Chương 99: Vương sư huynh
Chuẩn bị xong mấy thứ cần thiết, Thường Nguyệt mặc lên "Hắc Kim Trọng Giáp" hay gọi đúng tên là "Giáp Luyện Tập".
Nàng và Tử Lăng thuê một chiếc Linh Chu loại nhỏ của tông môn để bay tới Thiên Nguyên Thành.
Nơi đây là thành trì của tu sĩ, vị thế rất đắc địa, vừa gần với Thiên Nguyên Huyền Tông, nên không cần lo lắng về vấn đề trị an, vừa có danh tiếng vang dội thu hút nhiều thế lực tới nơi này làm ăn.
Bởi vì phồn hoa như thế, thành trì này tuy rất khổng lồ nhưng sản nghiệp ở đây cũng đắt không hợp thói thường.
Nàng và Trần Lâm có tổng cộng năm chổ bất động sản, nhưng tất cả đều ở vùng ngoại thành, lại ở chổ tương đối vắng vẻ so với những khu khác, nhưng dù vậy giá trị một chổ bất động sản cũng trị giá mười mấy vạn linh thạch rồi, nếu đổi lại là những khu vực đông đúc hoặc là trong nội thành thì quả thật không biết giá cả càng khủng bố tới cỡ nào nữa.
"Nơi này phồn hoa thật đấy Tiểu thư"
"Tất nhiên rồi, nơi này dù sao cũng là thành trì lớn nhất địa bàn của tông môn mà."
Sau khi được xác nhận là đệ tử của tông môn, nàng và Tử Lăng liền dễ dàng được thông qua.
Lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như thế, bình thường lạnh nhạt vô tâm như Tử Lăng cũng bị choáng ngợp đôi chút.
Ngược lại thì Thường Nguyệt nhìn nhiều cũng quen mắt rồi, nàng dẫn Tử Lăng đến một chổ bất động sản đứng tên nàng.
Nơi này ngày trước là một quán ăn nhỏ nhỏ của một gia đình tán tu, nhưng trong nhà đột nhiên có ngươi đột phá được Luyện Khí tầng chín, có cơ hội tranh một tia hi vọng Trúc Cơ, nên cả nhà mới quyết định rao bán sản nghiệp.
Vừa hay Trần Lâm cũng có linh thạch để dư không dùng, biết rằng mua bất động sản là dễ đầu cơ kiếm lời nhất hắn và Thường Nguyệt cũng dốc hết tài lực để mua lại.
Chỉ là bận bịu đủ thứ chuyện, cả Trần Lâm và Thường Nguyệt cũng không rảnh tay để kinh doanh vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ để cho nơi này phủ bụi lâu như thế, đến tận hôm nay cửa gỗ mới được mở ra lần nữa.
Đi vào tòa nhà gỗ, sắc mặt Thường Nguyệt và Tử Lăng đều đặc sắc vô cùng.
Bộ có bão vừa quét qua Thiên Nguyên Thành hay gì, sao nó lại như thế này?
Thường Nguyệt không hiểu, làm sao một cửa hàng để trống còn có thể đột nhiên trở nên lộn xộn xuống cấp được đến mức này.
"Tiểu thư, nơi này dường như từng có người vào sau đó cố ý phá hoại."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng thấy vài nơi có dấu vết động tay động chân của người khác, chỉ là nàng cũng không cho là có người cố ý gây bất lợi cho mình, Thường Nguyệt đánh giá nơi này một lát liền nói:
"Không phải cố ý phá hoại, chắc là đám người vô gia cư đột nhập vào đây để mò chổ tốt thôi, nhưng chủ nhà trước dọn nhà quá sạch sẽ nên bọn hắn không có cách nào khác, chỉ có thể xin vài cái cột nhà."
Hiện tại đi đòi lại hiển nhiên không thực tế, trời mới biết mấy cái cột nhà đấy đang ở đâu, hoặc là có còn hay không, có khi sớm đã thành củi đốt rồi cũng nên.
"Con mẹ nó, đừng để ta biết là ai làm."
Tức giận mắng một câu, Thường Nguyệt liền dẫn Tử Lăng rời đi, hiện tại cần đi tìm đám người Cảnh Bình sau đó còn phải tu bổ lại nơi này.
Công việc phải làm thật sự là nhiều lắm, nếu nàng đoán không lầm thì chổ sản nghiệp còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nếu nàng đoán không lầm thì đám người Cảnh Bình đang được tông môn dàn xếp ở chổ đó.
Mang theo Tử Lăng đến một chổ trụ sở.
Nơi này là phân bộ của Thiên Nguyên Huyền Tông dùng để cho đệ tử của tông môn có thể ở lại dài hạn hoặc ngắn hạn.
Tới đây Thường Nguyệt và Tử Lăng liền bị hai người mang đồng phục ngăn lại, một người trong đó nghiêm mặt lên tiếng nói:
"Nơi này là phân bộ của tông môn, người không phận sự xin mời đi cho."
