Quyển 1 - Chương 6
Typer: Trầm Vân
Ngoài Hứa Bích Chân bị mưu sát hai ngày trước đây, cô gái này là người phụ nữ đẹp nhất mà Điền Việt Tiến đã từng gặp từ trước đến giờ, không gì có thể so cùng.
Chỉ đợi một giây, ông Điền đã biết được họ của cô ấy: “Mộ Dung phải không?”
“Phải, họ của tôi là Mộ Dung- rất nhiều người cho rằng đó là bút danh, chỉ trong các tiểu thuyết võ hiệp mới nghe thấy tên họ này, đáng tiếc đó chính xác là họ của bố tôi.”
Cô gái thẳng thắn nói một tràng tiếng phổ thông chuẩn mực. Thật là một cư dân tốt trong việc phối hợp điều tr.a với cảnh sát, cũng là cô giáo Ngữ Văn tốt, nhanh mồm nhanh miệng. Cô gái diễm lệ hoàn hảo không tì vết, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, tuyệt không thua kém bất kì một ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, Đài Loan nào đang thịnh hành năm đó. Với độ tuổi hơn hai mươi quyến rũ nhất, mái tóc xoăn gợn sóng hợp mốt hơi đến độ chín một chút, chỉ cần chớp mắt là có thể khiến bao anh chàng mê mẩn. Theo bản năng của một người đàn ông trung tuổi có vợ đã mất, Điền Việt Tiến - một nhân viên cảnh sát gần năm mươi tuổi nghẹn ngào cổ họng, không thể kiềm chế ngắm nhìn cô gái mấy lần. Cuối cùng, ông phải ép mình chuyển ánh nhìn hướng lên cái đầu hói của ông hiệu trưởng già, không dám nhìn lại khuôn mặt ma mị của cô ấy.Typer: Trầm Vân. [Truyện chỉ được type tại Diễn đàn Lê Quý Đôn]
Sáng sớm, Điền Việt Tiến dẫn đầu Tổ Chuyên án, hỏi thăm những người dân và nhà máy quanh khu vực đường Nam Minh, sàng lọc điều tr.a tất cả các quan hệ xã hội của người bị hại ở khu vực này. Đại đa số mọi người chỉ mua hàng ở cửa hàng tạp hóa hoặc có thể đã vài lần nhìn thấy cô chủ xinh đẹp. Cảnh sát đã khoanh lại một vài đối tượng tình nghi. Thông thường, cácmanh mối càng ít thì phạm vi đối tượng tình nghi lại càng rộng. Trong cuộc đời làm án dài đằng đẵng của Điền Việt Tiến, có những vụ án sàng lọc điều tr.a qua hàng trăm đối tượng tình nghi, có những vụ án lại khóa ngay được đối tượng tình nghi phạm tội ngay tại trận.
Cuối cùng, hiển nhiên vẫn cần phải quan tâm trọng điểm đến Trường trung học Nam Minh. Suy cho cùng, học sinh trường Nam Minh mới là khách hàng chủ yếu của cửa hàng nhỏ đó. Vụ án hung sát xảy ra đối diện bên đường nghe rợn cả người, ông hiệu trưởng già đã sớm cẩn trọng, chỉ sợ có liên quan đến nhà trường, vội vã gọi điện triệu tập các thầy cô giáo trở lại trường, cung cấp các manh mối vụ án cho phía cảnh sát. Có điều, các thầy cô giáo trong thời gian nghỉ hè hoặc là dạy học tại nhà kiếm tiền hoặc là đi du lịch ở bên ngoài, chỉ đến được có bảy, tám người, khiến cho ông nổi giận đùng đùng.
