Chương 102: Ta sẽ không tuyệt vọng nữa!

"Được rồi, hiện tại có ai giải thích giúp ta chỉ mới có một tiếng mà nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"


Nghe vậy, đám người đều cuối đầu im lặng, phía sau bọn hắn lúc này là một mớ hỗn độn, nửa căn nhà gỗ giờ đây đã đổ sụp xuống trong khi nữa còn lại thì đang bấp bênh cố gắng gượng chống, tuy nhiên sợ là chống không được lâu.


Lúc này bầu không khí dần dần nặng nề, một người trong đó liền nhịn không được mà tiến lên nói:
"Bẩm tiểu thư, là ta sơ ý xô gãy một thanh cột mới khiến chuyển xảy ra nông nỗi như vậy, còn xin tiểu thư trách phạt."
"Nói thật đi, cơ hội cuối của ngươi đấy."


Nghe vậy thiếu niên liên đơ cả người, sau gáy chảy mồ hôi lạnh hoàn toàn không hiểu vì sao lời nói của mình bị phát hiện sơ hở.
Đang lúc hắn cắn răng đắn đo, một thiếu nữ liền run rẩy đi ra, sắc mặt tràn đầy sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ nói:


"Tiểu thư, là ta vô ý, còn xin tiểu thư trách phạt ta là được."
Nhìn thấy một nam một nữ này độ tuổi xấp xỉ, dung mạo cũng có nét giống như, Thường Nguyệt liền hiếu kỳ hỏi:
"Là anh em à?"
Không đợi thiếu nữ trả lời, tên thanh niên liền đi vội nói:


"Là ta sơ xuất không trông coi kỹ muội muội, còn mong tiểu thư giơ cao đánh khẽ cho nàng, Hạ Vũ tình nguyện nhận hình phạt thay."
Lúc này, thiếu nữ phía sau mặc dù sợ hãi nhưng vẫn vội vàng nhận tội, tựa như không muốn anh của mình phải bị phạt giúp mình.


available on google playdownload on app store


Thấy tình huynh muội của bọn hắn khắn khít như thế, Thường Nguyệt cũng không biết nên làm sao đây.
Phạt một người thì sẽ bị hận, không phạt thì tựa như đang mở tiền lệ để làm sai vậy.
Vậy thì xem ra chỉ có thể phạt hai người.
Nghĩ vậy, nàng liền gọi thiếu nữ tới hỏi:
"Ngươi tên gì?"


"Bẩm tiểu thư, tiểu nữ gọi Hà Hi."
"Hà Hi sao? Tên hay lắm, ta thấy ngươi rất biết gây chuyện đấy, ngươi sẽ bị phạt phải đi tham gia đội săn yêu thú để bù đắp tổn thất mà ngươi gây ra."
Nghe vậy cả một đám người liền vô cùng ngỡ ngàng, hoàn toàn không thể tin.


Chỉ làm đổ nửa cái nhà gỗ thôi mà lại bắt làm chuyện muốn mạng người như thế thì liệu có hơi quá đáng không?
Nhất là Hà Vũ, sắc mặt hắn giờ đây không còn chút máu vội vàng muốn dập đầu cầu tình.


"Không cần cầu xin đâu, ý ta đã quyết rồi, thay vào đó chẳng bằng ngươi nghĩ cách cố gắng giảm nhẹ tội cho em gái ngươi đi."
Nghe vậy, Hà Vũ mới từ cảm giác ch.ết lặng tỉnh lại, hắn vội vàng nói:
"Tiểu thư cứ việc phân phó, chỉ cần không để Hà Hi đi săn yêu thú, ta đều tình nguyện làm hết."


"Nói hay lắm, vậy giờ ta liền bổ nhiệm ngươi là quản lý tất cả những người còn lại, chỉ dưới quyền Cảnh Bình thôi, lát nữa sẽ có người chuyên nghiệp tới tu bổ lại nơi này, ngươi lúc ấy làm sao làm ngày mai ta muốn thấy lại một tòa cửa hàng mới, không làm được thì đợi nhận di hài muội muội ngươi đi."


Nói xong Thường Nguyệt liền ra hiệu cho Tử Lăng rồi quay người rồi đi.
Tử Lăng cũng biết ý nắm tay Hà Hi tại trong ánh mắt không nỡ của Hà Vũ mà lôi đi.
Một bên, Cảnh Bình nhìn cả quá trình này, hoàn toàn không hiểu ra sao, tiểu thư muốn phạt liền phạt, cần gì phải làm chuyện rắc như thế này?
...


Một bên khác, Trần Lâm đang ngồi nghiên cứu về phương pháp vẽ phù mới hắn vô ý ngộ ra.
"Hoạt Huyết Hóa Phù"
Không phải là "vẽ" nữa mà đã thành "hóa", giờ đây hắn có thể thông qua ý niệm để khống chế máu tươi lập tức hình thành tổ hợp linh văn để mà hóa thành linh phù.


