Quyển 4 - Chương 93: Nam hài hoàng kim 16

Edit: Hyukie Lee
Eli phác họa ma chú trên người Triêu Đăng, lòng bàn tay xoa xoa xuống lưng, ma văn kim sắc tùy ý sinh trưởng trên da thịt, trong vô thức, y chảy rất nhiều mồ hôi, có ai vén sợi tóc lộn xộn ra sau, đôi ngươi xanh biếc của Thần tộc hơi mỉm cười.
“Rất sợ phải không?”
“…”


“Lúc nãy vẫn còn mạnh miệng cơ mà.” Ngón tay trắng nõn xẹt qua dưới cằm Triêu Đăng, một cái đét vang dội đánh lên cặp mông sít chặt: “Tại sao chỗ nào cũng run?”


Thấy Triêu Đăng không nói lời nào, hắn thoáng nhướng mày, trên cơ thể tuyết sắc của Thánh tử mơ hồ hiện lên ma văn kim sắc, chờ khi hoa văn và cao dược được cơ thể hấp thu triệt để, Triêu Đăng sẽ biến thành dáng dấp hoàn mỹ trong lý tưởng của hắn, đáng tiếc hiện tại không thể làm hỏng ma chú họa ra, bằng không… Tầm mắt xẹt qua đôi chân thon dài thẳng tắp, xinh đẹp tuyệt trần, phần lưng trôi chảy cực điểm, cặp mông, vòng theo tinh tế lẫn bàn tay đẹp đẽ, Eli nhịn xuống kích động bỏ roi qua một bên, một tay nâng cằm y lên.


“Tiểu Đăng.” Ngữ khí hắn thân mật, ngón tay suồng sã vuốt ve đôi môi Triêu Đăng, ra hiệu y há miệng: “Le lưỡi ra ɭϊếʍƈ, ɭϊếʍƈ tay xong rồi, ta sẽ cho ngươi ɭϊếʍƈ những thứ khác.”
“Ngươi cút —- Á!”


Thấy khuôn mặt trù diễm nhỏ nhắn trắng bệch, Eli hài lòng thu tay để trên cổ y lại, nơi đó có vết tích bằng đầu ngón tay, không sâu không cạn, ma pháp ngưng tụ thành ánh sáng nhảy nhót trên cổ, cuối cùng thiêu đốt vết tích thành hoàng kim trạng thái lỏng, tỏa ra dấu ấn sáng lung linh.


Khi y còn ở tại đại giáo đường, Eli từng lấy sách cấm chỉ cho y biết loại dấu ấn ma pháp này, người bị đóng dấu cả đời không được vi phạm mệnh lệnh người đóng dấu, nói một cách đơn giản, đây là dấu ấn dành cho nô lệ.


available on google playdownload on app store


“Còn mạnh miệng nữa không?” Tóc dài vàng nhạt của Eli xõa tung bên mặt Triêu Đăng: “Há miệng ra, tự ngậm vào.”
Mẹ, chó ch.ết.


Dù trong lòng không muốn, nhưng y chỉ biết dựa theo mệnh lệnh Eli ngậm lấy bàn tay đối phương, dấu ấn khiến Triêu Đăng không cách nào khống chế hành động của mình, ngón tay lạnh lẽo thon dài trong miệng, cảm giác bị dị vật xâm lấn khiến y có chút buồn nôn, mà Eli còn cố ý hôn lên gò má.


“Ngực có nóng không?” Thần tộc ôn nhu dò hỏi bên tai Triêu Đăng, hắn thu tay về, đầu lưỡi miêu tả vành tôi tinh tế: “Có thấy căng lên không?”
Cút cút cút cút, đéo cần.
“Nóng quá.” Dấu ấn khiến Triêu Đăng không tự chủ mở miệng: “Có chút đau…”


“Ngoan.” Ánh mắt đối phương sung sướng liếc qua bộ ngực tuyết trắng vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, Eli khép ngón tay bắn ra ma pháp: “Chỗ này cũng phải nóng, cũng phải đau đớn.”


Âm thanh Thần tộc trầm thấp, hỏa viêm trong nháy mắt nổi lên thiêu đốt đến bên chân hắn, chầm chậm chôn vùi sự yên tĩnh của Thần điện, Eli quay đầu lại, trận pháp hào quang chói lọi kết thành trên đất, ma văn màu sắc mỹ lệ hợp với ánh sáng của Long trở nên dị thường chói mắt, đôi ngươi của Vincent phảng phất bảo thạch ở trạng thái lỏng đang sôi sùng sục.


