Quyển 4 - Chương 67: Thái dương đại đạo -Thiên kiều bá mị
Edit: Hyukie Lee
Hi đế năm hai mươi bảy, đông.
Tuyết lớn sâu dày tụ lại một chỗ, đèn lồng tản ra vầng sáng mông lung dưới hiên nhà rực rỡ, thị nữ xinh đẹp xách đèn bát giác quy củ đứng hai bên phủ đệ, mắt nhìn chăm chú vào đường phố trống trải dài miên man, đã qua giờ Tý, tuyết rơi dày đặc đè lên mái ngói, tuyết trắng bay đầy trời trong cơn gió rét, từ nơi góc đường xa xôi truyền đến ánh lửa bé nhỏ, bước chân kiệu phu đạp lên gạch xanh từng bước đi tới.
Lễ bộ Thị lang Triêu Bỉnh Chi tự mình ra ngoài, thấy bốn người nhấc cỗ kiệu càng lúc càng gần, Triêu Bỉnh Chi cung cung kính kính cúi đầu, hai tay chụm vào hành lễ, khi cỗ kiệu tử đàn dừng lại, lập tức có thị nữ vén lụa lên nghênh tiếp, từ kiệu đi ra là nam đồng xinh đẹp tuyệt trần, chừng mười một mười hai tuổi, diện mạo tinh xảo, màu da trắng ngần, thần sắc cực kì lãnh đạm, nam đồng cho Triêu Bỉnh Chi đợi đã lâu miễn lễ, người sau vái chào một cái rồi theo người trước tiến vào phủ đệ.
“Triêu đại nhân, sau này ngươi gọi tên ta là được rồi.” Nam đồng vào phòng, thị giả giúp lấy áo khoác đi, hắn thấy Triêu Bỉnh Chi lộ vẻ kinh hoảng, ôn nhu nói: “Gọi ‘Minh Nguyệt’ là được.”
“Chuyện này…”
“Đường xa xe chậm, làm phiền đại nhân chờ ta nửa đêm.” Gương mặt nam đồng mang ý cười: “Phụ thân gửi tạm ta ở Triêu phủ, mấy ngày này, kính xin đại nhân lượng thứ.”
Lão hoàng bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh đã hơn nửa tháng, hoàng tử dưới gối minh tranh ám đấu càng lúc càng kịch liệt, người có hy vọng đoạt đế nhất là Tam hoàng tử và Đại hoàng tử thì càng như mũi kim, hai người tâm cơ sâu đậm, hục hặc đấm đá, người trước vì phòng con trai trưởng có chuyện bất ngờ nên phó thác con thứ cho Nhị phẩm Thị lang Triêu Bỉnh Chi rời xa giao tranh, nam đồng xinh đẹp tuyệt trần đêm khuya đến đây, chính là con thứ được Tam hoàng tử sủng ái nhất.
“Là Tam hoàng tử coi trọng lão thần, tiểu công tử không cần lo ngại.” Triêu Bỉnh Chi và nam đồng bốn mắt nhìn nhau, mắt người sau sáng lên, nếu không phải chính tai nghe được tin đồn đứa nhỏ này xử lý hạ nhân, Triêu Bỉnh Chi khó có thể tin được hắn lại thôi bạo tàn ác lãnh khốc như thế: “Không còn sớm nữa, nếu tiểu công tử không có chuyện quan trọng, chi bằng đi nghỉ ngơi trước?”
“Như vậy cũng được.”
Triêu Bỉnh Chi dùng mắt ra hiệu thị nữ đợi trong phủ tiến lên, mãi đến khi nam đồng và thị giả của hắn biến mất sau hành lang ảm đạm mới âu sầu thu tầm mắt lại, đứa bé kia có cặp mắt của người trưởng thành, bình tĩnh không lộ vẻ gì, nếu như Tam hoàng tử đoạt quyền thành công, thì tương lai con trưởng cũng không phải vật trong ao.