Quá trình này dường như không tưởng với phù sư bình thường, dù là "Hoạt Huyết Sư" nổi tiếng về khống máu cũng khó mà làm được.


Tuy nhiên, Trần Lâm lại có một chút ý tưởng táo bạo, hắn nhớ tới một tính năng quen thuộc trong các ngôn ngữ lập trình đó là "thư viện", để lập trình các chức năng của một dự án thì rất là dài dòng và rắc rối, dù là các chức năng nhỏ cũng đủ khiến ngươi hoa mắt chóng mặt, nhưng một chức năng đó đôi khi cần dùng nhiều lần ở nhiều dự án khác nhau, nếu mỗi lần đều phải code lại như thế thì rất dễ bức điên lập trình viên, nên để nâng cao tốc độ lập trình và cũng khiến mọi thứ đơn giản hóa hơn, khái niệm "thư viện" được ra đời, có thư viện thì mỗi khi code ngươi chỉ cần một dòng Import+ tên thư viện liền có thể sử dụng hàm chức năng được lập trình sẵn trong thư viện mà không cần phải mất công code lại.


Nguyên lý đơn giản, chỉ khó ở chổ các thư viện thường có rất nhiều, rất là nhiều lập trình viên cùng đóng góp mã nguồn vào mới có thể trở nên tiện ích và hoàn thiện đến thế, ngôn ngữ lập trình Python trở thành ngôn ngữ lập trình phổ biến nhất cũng bởi vì nó có cộng đồng sôi nổi cung cấp nhiều mã nguồn mở và nhiều loại thư viện tiện ích khác nhau khiến cho việc lập trình bằng Python trở nên rất nhanh gọn lẹ, code Python cũng là đoạn code tối giản nhất trong mọi loại ngôn ngữ lập trình.


Tuy nhiên Trần Lâm cũng không cần dùng "Thư viện" để lập trình trận pháp, tạm thời là chưa cần vì hắn chưa gặp trận pháp phức tạp như thế, nên "Thư viện" của hắn không cần hoàn thiện, chỉ cần được lưu trữ trước các tổ hợp linh văn cần thiết để hình thành linh phù là được.


Khi đấy mỗi lần muốn dùng máu để cấu thành linh phù, hắn chỉ cần gọi "Thư viện" có chứa tổ hợp linh văn đã được lập trình sẵn của linh phù đấy là được.


Đại khái chính là lúc ấy muốn dùng "Hỏa Bạo Phù", hắn chỉ cần hô một tiếng "Hỏa", dùng "Thủy Tiễn Phù", hắn chỉ cần hô một tiếng "Thủy", nghe hơi có chút tựa như ngôn xuất pháp tùy, nhưng theo lý thuyết thì là vậy thật.


Trần Lâm bắt đầu soạn các tổ hợp linh văn của các loại linh phù khác nhau, sau đó "đóng gói" bọn chúng lại thành từng "gói" riêng biệt, các "gói" này được biểu diễn bằng linh lực và được cố hóa trên thân thể của hắn, nói một cách dễ hiểu, Trần Lâm đang khắc lên thân thể của mình các "Thư viện" chứa những tổ hợp linh văn của các linh phù hắn thường sử dụng, khi này một khi máu của hắn thoát ra khỏi da sẽ lập tức trải qua các tổ hợp linh văn được lập trình sẵn trong "Thư viện" khiến cho máu vừa thoát ra thân thể liền sẽ tự định hình và hóa thành linh phù.


Nếu thành công, sau này hắn không cần phải dùng bút hay tài liệu để vẽ phù nữa, chế tạo bất kỳ linh phù nào cũng đều sẽ ngay trong nháy mắt, hoàn toàn xóa bỏ điểm yếu cố hữu bao đời nay của Phù sư.


Tuy nhiên, cách làm như này cũng có một chút cái giá nhỏ, diện tích làn da của hắn có hạn, cũng có nghĩa là số "thư viện" hắn có thể đính lên trên người trong một lần cũng có hạn, sau này muốn thay đổi "thư viện" thì cũng không phải không thể, chỉ là sẽ hơi đau đớn một chút, bởi hắn cần lột đoạn da chưa "thư viện" hắn muốn thay đổi đi, đợi da mình mọc trở lại thì lại khắc "thư viện" mới lên.


Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Trần Lâm liền cảm thấy làn da tê rần, nhưng hắn cũng không định từ bỏ.


Nhớ lại bản thân trong cơn ác mộng hôm ấy, Trần Lâm liền chợt cảm thấy sợ hãi và bất an, nếu có một ngày hắn không còn bất cứ ngoại vật nào để phòng thân, ngay cả Thường Nguyệt cũng không ở bên hắn, vậy hắn nên làm gì bây giờ, hắn nên dựa vào đâu bây giờ?


Ta sẽ không tuyệt vọng như thế thêm một lần nào nữa, tuyệt đối sẽ không bao giờ.






Truyện liên quan