thường Nguyệt thường ở dùng khi ở nhà trọ, hiện nay đang phát huy tác dụng che lấp âm thâm khiến bọn nó không cách nào phát ra cảnh báo.
"Yếu, thật sự quá yếu, đám ch.ết não này cũng giống bọn Kiếm tu, Đao tu, lúc có sở trường thì mạnh đấy, vứt sở trường đi liền yếu đuối không chịu nổi."
Thường Nguyệt vừa càm ràm vừa đem hai thi thể tàn tạ thu vào nhẫn trữ vật, đồng thời cũng không quên dọn sạch đám linh thi đang bất động vì mất đi chủ nhân, dự định khi nào rảnh sẽ đi thanh lý.
"Cẩn thận một chút, hai tên này còn có đồng bọn, hắn tựa như đang cố gắng dùng trận pháp bao trùm nơi này."
"Đến mức ấy luôn à, vậy sao giờ, hắn không vào đây thì làm sao mà giết?"
"Hắn không vào liền khiến hắn bắt buộc phải vào là được, đám Vạn Thi Quan không am hiểu trận pháp, trận pháp đặc hữu bọn hắn thích sài là "Thi Chướng Uế Linh Trận", nhất giai thì là "Tiểu hình Thi Chướng Uế Linh Trận" hay "Tiểu Uế Linh Trận" cũng được, trận này chuyên dùng để luyện thi, có thể đem người sống sờ sờ luyện thành linh thi"
"Lợi hại vậy? Thế có cách giải không?"
"Dễ lắm, linh lực của ngươi đủ nồng hậu để chống lại thi khí ăn mòn liền được, ngoài ra còn có thể dùng trận pháp, nhưng hiện tại chưa nên, phải giả vờ tựa như đang cố gắng hết sức chống cự trận này mới lừa đối thủ vào đây được."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng gật đầu, ngồi xuống tỉnh dưỡng chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Mà ở bên ngoài, thấy trong sơn cốc vắng lặng đến quái lạ, không có động tĩnh truyền tới, Vương Lục chợt nhíu mày, trên tay không ngừng thao tác để bày trận đồng thời quay đầu sang nhìn người cuối cùng hắn mang theo nói;
"Giang Ngục, ngươi vào đó thăm dò tình hính một chút, nếu thấy đối phường đang cùng Đại Ngôn, Hắc Tử khổ chiến thì vào hổ trợ bọn hắn một chút, nếu tình hình không đúng thì lập tức lùi lại."
"Sư đệ tuân mệnh!"
Giang Ngục là một kẻ cao to, thân hình vạm vỡ, gương mặt bặm trợn, cả người vừa nhìn liền có thể thấy được một cổ khí thế nguy hiểm không ngừng toát ra.
Chỉ thấy Giang Ngục từ tốn tiến vào sơn cốc, thân ảnh dần dần biến mất, Vương Lục cũng không để ý nữa.
Hắn biết Hắc Tử, Đại Ngôn có thể đã gặp bất trắc, gửi Giang Ngục vào có thể sẽ chỉ là tặng đầu người cho đối phương.
Nhưng trận pháp của hắn sắp xong rồi, đến lúc đấy mặc cho đối phương có mạnh mẽ cỡ nào, mọi thứ đều sẽ vô nghĩa.
Mà trong sơn cốc, cảm giác được có người tiến vào, Thường Nguyệt cũng mỉm cười hào hứng nắm lên Thiết Tinh Thương, nhẹ nhàng đứng dậy.
Ở phía đối diện, dáng người to cao vạm vỡ, mỗi bước chân của Giang Ngục đều để lại một dấu vết hằn sâu trên mặt đất tựa như là minh chứng cho sức mạnh kinh khủng của hắn.
Ngay lúc này một cơn gió cát thổi qua mắt khiến Giang Ngục nhíu mày đưa tay muốn dụi.
"Keng!!"
Âm thanh sắt thép va đập vang lên, tại trong ánh mắt sửng sờ của Thường Nguyệt, Thiết Tinh Thương thế mà chỉ đâm ra tia lửa không cách nào xuyên thấu thủ cấp của đối phương.
"Hắc hắc, con chuột nhỏ, đây là ý định của ngươi khi chọn nơi này sao? Đáng tiếc hoàn toàn không có tác dụng với ta."
Vừa nói, hắn vừa nhấc lên cánh tay to lớn như cột đình đập tới, dễ dàng liền đem mặt đất đập nát vụn.
Thường Nguyệt nhanh chóng du tẩu xung quanh, tận dụng khổ người to lớn của đối phương, Thường Nguyệt nhắm ngay vị trí mà đám to con này khó mà đưa tay tới để chống đỡ.
Chính là sóng lưng.
"Keng!!"