Chương 89: Cực phẩm kim đan
Ra ngoài mở cửa, thấy người vừa đến tìm nàng, Thường Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.
"Hà trưởng lão, sao ngài lại ở đây, ta tưởng ngài trở về tông môn rồi chứ."
Hà trưởng lão sau khi được "Tiên lực" tẩy lễ, giờ khắc này tràn đầy sức sống không còn là bộ dáng già nua tựa như sắp hạ huyệt như trước.
Trên gương mặt trung niên còn mang theo nụ cười, hắn nhìn Thường Nguyệt nói:
"Vốn sau khi nói chuyện xong với các trưởng lão đến ứng cứu, ta cũng chuẩn bị bay về tông môn luôn, nhưng đột nhiên nhớ ra còn có chuyện nên mới quay lại đây gặp nha đầu ngươi một chút."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng hiếu kỳ hỏi:
"Là chuyện liên quan đến ngoài ý muốn lần này sao?"
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, hắn đáp:
"Cũng có chút liên quan đến chuyện lần này, nhưng không có phiền phức của ngươi, yên tâm đi."
"Vậy Hà trưởng lão đến gặp ta là vì... ?"
Hà Thiên Đồ vốn muốn trả lời, nhưng tới giờ khắc này hắn mới đột nhiên phát hiện có người khác ở trong phòng, lông mi chợt nhíu lại.
Quái, sao ở bên ngoài ta không phát hiện ra?
Thấy phản ứng của Hà trưởng lão, Thường Nguyệt hơi nghi hoặc chút cũng liền nhận ra liền phủi tay nói:
"Đó là thị nữ của ta, Hà trưởng lão yên tâm, nàng không phải người ngoài, nhưng nếu là chuyện cơ mật chúng ta đi nơi khác nói cũng được."
Nghe vậy Hà Thiên Đồ cũng không để ý nữa liền lên tiếng.
"Không cần, cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ là ta chuẩn bị đi Kết Đan nên muốn mời ngươi đi xem một chút thôi."
"Hà trưởng lão ngài có thể Kết Đan rồi?"
"Có gì không thể? Chỉ là Kết Đan mà thôi, nếu muốn thì trăm năm trước ta đã có thể Kết Đan, chỉ là lúc ấy tranh đoạt hụt cơ duyên kết thành cực phẩm kim đan ta mới không nguyện ý kết thượng phẩm kim đan thôi."
Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng thuận miệng hỏi:
"Vậy chẳng lẽ giờ ngài biết cơ duyên kết được cực phẩm kim đan rồi sao?"
Vừa nói xong, Thường Nguyệt liền đột nhiên nghĩ tới gì đó nàng liền kinh hô nói:
"Chẳng lẽ là..."
Thấy vậy, Hà thiên đồ mỉm cười gật đầu xác nhận:
"Phải, cơ duyên cũng nhờ tên tiên nhân Vô Tuyên ấy, lúc ấy ta rút cạn mọi thứ của mình để kích phát một đao ấy, sinh cơ đã tận, cửu phẩm linh dược cũng cứu không nổi ta khi ấy, nhưng vượt trên cửu phẩm đạt tới tiên phẩm thì được, "Tiên lực" của đối phương không chỉ giúp ta khôi phục lại sinh cơ và thọ nguyên, đồng thời còn giúp ta bổ đủ thân thể, vạn pháp không lọt, nên giờ đây đã đủ tư cách gánh chịu được cực phẩm kim đan."
Nghe vậy, Thường Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, không ngờ "Tiên lực" lại có hiệu quả như thế.
Mà nàng thế nhưng là có nguyên một "nguồn suối" có thể không ngừng chảy ra "Tiên lực" nha, này chẳng phải mình và Trần Lâm cũng có thể vô cùng đơn giản liền kết thành cực phẩm kim đan?
"Hà trưởng lão, kết thành cực phẩm kim đan có quyết khiếu gì sao?"
Nghe vậy, Hà Thiên Đồ còn tưởng là Thường Nguyệt cũng có tham vọng kết thành cực phẩm kim đan, nhớ lại kinh lịch ngày trước của mình, Hà Thiên Đồ chợt nghiêm giọng nói:
"Thường Nguyệt, ta biết ngươi có thiên tư hơn người, nhưng cực phẩm kim đan cũng không dễ dàng liền thành được đâu, dù là ta ngày trước có được tiên đao thì cuối cùng vẫn bại khi tranh đoạt cơ duyên kết cực phẩm kim đan sau đó mấy chục năm khó mà gượng dậy nổi."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới còn có chuyện như thế.
"Hà trưởng lão, Thường Nguyệt biết không dễ, nhưng chuyện thú vị như thế nếu không thử đi một chuyến chẳng phải quá đáng tiếc sao."
Thú vị à...
Lần đầu nghe thấy có người cuộc tranh đoạt cơ duyên kết cực phẩm kim đan là thú vị, Hà Thiên Đồ không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể âm thầm cảm khái.
Quả nhiên không hổ là ngươi.