Tuyết đọng dày đặc khắp nơi, tia nắng hiếm thấy lơ lửng đỉnh đầu, mai hoa lãnh hương lẫn vào tuyết dung trong không khí mát lạnh, từng người từ trên xuống dưới Triêu phủ lần lượt đến chào hỏi Minh Nguyệt, mặc dù không biết thái độ kính úy của Triêu Bỉnh Chi với hắn là sao, cũng không biết rõ nam đồng đột nhiên xuất hiện trong phủ là sao, nhưng phần lớn đều có hảo ý với người sở hữu diện mạo xuất sắc này, tuy còn nhỏ nhưng rất lễ phép, đến giờ ăn cơm, Tứ tiểu thư hoạt bát xinh đẹp của Triêu phủ Triêu Ngọc chủ động đến bắt chuyện cùng Minh Nguyệt, tiểu nha đầu dính người vô cùng, một cái tiểu ca ca hai cái tiểu ca ca, nhưng cũng không phiền phức cho lắm nên Minh Nguyệt cũng không để ý hành vi của bé.
“Tiểu ca ca, hôm nay tuyết tan, có phải mấy ngày nữa trời sẽ————“
Triêu Ngọc ngưng nói, bỗng nhiên cả người hiện ra thần sắc mừng rỡ, một tiếng “Ca ca” thanh thúy vang lên, bé hai ba nước bỏ lại Minh Nguyệt chạy về phía cây mai thơm nức mũi trong viện, thuận theo tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy dưới tán cây là thân ảnh cao gầy, từng đóa từng đóa mai vàng rơi xuống, xem dáng người kia cũng là thiếu niên, tóc dài đen sẫm uốn lượn sau lưng, dường như nghe được Triêu Ngọc gọi tên, đối phương quay đầu lại, lười biếng cong khóe môi.
“Ca ca ca ca ca ca ca ca————!”
“Triêu Ngọc.” Triêu Đăng tiếp được bé gái xông tới, thân thủ ôm người một chút, cách y phục bông dày, bé gái được bao lại thành một viên tròn nhỏ, chú ý tới biểu tình nhìn mình chằm chằm sắp chảy nước miếng của em gái, Triêu Đăng cười vỗ vỗ đầu nhỏ của bé: “Lại ú lên rồi.”
“Oa oa oa oa oa! Ca thật là hư nha!”
Nam đồng bị bỏ chỗ cũ nhìn về đôi huynh muội đang chơi đùa dưới hoa mai, từ khi vào Triêu phủ tới nay, hắn vẫn chưa gặp được Nhị công tử Triêu gia, vốn tưởng rằng Triêu nhị công tử bị bệnh không thể ra ngoài xanh xao vàng vọt, không nghĩ tới… Lại là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
[Xung quanh có mảnh vỡ.]
[Ư, khởi công.]
Triêu Đăng ngẩng đầu, thấy cách đó không xa là nam đồng diện mạo tinh xảo đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt thẳng thắn của đứa bé kia khiến Triêu Đăng nhíu mày, y vừa buông Triêu Ngọc ra, đau đớn lan tràn cả cơ thể khiến y không tự chủ được thở dốc, thấy Nhị ca bắt đầu ho khan, bé gái lo lắng ôm lấy eo người nọ.
“Ca ca, huynh có khỏe không? Chúng ta vào trong nha?” Không chờ Triêu Đăng trả lời, Triêu Ngọc thoáng lo lắng nghiêng đầu qua nói với Minh Nguyệt: “Tiểu ca ca, giúp muội dìu Nhị ca vào trong đi? Thân thể huynh ấy không tốt, bị lạnh sẽ cảm.”
Minh Nguyệt gật đầu tiến lên cùng Triêu Ngọc hai bên trái phải đỡ thấy thiếu niên tóc đen mắt đen, da dẻ mềm mượt như tơ lụa muốn trượt khỏi lòng bàn tay, hài tử hoàng gia đến mười hai mười ba tuổi sẽ động phòng với người khác, mặc dù hắn không làm chuyện ấy, không hề biết gì với chuyện thú vị bí mật ấy là gì, nhưng cũng biết công tử được nuôi dưỡng ở Triêu phủ này, dù chỉ là một tầng tuyết da cũng đủ câu đi bảy hồn sáu phách của vô số vương công quý tộc.
“Khụ… Cảm ơn…”
Đối phương nhẹ nhàng nói tạ ơn hắn, Minh Nguyệt đáp một tiếng, Triêu Ngọc vội vàng kêu Triêu Đăng đừng nói nhiều, chờ khi đã vào trong, tiểu nha đầu liền ngựa không ngừng vó chạy đi tìm lò sưởi tay, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, vì nơi này không có gió lạnh, cơn ho khan của Triêu Đăng dần dần chậm lại.
