Quyển 4 - Chương 72: Thiên kiều bá mị 6
Edit: Hyukie Lee
Ánh nến lay động, màn trướng buông rủ, vải mềm vừa lấy ra xong, Triêu Đăng liền ho khan một trận, nước bọt lẫn nước mắt hỗn tạp, thấy y như vậy, đôi đào hoa rạng rỡ của thiếu niên lóe lên sự đau lòng, hắn vỗ nhẹ lưng Triêu Đăng, âm thanh lại giục.
“Đăng Nhi?”
“Ta… Khụ khụ… Ta chỉ muốn gặp ngươi một lần…”
Tay Khương Minh Nguyệt dừng lại, rồi tiếp tục dịu dàng thuận khí giúp y: “Lời này của Đăng Nhi, là ý gì?”
“Ta…”
Cơn ho khan mỗi lúc một nghiêm trọng, hô hấp cũng gấp gáp đến dọa người, nghĩ đến lúc nãy ảnh vệ mang y từ khách sạn vào cung bị lạnh, Khương Minh Nguyệt lập tức sai người gọi thái y, một bên dặn người nọ chớ nói nữa, mỹ nhân dựa vào ngực hắn cố nhẫn cơn đau, nắm chặt lấy tay Khương Minh Nguyệt.
“Ta chỉ muốn gặp ngươi… Ngươi không thể tới gặp ta, vậy ta liền đến tìm ngươi, ta… Khụ, quả thật ta có ý dụ dỗ Yến Tô, nhưng ta chỉ tâm duyệt ngươi…” Tầm mắt người nọ dần dần tán loạn, nhưng vẫn lẩm bẩm như một loại bản năng: “Ta tâm duyệt ngươi, Tiểu Minh Nguyệt…”
“Được rồi, Minh Nguyệt biết rồi.” Thiếu niên dùng mắt ra hiệu nô lệ nằm nhoài trên sàn lui xuống, trên mặt xẹt qua tia ân hận, âm thanh cực kì mềm mại: “Ta cũng tâm duyệt Đăng Nhi ca ca.”
Hắn đã chứng kiến quá nhiều hợp tan, thủ đoạn cứng rắn có lẽ sẽ tạm thời giữ được người này bên cạnh, nhưng đi đến mãi mãi thì không thể, vô luận là thật là giả, hắn đều nguyện ý tin tưởng lời giải thích lúc này của Triêu Đăng, cũng nguyện ý tin tưởng tình cảm nhiều năm giữa hai người bọn họ.
Thời điểm Triêu Đăng tỉnh lại, giường lớn trừ y ra thì không có người nào, cổ họng nhàn nhạt vị đắng, đoán chừng là Khương Minh Nguyệt đút thuốc giùm mình, cung nữ chờ đợi bên ngoài thấy y đứng dậy, cách màn giường, cung kính dò hỏi Triêu Đăng có cần gì hay không.
“Không cần.”
Y vừa dứt lời, tức thì ngoài điện vang lên một loạt bước chân vội cã, nương theo âm thanh gấp gáp ngăn cản của tỳ nữ, năm ngón tay tinh tế được sơn đỏ dùng sức vén màn giường lên.
“Ngũ công chúa điện hạ! Tuyệt đối không thể a, ngài tự tiện xông vào tẩm cung Thái tử —–“
“Câm miệng.”
Thiếu nữ diện mao xinh đẹp, quần áo xúng xính tàn bạo trừng thị nữ một cái, đôi đào hoa tương tự Khương Minh Nguyệt bảy tám phần chuyển lên bóng người đang nằm trên giường.
“Ngược lại ta rất muốn xem xem hồ ly từ đâu tới, khiến Minh Nguyệt dám cầu phụ hoàng tứ hôn ngay tại đại điện.”