“Chân ngươi có nóng không, có đau không?” Hồng Long cầm thi thể cháy đen trong tay nện vào trong trụ đá ầm ầm, ánh mắt hắn xẹt qua Thánh tử bị trói buộc trong khóa cụ hoàng kim, bên môi mang theo ý cười nồng đậm: “Có khỏe không a, giáo hoàng bệ hạ.”


“Súc sinh.” Trên mặt Eli xẹt qua căm ghét: “Ngươi vậy mà sống đến tận giờ, mấy thứ ăn hại kia…”


“Bọn họ rất lợi hại nhá, nhưng chỉ lợi hại khi núp trong lâu đài Thần thôi.” Vincent bẻ cánh tay trật khớp về vị trí cũ, hắn chữa trị đơn giản vết thương không ngừng chảy máu một chút, xúc cảm bên trong con ngươi màu bạc không thể phỏng đoán: “Đánh nhau không phải tự mình lên trận sao, đại rác rưởi.”


Hoa văn hồng liên lan tràn đến trên gương mặt, nguyên tố bạo liệt dâng trào trong không khí, trong tình huống bình thường, đối phó với Thần Nhân loại đối với hắn mà nói không có bất cứ uy hϊế͙p͙ nào, nhưng lúc nãy hắn đã bị thương chỗ Trưởng Thiên Sứ, trước đó vài ngày còn chẻ đôi thủy tổ, nên hắn cũng không nhẹ nhàng thoải mái như bề ngoài cho lắm, không…


Sức mạnh thuộc về Long tộc xé rách không gian, kim hồng hỏa cầu xông tới khiến Eli không thể không nghiêng người tránh né, kết ấn trong tay còn chưa vẽ xong, móng vuốt Hồng Long quật tới miễn cưỡng cắt phăng một cánh tay.
“Khí lực súc sinh quả nhiên không nhỏ.”


Eli lạnh lùng nhìn về Vincent vẻ mặt tươi cười, người sau thiêu hủy cánh tay đẫm máu ngay trước mặt hắn, trận ấn chôn dấu bên dưới Thần điện không ngừng hoạt động, ánh sáng lưu chuyển, tay phải đứt rời của Thần tộc một lần nữa mọc ra.


“Ha, phiền phức.” Vẻ mặt Hồng Long cả đời không đổi, rõ ràng nói là phiền phức, nhưng trong âm thanh lại không chút nào sợ hãi: “Đánh nhau với kẻ địch không ngừng phục sinh.”
“Vincent.” Bỗng nhiên Triêu Đăng nói: “Ngươi có yêu ta không?”
“Hả?”
“Có hận ta không?”


“Có hết nhá.” Long tộc cười híp mắt ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi: “Yên tâm, sẽ cứu ngươi.”
“Yêu vô cùng? Hận vô cùng?”
“… Sư phụ.” Long hơi nghi hoặc một chút: “Sao vậy?”


Thực lực bản thân Eli không bằng Vincent, nhưng trận ấn bên trong Thần điện giúp hắn vô hạn phục sinh, căn cứ theo khế ước, Triêu Đăng có thể biết rõ Long tộc nhìn như ung dung trước mắt nhưng thật chất đã bị trọng thương, còn tiếp tục đánh nhau như vậy không chắc sẽ có kết quả tốt. Sau lần triệu hoán Long thủy tổ lần trước có lẽ giá trị thù hận đã đầy, với lúc đang đánh nhau mà đối phương chịu ngừng lại trả lời mà nói, có lẽ giá trị yêu thương cũng đầy… Nhất định đầy sao! Người với người nhất định phải có lòng tin!


“Nếu không ngươi đi trước đi…? Triêu Đăng có chút xoắn xuýt lựa chọn từ ngữ: “Ta không sao đâu.”


Không sao là thật, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thế giới này liền không còn liên quan đến y, coi như thật sự xảy ra chuyện mà Eli nói đi nữa, quá lắm thì chịu đựng mấy ngày rồi đi, nhưng luôn có cảm giác…
“Woa woa.” Nụ cười Vincent xán lạn: “Sư phụ kêu ta chạy trốn sao, giết ngươi luôn nhá.”
“…”


Quả nhiên là vậy!
Tính khí đánh đánh giết giết của Long ca này, I’m fine.


“Tiểu Đăng cũng cảm thấy ở với ta mới tốt sao.” Tóc dài vàng nhạt của Thần tộc uốn lượn nơi áo bào nguyệt sắc, hắn cúi người xuống, nhào nặn lồng ngực trắng nõn của Thánh tử trước mặt Hồng Long, ngữ khí mê luyến đến cực điểm khiến người kinh tâm động phách: “Quá mềm mại.”


Triêu Đăng biến sắc: “Không chạy nữa, giết ch.ết hắn.”
Chời má, đồng quy vu tận hết đi.