“Ta là Triêu Đăng.” Y đối diện với tầm mắt nam đồng, ngữ khí bất giác mang theo hiếu kì: “Ngươi thì sao?”
“… Minh Nguyệt.”
“Tiểu Minh Nguyệt ~” Mỹ nhân đối diện cười híp mắt nhìn hắn, dù gương mặt ấy thiếu đi huyết sắc, nhưng vẫn như cũ nùng lệ đến hồ đồ: “Họ thật hả? Đúng là họ hiếm thấy.”
“Không phải.”
Minh Nguyệt lắc đầu, thiếu niên cũng không truy hỏi nữa, chỉ đầy hứng thú mà nhìn hắn: “Ngươi ở đây lâu chưa? Trước đây chưa từng thấy ngươi.”
“A Đăng ———“
Nương theo âm thanh đẩy cửa, Triêu Bỉnh Chi vội vội vàng vàng cầm lò sưởi lớn đi vào, thị nữ và Triêu Ngọc đi sau miễn cưỡng đuổi theo bước chân lão, trên mặt Triêu Bỉnh Chi cực kì quan tâm, tiếng nói còn chưa ra đã muốn nắm lấy tay Triêu Đăng.
“Sao con lại đi ra ngoài? Không phải đại phu đã nói trời lạnh, cơ thể kém, tuyệt đối không được đi ra ngoài sao?”
Tay Triêu Bỉnh Chi vừa mới đụng tới làn da tuyết trắng kia, liền không nhịn được nắm lấy chà xát, nhìn gò má trắng nõn của con trai, cơ thể kiều mị được tầng tầng quần áo che đậy càng có vẻ nhu nhược, trong mắt Triêu Bỉnh Chi nổi lên ám sắc, Triêu Đăng dùng sức rút tay về, âm thanh bình thản.
“Người làm con đau, phụ thân.”
Nhìn y nhíu mày, Triêu Bỉnh Chi lập tức áy náy: “Là lỗi của ta, A Đăng đừng nóng, đừng nóng.”
Nhìn hai cha con bọn họ thế nào cũng thấy kì quái, phụ thân quá phận sủng ái hài tử còn hơn thê thiếp, Triêu Đăng càng không hề che giấu chán ghét với người kia khiến hắn càng thêm nghi ngờ, có lẽ do ánh mắt Minh Nguyệt quá mức rõ ràng, rốt cuộc Triêu Bỉnh Chi cũng nhận ra không đúng quay đầu qua chỗ khác, mỉm cười trên mặt cứng lại mấy phần.
“A, Minh Nguyệt cũng ở đây.”
“Triêu đại nhân.”
Hắn cũng không phải người nhà, theo lý thuyết, nhìn thấy Triêu Bỉnh Chi, bất kể là thân phận quan triều đình hay xuất phát từ tôn trọng trưởng bối, nam đồng đều phải hành lễ với lão, nhưng Minh Nguyệt không hành lễ, Triêu Bỉnh Chi cũng không lộ ra thần sắc gì khác, chỉ có thể nói lên… Thân phận nam đồng ngồi trên Triêu Bỉnh Chi.
Chú ý tới điểm này, con ngươi Triêu Đăng lấp lóe.
“A Đăng, sao con mặc ít vậy? Nghe Ngọc Nhi nói con vẫn luôn ho khan, lấy y phục của cha mặc này, ha?”
Triêu Bỉnh Chi vừa nói vừa cởi áo khoác của mình, thời điểm áo khoác sang quý sắp đắp lên người, bỗng nhiên Triêu Đăng kéo tay nam đồng lại, vốn bọn họ ngồi rất gần, thấy Minh Nguyệt không chống cự, Triêu Đăng thẳng thắn trực tiếp ôm sát hắn: “Không cần, con ôm Tiểu Minh Nguyệt là không lạnh.”
Triêu Bỉnh Chi biến sắc, vừa kinh vừa sợ, động tác đưa áo dừng giữa không trung: “A Đăng! Con mau buông tay!”
Hiếm khi Triêu Bỉnh Chi lớn tiếng với y, thường ngàydưới danh nghĩa cha con, lúc gặp nhau đối phương cũng nói lời nhỏ nhẹ, dường như bị phản ứng của lão làm giật mình, Triêu Đăng vừa định thu tay về lại cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của nam đồng dán lên.
“Không sao.”