Trên mặt thiếu nữ xẹt qua căm ghét sâu sắc, nhớ đến nửa giờ trước nghe được tin tức, sắc mặt càng khó coi, từ năm năm trước, khi thấy được thiếu niên anh tuấn một thân áo trắng tiến cung, tình cảm ái mộ chưa bao giờ có liền nảy mầm trong lòng, huynh muội nói chuyện cưới gả chính là thân càng thêm thân, huống hồ trong một đám tỷ muội hoàng tộc, chỉ có cô và Khương Minh Nguyệt là hợp tuổi nhau, lén lút nói với mẫu thân mấy lần, mỗi khi nhắc đến Nhị hoàng tử, trong lòng cô vừa ngọt vừa nghẹn, làm một hoàng nữ, từ nhỏ cô đã biết trái tim đế vương chắc chắn không dung một người, nhưng chỉ cần có được vị trí quan trọng trong lòng đối phương, dù Ngũ công chúa có điêu ngoa tùy hứng làm mẫu nghi quản lý hậu cung ba ngàn, cũng không một câu oán hận, nhưng chưa từng nghĩ, hôm nay lâm triều Khương Minh Nguyệt lại đề cập đến việc cưới một tên nam tử làm vợ, điều này thật sự là…
“Hoang đường đến cực điểm, vô liêm sỉ hạ lưu!” Ngũ công chúa cắn răng nghiến lợi đẩy tầng màn giường cuối cùng lên, nhìn thấy vết hồng xinh đẹp như đào hoa trên đôi chân trắng nõn, thần sắc cực kì căm tức: “Một thân hồ ly tinh, không biết xấu hổ.”
Thiếu nữ thoáng nhìn vào trong mành trướng, thấy được đôi ô mặc ẩn chứa sương mù đang lẳng lặng nhìn mình.
Không biết tại sao, trong lòng cô run lên một cái.
“Ngươi —-“
“Muội muội khỏe?”
Mỹ nhân trên giường nở nụ cười xán lạn nhìn sang, Triêu Đăng nhìn về phía trước thăm dò, như là đang nhìn tướng mạo của thiếu nữ.
“Khỏe… Khỏe cái gì mà khỏe!” Ngũ công chúa dùng răng cắn chặt đôi môi anh đào, hàng mi thanh tú cong lên, tuy là dáng vẻ hung ác, nhưng lại chẳng có bao nhiêu sức lực: “Đồ không biết xấu hổ, bò được lên giường hắn liền tưởng mình là đại nhân vật?”
“Ầy…” Triêu Đăng sờ sờ mũi, có chút vô tội nói: “Không có.”
Tướng mạo người trước mắt quả thực quỷ mị như yêu tinh sống dựa vào nhan sắc trong các bản thần thoại, vừa đẹp vừa duyên, thiếu đi đoan chính, không hề có khí chất của một Thái tử phi, ngược lại kiều mị lại chiếm quá nhiều, rõ ràng giống y như đúc với hồ ly tinh mà cô tưởng tượng, thủ đoạn lúc trước đã nghĩ ra trong đầu bây giờ không thể sử dụng, cô là công chúa, vô luận từ phương diện nào mà nói cũng cao hơn nam tử không rõ lai lịch này rất nhiều, coi như cô xử lý y thê thảm thật thì, về tình về lý Khương Minh Nguyệt cũng không thể làm gì được cô, cố tình sao… Đối diện với đôi ô mặc ấy, chỉ có thể làm càn làm quấy ngoài miệng, còn thực tế thì ngay cả sai người tổn thương y cũng không có sức lực.
“Ngươi chính là tiện dân bị Minh Nguyệt chơi đùa.” Ngũ công chúa miễn cưỡng lấy lại kiêu ngạo: “Đừng tưởng mình—–“
“Muội muội nói đúng ~” Triêu Đăng hứng thú nhìn cô ta, dường như nghĩ tới điều gì, y cười xấu xa không có ý tốt: “Bò được lên giường của công chúa, mới coi như ta có bản lĩnh.”
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
[Em gái ngạo kiều.] Triêu Đăng đánh giá: [Đáng yêu.]