"Muốn tranh cũng được, trùng hợp cơ duyên ấy cũng sẽ xuất hiện lại vào mười năm sau, ngươi nếu có thể tu thành Trúc Cơ đỉnh phong trước khi cơ duyên ấy diễn ra, lại cùng các thiên kiêu trong nội môn tranh đoạt một trong mười dành ngạnh liền có thể có tư cách đi tranh bí cảnh kia tranh cơ duyên, còn hiện tại thì tốt nhất đừng nghĩ xa vời, lo cho Ngoại Môn Thi Đấu sắp tới của ngươi đi, nghe bảo Vu gia xuất hiện một vị thiên tài cái thế khác không kém Vu Dương Liêu, không thậm chí còn hơn cả Vu Dương Liêu."
Nghe thấy cái tên Vu Dương Liêu, sắc mặt Thường Nguyệt bỗng trầm xuống.
Nhớ lại một đoạn hồi ức không mấy tươi đẹp, Thường Nguyệt không khỏi thầm mắng Vu gia một tiếng.
Quả là gia tộc phiền phức, thích gây chuyện thế sao không ai diệt tộc bọn hắn đi nhỉ.
Tựa như nhìn thấy Thường Nguyệt không vui, Hà Thiên Đồ cũng biết mình lờ mồm, liền ho khan một tiếng rồi nói:
"Nói chung, nửa tháng sau ta liền sẽ Kết Đan, đây là lệnh bài của ta, ngươi cầm lấy đi, lúc ấy tới đưa ra làm chứng liền có thể vào coi, rồi sau này có việc chỉ cần dùng lệnh bài này thì cũng có thể bớt một chút phiền phức nhỏ."
Thường Nguyệt nghe vậy cũng không khách sáo mà nhận lấy.
Đừng nhìn nàng cả ngày cà lơ phất phơ không để ý cái nhìn của người khác.
Thường Nguyệt vô cùng hiểu rõ phía trên không có người lúc gặp chuyện thì khó xử tới cỡ nào.
Tới giờ nàng vẫn bị không ít ngáng chân.
Tất cả đều nhớ tên khốn kiếp nào đó và gia tộc cũng khốn kiếp không kém nào đó.
"Cảm ơn Hà trưởng lão trông coi!"
"Haha, không có gì, đây chỉ là chút lễ nhỏ, xem như quà làm quen đi, ân tình của ngươi ta vẫn để đó, sau này có việc thì đừng ngại cứ đến nói ta."
"Vâng, Thường Nguyệt biết rồi."
"Tốt, nếu hiện tại không có chuyện gì nữa thì ta đi đây, nhớ bảo trọng đấy, và nhắc nhở trước là không phải ai cũng được phép quan sát ta kết đan đâu, nhất là cơ hội quan sát quá trình kết cực phẩm kim đan, quý giá lắm đừng bỏ lỡ đấy."
"Vâng, Thường Nguyệt chắc chắn sẽ đến!"
Nhìn Hà trưởng lão gật đầu xong liền mỉm cười quay người rời đi.
Thường Nguyệt cũng như có điều suy nghĩ vừa đóng cửa lại.
"Cực phẩm kim đan nha."
Mặc dù nàng rất ghét vụ phân cấp màu mè rắc rối như pháp thuật, công pháp phân thiên, địa, huyền, hoàng, thánh, thần,...
Nhưng cực phẩm kim đan cũng không phải hoàn toàn là thứ màu mè.
Không giống như pháp thuật, linh kỹ, uy lực mạnh yếu tùy người mà khác biệt chứ không phải hoàn toàn là do phẩm chất.
Thì cực phẩm kim đan trái lại thì tựa như một cảnh giới vậy, bất cứ ai đạt đến đều sẽ rất mạnh mẽ, vì vậy Thường Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú.
Mà càng khiến nàng cảm thấy hứng thú hơn là có nhiều kẻ mạnh khác cũng hứng thú với cực phẩm kim đan.
Vì vậy dù có sẵn cơ duyên kết cực phẩm kim đan Thường Nguyệt cũng dự định đi tranh thử một chuyến.
Không vì gì khác, chỉ vì có thể đánh nhau đã cái nư liền được.
"Tiểu thư, ngài đang đói sao?"
"Ách, không có, sao ngươi lại hỏi vậy?"
"Nước dãi của ngài sắp nhiễu xuống sàn nhà rồi kìa."
"..."
Đưa tay sờ lên cằm xoa nhẹ.
Hoàn toàn khô ráo và bóng loáng, nào có thứ gì như nước dãi.
Sắc mặt Thường Nguyệt lập tức tối sầm lại, nàng lại bị trêu đùa.
Cô thị nữ này quả nhiên là mới đó không gặp thôi mà đã ngứa đòn rồi.
"Ngươi cũng giỏi đấy Tử Lăng à."
"Vâng, cảm ơn tiểu thư khen ngợi, Tử Lăng cũng thường thôi."
"..."
"Mà nghe ngươi nói vậy ta cũng có chút đói bụng rồi, chúng ta ăn tối đi."
"Hôm nay chúng ta ăn gì vậy tiểu thư?"
"Cơm cà ri gà."
"Là cái món mà "nhìn như vô số cái thủ cấp nhỏ nhỏ được nấu chung với thịt lọc từ thi thể bọn hắn" đúng không tiểu thư."
"..."
"Ngươi đừng có nhìn cái gì cũng liên tưởng tới thủ cấp được không, ta bắt đầu không thể nhìn cà ri gà một cách bình thường nữa rồi."