Triêu Bỉnh Chi á khẩu không nói được gì: “Chuyện này…”
“Con cũng ôm ca ca mà.”
Tứ tiểu thư không rành thế sự thoáng nhìn liền vây quanh bên người Triêu Đăng, người sau chỉ có thể dùng tay xoa đầu bé, Triêu Bỉnh Chi cầm áo khoác tiến thối lưỡng nan, cuối cùng dưới sự “quan tâm” sợ lão bị cảm lạnh, lấy lại áo khoác, bỏ lò sưởi xuống, lui khỏi gian phòng.
Triêu Ngọc chơi một hồi liền mệt, bé gái tám tuổi đương nhiên không có nhiều sức lực, chờ thị nữ mang em gái đi, Triêu Đăng hơi ngồi xổm xuống, đối diện với nam đồng cũng lùn bằng mình.
“Cảm ơn ngươi.”
Y nói nghiêm túc như vậy, đương nhiên Minh Nguyệt biết y đang nói điều gì, không chờ hắn đáp lại, Triêu Đăng vỗ vỗ đầu hắn y như vỗ đầu Triêu Ngọc: “Tiểu Minh Nguyệt cũng phải gọi ta là ca ca ~ Này này này, kêu nghe thử kêu nghe thử.”
Thiếu niên mặt đầy mong đợi nhìn về phía hắn, không hề biết lời mình nói đã thành cuồng ngôn vọng ngữ đại nghịch bất đạo cỡ nào, nếu Triêu Bỉnh Chi ở đây, nhất định bị dọa đến cả người mồ hôi lạnh, rõ ràng lớn lên một bộ câu người như vậy, nhưng lúc nhìn qua cũng chỉ có ý cười sạch sẽ, cuối cùng Minh Nguyệt đành giảm âm thanh, nhỏ giọng kêu xưng hô mà người kia kì vọng.
“Ai.” Triêu Đăng cười ra tiếng, nâng ngón tay cái chỉ qua bên kia: “Ta ở phòng thứ ba bên đó, nếu có thời gian, Tiểu Minh Nguyệt đến tìm ca ca chơi nha ~”
Tiếng nói vừa dứt, Triêu Đăng đứng dậy đi theo thị nữ rời đi, hắn ở lại chỗ cũ nhìn người kia rời khỏi, tóc đen thật dài buông xuống bờ vai thon gầy, Minh Nguyệt cơ hồ có thể nhớ lại xúc cảm khi sợi tóc lạnh lẽo chạm vào hai má mình.
[Giá trị yêu thương: 0,5 sao.]
Triêu Đăng khẽ khựng bước chân: [Hắn là cái gì?]
[Đa Nghi.]
[Vừa nghe đã biết khó ở.] Triêu Đăng chậc chậc chậc: [Tại sao lần này tui lại bị bệnh?]
[Thuận tiện nhiệm vụ.]
[…]
Tự nhiên cảm thấy, đệ đệ đáng yêu thích người già bị bệnh, có chút biến thái, a.
Mấy ngày sau, tuyết đọng Triêu phủ từ từ tan đi, hoa mai thơm cả đình viện từng đóa từng đóa héo tàn, nước đá thuận theo mái hiên nhỏ xuống, quỷ thần xui khiến làm sao, Minh Nguyệt lại nhớ đến dáng vẻ người kia đứng dưới tàng mai, vừa vặn hắn đã đi qua đại viện Triêu gia, cách vị trí lần trước đối phương chỉ chẳng hề xa xôi, hắn thẳng thắn nhấc chân, đi đến nơi Triêu Đăng ở.
Càng đến gần Minh Nguyệt càng cảm thấy kì lạ, chung quanh không hề có một thị tử, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được âm thanh của phụ nữ, khi hắn bước nhanh đến ngoài phòng Triêu Đăng, lọt vào tai là âm thanh thiếu niên không ngừng ho khan.
“A Đăng nghe lời…”
Xuyên qua cánh cửa, Minh Nguyệt nhìn thấy Miêu đại phu nhân Triêu gia đang cầm gì đó áp sát Triêu Đăng, Triêu Đăng đẩy bà ta một cái, chính mình ôm bụng co lại trên giường, hiển nhiên là đang đau đớn vô cùng, càng làm hắn không tưởng tượng nổi chính là, Đại phu nhân ngày xưa đoan trang thành thục giờ phút này lại rút hết eo phong, cởi ra quần áo phiền phức, cơ thể được bảo dưỡng tỉ mỉ mềm mại dẻo dai như thiếu nữ mười tám hiện ra, Đại phu nhân xoa xoa gương mặt nhỏ diễm lệ vô song của con trai, bà ta kéo thiêu niên vào thân thể mềm mại của mình, tay vuốt ve lưng y.