“To gan! Ngươi —–“
“Không phải công chúa điện hạ nói ta bị hắn đùa giỡn sao?” Triêu Đăng cợt nhả, một tay xoa gương mặt thiếu nữ, người sau khó giải thích không né tránh, y dùng lực rất nhẹ, ngón tay lạnh lẽo như có như không đụng chạm da dẻ mịn màng của thiếu nữ, Triêu Đăng đến gần vành tai của Ngũ công chúa, tựa như đùa giỡn, lại như trực tiếp câu dẫn hạ lưu: “Điện hạ có muốn… Nếm thử tư vị của ta hay không?”
Tầm mắt thiếu nữ không tự chủ được chuyển qua bộ ngực trắng mịn của mỹ nhân, chiếc cổ xinh đẹp dẻo dai, vành tai e ấp như hai nụ hoa, khi cô nhìn xuống cặp chân dài xinh đẹp tuyệt trần dưới hồng y, không kìm lòng nhớ lại những lời ô uế đã từng nghe được, nghe nói lúc những người kia chơi đùa nam sủng, chỉ cần ɭϊếʍƈ nhẹ, nam sủng sẽ nha nha bi thương bi thương không ngừng rên rỉ, nếu như…
Bỗng nhiên mặt Ngũ công chúa đỏ bừng.
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao] Hệ thống không nhìn nổi: [Xin cậu có chừng mực.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thật là đáng yêu.]
“Ngươi…”
“Khương Vị Ương!”
Âm thanh tức giận truyền từ ngoài vào khiến hai người đồng thời ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên của Ngũ công chúa là dùng cơ thể che Triêu Đăng lại, trang sức trên tay đinh đang vang vọng, thiếu nữ không nhịn được nhỏ giọng nói.
“Sửa sang quần áo, ngươi muốn bị người thấy hết à.”
“Được ~” Triêu Đăng thuận theo ý cô ta sửa lại hồng y một chút, tiếp tục trêu đùa: “Muội muội tên là Vị Ương nha, thật là dễ nghe.”
Ngũ công chúa xấu hổ xiết chặt ráp giường.
“Lui ra!”
Rất ít khi Minh Nguyệt mất khống chế, nhưng khi hắn nghe được Ngũ muội trước giờ kiêu căng không coi ai ra gì xông vào hành cung, Khương Minh Nguyệt miễn cưỡng duy trì lý trí đọ sức cùng thiên tử, vừa ra khỏi cửa lập tức đi đến đông cung, hắn biết mặc dù Ngũ công chúa diện mạo xinh đẹp, nhưng thực tế vì được nuông chiều nên lòng dạ độc ác, nô tỳ không nghe theo ý bị đánh ch.ết là chuyện thường xuyên xảy ra, quả thực hắn không dám nghĩ đến thiếu nữ không biết trời cao đất rộng này sẽ làm gì với Triêu Đăng.
Ngũ công chúa bất đắc dĩ lui ra khỏi giường, cô ta thoáng sửa sang lại dung nhan, nhấc cặp mắt đào hoa quyến rũ nhìn về phía Khương Minh Nguyệt.
“Nhị ca.”
Thiếu niên ngày xưa khiến cô rung động, hiện tại nhìn lại, cũng không có cảm giác gì, Khương Vị Ương bất giác nhíu mày.
Khương Minh Nguyệt mặc kệ cô ta, nhanh chóng vén lên mành trướng, thấy Triêu Đăng bình an vô sự mới yên lòng thấp giọng nói: “Đăng Nhi…”
“Đăng Nhi?”
Nghe thấy thiếu nữ sau lưng nỉ non, Khương Minh Nguyệt quay đầu lại, không thể tin liếc thiếu nữ một cái, suy nghĩ của Khương Vị Ương rõ ràng không có ác ý với Triêu Đăng, mà ngược lại còn yêu thích vô cùng.
“Ngươi, ngươi tên gì?”