Kim viên cuồn cuộn trên lòng bàn tay Vincent càng lúc càng lớn, ma lực mênh mông tiềm ẩn bên trong khiến Eli nhịn không được liếc mắt, nếu lúc này không phải ở Thần điện, hắn đúng thật là không nắm chắc khả năng giết ch.ết Long tộc trước mắt, Eli cười nhạo một tiếng.
“Phí công tốn sức.”


Bóng người quỷ mị lướt qua chóp đỉnh Thần điện trên không trung, kim viêm to lớn phóng thích khỏi lòng bàn tay, đột nhiên Thần điện sụp đổ khiến chú văn trên đất trở nên rời rạc, trong lúc hỗn loạn tưng bừng, Vincent dùng tay phá nát khóa hoàng kim trên eo y, hắn không để ý tay phải sắp đứt rời của mình, nhanh chóng phá hết khóa cụ trói buộc trên người Triêu Đăng.


“Vicent!” Triêu Đăng mở to hai mắt nhìn về trận pháp nổ tung phía sau lưng hắn: “Đằng sau đằng sau đằng sau ——“


“Biết biết biết.” Hồng Long bị gọi tên cũng không quay đầu lại, tùy ý để ma pháp đoạt mệnh của Thần tộc nện lên lưng mình, hắn ôm lấy Triêu Đăng nhảy qua một đầu khác, đồng thời niệm chú thanh tẩy giúp người trong lòng: “Công kích rất yếu, aizz không có chuyện gì đâu, đồ đệ có soái hay không?”


[Triêu Đăng.]
[… Caesar?] Triêu Đăng mở to hai mắt: [Em làm xong nhiệm vụ rồi?]
[Làm xong.]
YES!!
“Soái choáng váng rồi à?”
“Soái soái soái.” Triêu Đăng ôm chặt lấy hắn, kề sát trán đối phương: “Soái ch.ết rồi, yêu ngươi yêu ngươi siêu yêu ngươi.”


Vincent ngẩn người: “… Ta không thấy đường.”
Triêu Đăng vội vàng tránh ra, âm sắc như nhung tơ trong đầu khiến y có cảm giác an toàn ghê gớm, thấy Vincent đặt mình ở vị trí an toàn rồi trở ra chiến đấu, Triêu Đăng thử gọi âm thanh cực kì quen thuộc trong đầu.
[Khen em chứ?]
[Khen.]


[Cảm ơn.] Triêu Đăng dừng một chút: [Đối tác, gặp lại đối tác, anh có gì muốn nói không?]
[Cậu có không?]
[Không có.]
[… Tôi cũng không có.]


Mặc dù bị thương nhưng thế tiến công của Hồng Long vẫn không suy giảm chút nào, cánh tay sắp đứt rời của Vincent trở thành mục tiêu công kích của Eli, người sau thấy vậy cười híp mắt, trực tiếp vứt cánh tay tàn phế xuống đất, Eli lẩm bẩm: “Đồ điên.”
[Long ca là mảnh vỡ gì vậy?]
[Hiếu Thắng.]


[Quả nhiên, thích đánh nhau như vậy… Khi nào sẽ nhảy không gian?] Triêu Đăng cười lên: [Em thông qua kiểm tr.a đúng không?]
[Qua.] Hệ thống do dự một chút, ngữ khí lạnh nhạt nói: [Nhiệm vụ cậu đã làm xong.]
[Hả?]


[Lúc trước đã nói, giúp tôi làm nhiệm vụ, tôi cho cậu một lần sinh mệnh.] Hệ thống bình tĩnh thuật lại: [Chờ lát nữa cậu mở mắt ra, sẽ trở lại cơ thể nguyên bản, cậu —-]
[Caesar.] Triêu Đăng ngắt lời hắn: [Anh có ý gì, chia tay?]


Kim viêm thiêu đốt tứ chi Eli, người sau sắc mặt khó coi mà phóng thích trận pháp né tránh liệt diễm quỷ dị, Vincent liếc nhìn vai phải gãy đứt của mình, chớp mắt suy tư, thân hình của hắn chậm rãi biến hóa.
[… Ừ.]


Hình thái đặc trưng của loài người biến mất, trong mông lung, mỗi một chiếc vảy của Hồng Long giống như bảo thạch tỏa ra ánh sáng lung linh.
[Tại sao?]
[Không có gì.] Hệ thống nhẹ giọng nói: [Cậu làm xong nhiệm vụ, chúng ta tách ra, không đúng sao?]
Đương nhiên không đúng.


Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, đùng một phát bắt trở lại năm học đại học ôn thi có bao nhiêu tàn nhẫn anh biết không, con mẹ nó ít nhất anh cũng phải nói cho ông biết mỹ nhân ông gặp gỡ trong mỗi giấc mơ là thứ ch.ết tiệt gì chứ.