“Mẫu thân làm cho con một chút, làm xong sẽ hết đau, đại phu nói cơ thể con không tốt, khi còn bé mẫu thân cũng làm giúp con như thế.” Thấy y đau đến hút khí, mỹ phụ đau lòng mà say đắm ấn người nọ vào bộ ngực của mình: “Đứa nhỏ này, sao lớn rồi mà còn thẹn thùng như vậy.”
“Không muốn… Buông con ra!”
“A Đăng ngoan.” Thiếu niên đau đến không còn sức phản kháng, vì thân thể nhu nhược nên đành phải trơ mắt nhìn bà ta kéo thắt lưng của mình: “Mẫu thân hiểu con nhất, con để mẫu thân làm nhẹ nhẹ không đau…”
“Không được! Đi ra!”
Chị gái ở thế giới này… Thiệt cmn hù người.
Mặc dù biết những người này đều do mảnh vỡ cảm xúc tạo ra để hoàn thiện thế giới, thực tế không hề có quan hệ máu mủ với mình… Nhưng vẫn đcmn hù người.
“Miêu phu nhân.” Nam đồng đột nhiên vào phòng khiến Đại phu nhân cứng đờ tại chỗ, Triêu Đăng nhân cơ hội từ dưới thân bà ta bò ra, Minh Nguyệt nhanh chóng liếc qua da thịt trắng nõn như ẩn như hiện bên trong vạt áo, trầm giọng nói: “Người là phụ nữ, dù ca ca do người sinh ra, nhưng làm chuyện này cũng mất thể diện, nếu người không ngại, ta có thể giúp ca ca.”
“Minh Nguyệt.” Đại phu nhân miễn cưỡng nở nụ cười, vội vàng khoác áo mềm giọng nói: “A Đăng sao lại xứng nổi cái danh ca ca này chứ? Đứa nhỏ này quá thẹn thùng, ngươi xem…”
“Không ngại.” Cặp mắt đào hoa nhìn chăm chú vào gương mặt quyến rũ của bà ta: “Hay là Miêu phu nhân rời đi trước.”
Người phụ nữ bất đắc dĩ liếc nhìn Triêu Đăng đau đến mức ý thức không rõ ràng, rồi lại vì thân phận của nam đồng mà không dám phản kháng, cầm áo khoác hoảng loạn đi khỏi phòng, Minh Nguyệt nhặt lên ống mềm, từng bước từng bước đến gần thiếu niên trên giường nhỏ, dưới chiếc cổ trắng nõn hiện ra màu sắc động nhân, mềm mại như được tô trét son phấn, quá mỹ lệ chính là tội ác, khi nhìn thấy cơ thể trước mặt, hắn mới hiểu được đạo lý này.
“Triêu Đăng… Ca ca.”
Hắn nhẹ giọng gọi tên y, người sau thần trí hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy ống nhỏ trên tay hắn, hai má thiếu niên nổi lên mạt hồng nhạt.
“Tiểu Minh Nguyệt…”
Dù hắn chưa từng dùng qua ống da nhưng cũng biết mấy đứa nhỏ nhà giàu khi bụng dưới khó chịu, vì giảm bớt đau đớn cho con cái, đại phu thường khuyên cha mẹ dùng biện pháp trị liệu này, thấy hắn lại đây, trong mắt Triêu Đăng xẹt qua ý sợ hãi.
“Nhịn một chút.” Nam đồng cởi áo y ra, âm sắc bình tĩnh: “Không thì sẽ luôn đau.”
“Nhưng…”
Triêu Đăng cau mày.
Ánh sáng rạng rỡ của y học hiện đại ở nơi nào, đcmn phương pháp chữa bệnh.
“Cơ thể ngươi không tốt, không thể lưu bệnh.”
Minh Nguyệt vừa nói vừa ra hiệu Triêu Đăng thả lỏng, bờ mông thịt thịt tròn tròn hơi run rẩy, hắn giơ ống da nhỏ lên, đưa vào tiết niệu.