Ngũ muội ngày thường ngông cuồng ngang ngược, cứ vậy mang theo mong đợi và một chút sợ sệt khi bị từ chối, kinh hoảng nhìn về người trong lòng hắn, Triêu Đăng vén lên mành trướng, tầm mắt Ngũ công chúa không tự chủ dời lên bàn tay người nọ, âm cười bên môi đi ra.
“Triêu Đăng.”
Khương Vị Ương còn muốn nói điều gì đó, Minh Nguyệt bị tiếng lòng của cô ta phiền đến bực mình ra hiệu ảnh vệ đuổi người, chờ khi thiếu nữ ồn ào ra khỏi đại điện, Khương Minh Nguyệt kéo Triêu Đăng vào trong lồng ngực, hai tay xoa xoa eo lưng người nọ.
“Đăng Nhi ca ca làm gì vậy? Còn thiếu chút nữa, muội muội của ta liền nhớ mãi không quên ngươi.”
Triêu Đăng bị hắn làm cho khó nhịn, âm thanh bất giác nhiễm phải dục vọng: “Chỉ nói vài câu.”
“Chỉ nói vài câu thật sự có hiệu quả như thế?” Hiển nhiên Minh Nguyệt không tin, nhưng cũng nói đùa: “Vậy chỉ cần ca ca, ta không cần lo hậu cung xung đột.”
Woa, hậu cung.
Vô số mỹ nữ chân dài ngực bự, đại bản doanh Victoria’s Secret, Đăng Đăng muốn ngủ kiểu nào liền ngủ kiểu đó ư, éc éc.
Triêu Đăng cười đáp qua loa một tiếng, bên môi cong lên nụ cười, thấy y như vậy, Khương Minh Nguyệt cũng không hỏi nữa, chỉ kêu thị nữ chờ đợi bên ngoài mang hộp ngọc trên mâm gỗ đàn hương vào, hộp ngọc hơi mở, bên trong liền không ngừng tràn ra mùi thơm lạ lùng.
“Tiểu Minh Nguyệt?”
“Đây là thuốc mỡ trong cung chế ra, có thể trị phong hàn.” Khương Minh Nguyệt nói, ra hiệu Triêu Đăng thả lỏng cơ thể: “Có lợi với cơ thể của ngươi.”
Hắn giữ bí mật một phần công hiệu, hương cao này chính là thuốc quý thiên kim khó cầu, ngoại trừ tẩm bổ thân thể, phòng lạnh khử nhiệt, còn có thể khiến da thịt trở nên mẫn cảm đa tình, xương cốt sẽ chân chính trở thành ôn hương nhuyễn ngọc, bình thường đều ngự ban cho phi tử được sủng ái, hắn cởi quần áo Triêu Đăng ra, bôi hương cao lên da thịt trắng ngần, toàn thân từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào, vuốt ve phần eo kiều mị nhạy cảm, chờ khi Triêu Đăng vô thức đá đá chân, hắn mới bôi cao lên đôi môi mềm mại.
“Đừng ɭϊếʍƈ, để nó tan hết.” Khương Minh Nguyệt nói xong, thoáng nhấc lông mày, trên gương mặt anh tuấn của thiếu niên tràn đầy vui sướng: “Phụ hoàng đồng ý cho chúng ta kết hôn, bất quá lão muốn nhìn mặt ngươi trước.”
“Hả?”
“Đừng lo lắng, chỉ cần phụ hoàng ban hôn, sau đó lão sẽ không thể can dự vào.” Khương Minh Nguyệt khép hờ đôi mắt, bên trong đôi đào hoa lóe lên vết u ám rồi biến mất: “Tiền triều hoàng đế tứ hôn, ý nghĩa khác hẳn sau này ta tự mình nạp hậu, lúc này phụ hoàng đồng ý, sau này thiên hạ sẽ khen ta và ngươi là chân tình ý thiết, chứ không mắng ngươi họa người đam quốc.”