[Lúc trước anh nói đây là kiểm tra.] Triêu Đăng nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó: [Em thông qua kiểm tra, nhưng anh lại không cho em tham gia nhiệm vụ kế tiếp, bởi vì rất nguy hiểm?]
[…]
Anh yêu Caesar không nói lời nào, bình thường đồng nghĩa với đúng, hì hì hì.
Triêu Đăng là trinh thám.


[Trong kế hoạch ban đầu của anh, chí ít là ở thời điểm chúng ta vừa gặp nhau, nhiệm vụ cuối cùng em nên làm cùng anh.] Triêu Đăng lặng lẽ siết chặt nắm đấm, giấu đi khẩn trương trong thanh âm: [Là cái gì?]


Sinh linh tựa như thần thoại khó mà tin nổi chiếm cứ đỉnh Thần điện trên không trung, Thần tộc dưới chân nó vẻ mặt nghiêm túc, bên trong đôi ngươi màu bạc sâu thẳm của Hồng Long tràn đầy cao hứng lẫn chiến ý, bây giờ nhớ lại mới thấy, bất luận là mảnh vỡ nào, bọn họ đều chưa bao giờ sợ sệt hoảng hốt, cho dù là Tang, thì ngay trước khi ch.ết, trong mắt cũng không có một tia tuyệt vọng.


Bọn họ đều có ánh mắt như thế, ánh mắt vương giả.
[Cái cuối cùng… Khác hoàn toàn với tất cả.]
[…?]


[Không có bất tử, không có sức hấp dẫn bất luận người nào, cũng không có giá trị thù hận giá trị yêu thương.] Hệ thống dừng lại chốc lát: [Nó là sự thật, nó có thể thương tổn cậu.]


Cách đó không xa, Hồng Long đá văng Thần sống dở ch.ết dở vào tường, đây là Thần đầu tiên nghênh chiến với nó, thực lực đối phương khiến nó rất thất vọng, móng vuốt Vincent thẳng tắp đâm xuyên lồng ngực Thần tộc, nó chịu đủ rồi thứ phép thuật như làm xiếc thú, cũng chịu đủ lắm rồi cảm giác tràn trề thống khổ khi máu thịt mọc ra, nó muốn chiến đấu thêm nữa, nó muốn càng nhiều thứ mới mẻ khiến nó hứng thú dạt dào.


Thế giới trống rỗng, lòng tham không đáy, không thể thỏa mãn.
Hồn phách Thần tộc bị kim viêm của Long thiêu đốt hầu như không còn, bên trong đôi ngân đồng của Vincent cuồn cuộn chiến ý khát máu.
Tạm biệt —–
Mất đi.
Nó dùng móng vuốt cắt phăng đầu Eli.
Nhưng nó vẫn không vừa lòng.


Hắn không muốn đối thủ mục nát như vậy, không muốn chiến đấu cả đời, nó không vừa lòng, không vừa lòng, không vừa lòng!


Khế ước khiến Long tộc sát biên giới nổi điên nhắm lại con ngươi, Hồng Long cảm nhận được nỗi buồn không ngừng truyền đến từ bên kia khế ước, huyết liên như hối ám văn lộ từng chút rút khỏi vảy rồng, cho dù mất đi, người kia cũng có thể cho nó thỏa mãn, đất trời trống rỗng vì có đối phương bên cạnh mà trở nên tươi đẹp.


Nhìn Hồng Long đi đến bên mình, âm thanh Triêu Đăng đánh vỡ trầm mặc.
[Đó là thế giới của anh, có đúng không?]
[Đúng.]
[Nó rất đẹp nhỉ.]
[Hả?]


[Anh nói, nó mỹ lệ ngoài sức tưởng tượng của mọi người.] Triêu Đăng nắm tóc: [Em chưa từng thấy thứ gì xinh đẹp, đừng nói chi là thế giới, vì lẽ đó —]


Bên môi nam hài trẻ tuổi lan ra nụ cười nhạt, mi mục trù lệ thoáng cong lên, lệ chí trên mí mắt như ẩn như hiện, bởi vì một loạt biến cố trước đó, gương mặt trắng bệch khiến lòng người run rẩy, nụ cười Triêu Đăng càng thêm nồng đậm.
[Xin ngài mang tiểu nhân đi mở mang tầm mắt? Cảm ơn Tổng thống nha.]


===
Đoạn cuối có hơi khó hiểu, có lẽ Vincent có chút kí ức nào đó “Hắn”, “Nó”, “Tạm biệt”, “Mất đi”,….
R u ready?? Tới thế giới của Caesar nhá!!!!!!






Truyện liên quan