Không có nhiều lời, Thường Nguyệt lấy ra lệnh bài của mình đưa tới để hai người kiểm tra.
Thấy lệnh bài không phải giả, và cái tên được khắc trên lệnh bài lại là "Tô Thường Nguyệt".
Cả hai vị đệ tử gác cổng lập tức thay đổi sắc mặt vội vàng trả lại lệnh bài liền hành lễ:
"Sư đệ lần đầu gặp Tô sư tỷ!" x2
"Ừm, hôm trước tông môn có gửi một nhóm người ở lại đây không, đó là người của ta, hiện tại ta muốn đón đi."
"Thưa sư tỷ, quả thật mấy ngày trước có hai mươi ba người được đưa tới đây, đang đợi ở trong phân bộ, sư tỷ có thể đón họ bất cứ lúc nào, nhưng trước hết cần làm xác nhận với Vương sư huynh mới được."
Vương sư huynh?
Thường Nguyệt nghe thấy liền cảm thấy quen quen.
Nghĩ ngợi một lát nàng mới nhớ ra người này hình như là đệ tử nội môn, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ hay sao đó, đảm nhận nhiệm vụ trấn thủ và bảo đảm trị an cho tòa thành trì này.
"Được rồi dẫn đường đi."
"Vâng!"
Một trong hai vị đệ tử gác cổng đi trước dẫn đường cho Thường Nguyệt tới một căn phòng.
Biết chuyện tiếp theo không liên quan tới mình, Tử Lăng liền tự giác đứng ở ngoài trong khi Thường Nguyệt ung dung đẩy cửa đi vào.
Đây là một căn phòng làm việc không rộng lắm nhưng giấy tờ và sách vở nằm lung tung khắp nơi, rất là lộn xộn.
Mà ngồi ở trước cửa sổ là một người thanh niên ăn mặc tùy tiện như mới ngủ dậy đang nhìn xem sổ sách.
Khi Thường Nguyệt đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn một cái mà cứ thế vừa đọc sách vừa nói:
"Tô Thường Nguyệt, 25 tuổi, tu vi: Luyện Khí đại viên mãn, công pháp tu luyện: Tử Vân Quyết, danh hiệu một trong ngũ đại thiên kiêu của ngoại môn của thời kỳ này nhỉ."
Vừa mới vào Thường Nguyệt nghe vậy liền nhíu mày nói:
"Vương sư huynh tùy tiện điều tr.a lý lịch của ta như vậy không tốt lắm đâu, sau này rất dễ bị đánh đấy."
"Ồ, còn mạnh bạo đe dọa cả Trúc Cơ, quả nhiên sư muội rất nóng tính như lời đồn nhỉ, nhưng ngươi hình như đang có chuyện hiểu lầm, sư huynh không điều tr.a lý lịch của ngươi mà là lý lịch của ngươi tự xuất hiện trên bàn làm việc của ta."
Nghe vậy Thường Nguyệt cũng không hiểu lắm, nàng nhíu mày hỏi:
"Thế là thế nào?"
Nghe vậy, Vương sư huynh giờ khắc này mới đặt giấy tờ xuống, ngẩng đầu mỉm cười nói:
"Chẳng lẽ sư muội không biết sao, sư huynh sẽ là giám khảo của kì Ngoại Môn Thi Đấu vào tháng tới."
Nói xong, bầu không khí trong phòng im lặng hồi lâu.
Thường Nguyệt và Vương sư huynh cứ thế nhìn nhau không ai nói gì.
Cuối cùng Vương sư huynh cũng nhịn không được mà chợt hỏi:
"Sư muội ngạc nhiên quá nên không biết nói gì sao."
"Ách, biết sư huynh là giám khảo rồi thì ta nên làm gì bây giờ, hối lộ ngươi sao?"
"..."
Nghe thế, Vương sư huynh chợt sững sờ.
Hắn không ngờ vị sư muội này là không biết thời thế đến như vậy, trách không được lại đắc tội với Vu gia.
"Sư muội hiểu lầm, hối lộ là trọng tội, sư huynh công chính liêm khiết, trước giờ không làm chuyện như vậy."
Nói đến đây hắn liền chợt đổi giọng, thần bí mỉm cười nói:
"Tuy nhiên trong quyền hạn của ta ta vẫn có thể làm được một vài thứ."
"Ồ, sư huynh có thể làm được những gì?"
"Không nhiều nhưng cũng vừa đủ, ví dụ như ta biết được có những ai tham gia này, biết người nào có sở trường sở đoản gì này, biết át chủ bài của bọn hắn thế nào này, và một ít tình báo mật khác, sao, sư muội có hứng thú chứ?"
"Nghe sư huynh nói cũng thú vị phết."
"Thế..."
"Nhưng sư muội không hứng thú, còn xin Vương sư huynh thông cảm."