“Chỉ cần kết hôn xong, lão sẽ ch.ết ư?”
“Đương nhiên là vậy.” Khương Minh Nguyệt nhấc lên một lọn tóc đen, để vào lòng bàn tay thưởng thức: “Đăng Nhi chỉ thư phục dưới thân người cao quý nhất, ta vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng, không ngồi lên địa vị cao nhất, sao ta lại dám tùy ý vui mừng với ngươi?”
“…”
Éc, cảm động quá.
Ngày đi gặp mặt thánh thượng, Khương Minh Nguyệt cố ý chọn cho y bộ quần áo thanh lịch nhất, tóc đen được buộc lên gọn gàng, khi được gọi vào chính điện, ánh mắt của hoàng đế lẫn mấy vị đại thần đều nhảy lên người Triêu Đăng, thiếu niên vóc người cao ngất sắc mặt khó coi chặn lại tầm mắt giúp người trong lòng, hắn đã qua mười tám tuổi, dáng người đương nhiên cao hơn Triêu Đăng, không biết có bao nhiêu tiểu cung nữ vì Nhị hoàng tử mà mất đi hồn phách, cứ vậy vào điện, thiên tử ngồi trên long tọa thấy hai người làm lễ chào hỏi, từng hành động của nam hài trẻ tuổi đi bên Thái tử rất tự nhiên hào phóng, lão không chút biến sắc kêu hai người ngẩng đầu.
Gương mặt đoan chính thanh nhã vô song khoa trương đến cực đại rõ ràng dưới ánh sáng của đại điện.
“Phụ hoàng.” Khương Minh Nguyệt thần sắc tự nhiên: “Đây là người mà ta đã đề cập với ngài, con trai thứ hai Triêu gia, tên một chữ Đăng.”
Khương đế gật đầu, bỗng nhiên nói.
“Đến gần chút.”
Triêu Đăng ngẩn người, lập tức tiến lên vài bước, thấy hành động của y, trong mắt Khương đế mang theo ý cười, mặc dù đứa nhỏ này biểu hiện lễ độ, nhưng thực tế lại không hề e ngại long uy của thiên tử chút nào, điểm này rất nhiều thần tử lần đầu vào triều đối mặt với long tọa đế vương cũng không làm được.
Đến gần mới thấy, Khương đế cảm thấy Thái tử chọn phi vô cùng vừa mắt, đặc biệt là lệ chí nho nhỏ khi chớp mắt, quả thực như rơi lên đầu quả tim.
“Là đứa trẻ tốt, ngươi rất xứng đôi với Minh Nguyệt.”
Khương đế mở miệng, âm thanh trầm hơn so với lúc nãy, không chờ Khương Minh Nguyệt nói chuyện, đế vương lại nói.
“Nhưng hôm qua Ngũ muội của ngươi mới vừa năn nỉ trẫm phong con trai thứ hai Triêu gia làm phò mã, Vị Ương từ nhỏ đến lớn chưa thích ai, cố tình hai huynh muội các ngươi lại coi trọng một người, đây là muốn trẫm làm sao?” Khương đế nói, tầm mắt đen tối nặng nề xẹt qua chiếc cổ trơn bóng và gương mặt mỹ nhân, tựa như thuận miệng: “Triêu Nhị công tử đúng là phong thái thiên nhân, chẳng trách nhi tử của trẫm phải tranh đoạt.”
“Bệ hạ quá khen rồi.”
Triêu Đăng mở miệng cười.
Y nở nụ cười, ánh mắt người ngồi trên long tọa liền chìm vào tối tăm, cặp mắt đào hoa của Khương Minh Nguyệt hơi nheo lại, nghe được suy nghĩ khiến khóe môi câu lên độ cong dối trá.
Phụ hoàng như vậy, sợ là không chỉ muốn Triêu Đăng làm phò mã, mà còn muốn ôm y lên long sàng, mặc vào quần áo xinh đẹp, nhốt vào hậu cung đi.