Nói đến cửa hàng nhỏ ở đối diện trường, không ai là không biết cô chủ quán ở nơi khác đến, đặc biệt là số các thầy giáo trung tuổi, họ đều kinh ngạc việc người đẹp như vậy làm sao lại ch.ết được. Có một thầy giáo lịch sử than tiếc không ngừng “hồng nhan bạc mệnh”. Nhưng ngoài việc người bị sát hại đều nhận được sự quan tâm của các thầy cô, học sinh trong trường ra, họ đều không cung cấp được manh mối có giá trị nào.[Truyện chỉ được type tại ]
“Cô chủ quán ở đối diện à, lần trước nhìn thấy cô ấy là từ bao giờ nhỉ?” - đến lượt cô giáo Mộ Dung xinh đẹp nói. Cô ấy lộ liễu ngìn thẳng vào mắt Điền Việt Tiến, “Đúng rồi, là một tuần trước kỳ thi cuối kỳ, tôi có đến cửa hàng của cô ấy để mua đồ giải khát, nhìn thấy trên cổ cô ấy có quấn một chiếc khăn lụa màu tím...”
“Đợi một chút! Cô nói chiếc khăn lụa à?”
Trong quá trình điều tr.a vụ án này, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến chiếc khăn lụa, Điền Việt Tiến không tránh khỏi trợn tròn mắt.
Cô giáo trẻ cũng không hề sợ cảnh sát, nói tiếp: “Đúng, khung cảnh hôm đó khiến người ta thấy ấn tượng sâu sắc, chiếc khăn lụa đó thực sự rất đẹp! Chiếc khăn lụa màu tím đẹp đến mức như đâm vào mắt người ta. Còn có những hoa văn kì diệu, chưa từng bao giờ nhìn thấy đồ phụ kiện nào đẹp như vậy, cô ấy quàng khăn giống như một minh tinh điện ảnh vậy. Khi đó, tôi hỏi cô ấy mua nó ở đâu? Cô ấy hổ thẹn cuối đầu mỉm cười, bất kể có gặng hỏi như nào cô ấy cũng không trả lời, thật sự thấy tiếc nuối! Không ngờ cô ấy lại ch.ết như vậy.”
Cô giáo vừa nói vừa sờ lên cái cổ trắng nõn nà của mình, không biết là vì cái ch.ết của Hứa Bích Chân mà tiếc nuối hay vì chưa thể nghe được câu trả lời cho “chiếc khăn lụa được mua ở đâu?”
Điền Việt Tiến lập tức ghi lại manh mối quan trọng này, điều này làm rõ thêm rằng, chiếc khăn lụa - hung khí giết ch.ết Hứa Bích Chân không phải là do hung thủ mang đến buổi tối xảy ra vụ án mà là vật dùng vốn có của người bị sát hại.[Truyện chỉ được type tại ]
Từ đâu mà cô ấy có được chiếc khăn lụa này?
Đang lúc Điền Việt Tiến tạm thời ngây người ra, cô giáo Mộ Dung lại cấp thêm manh mối thứ hai: “Còn có một chuyện, không biết các anh đã biết hay chưa? Trong khu dân cư quanh đó, có một người đàn ông sẹo rỗ đầy mặt, có vẻ như là người lang thang không nghề nghiệp.”
“Tên mặt rỗ à?”
“Hôm qua chúng tôi đã điều tr.a người này, tên là Trương Hồng Dân, hơn 40 tuổi, chưa kết hôn, thường vẫn hay lợi dụng chân tay với con gái nhà lành, không phải là người tốt, nghe bà con phản ánh người này chắc chắn thuộc diện tình nghi.”
Đồng nghiệp Tiểu Vương bổ sung một câu, có lẽ muốn gây sự chú ý đối với cô giáo xinh đẹp, liền bị Điền Việt Tiến ngắt lời một cách vô tình: “Tôi biết rồi, nhưng tôi nghĩ loại tạp chủng này không có gan chó để giết người đâu - xin lỗi, đã nói bậy trước mặt các thầy cô.”
“Không sao cả, tôi không thích người đàn ông giả dối.” Cô giáo Mộ Dung không chút để bụng mỉm cười tự nhiên, quay đầu nhìn sang thầy giáo lịch sử trung tuổi kia, dường như đã được hội ý trước, “Tiếp tục nói về chủ đề chính nhé, tên mặt rỗ đó, có một lần quấy rối nữ sinh của tôi trên đường đi, đã bị tôi cho một cái bạt tai ngay tại trận đuổi chạy đi luôn.”
Điền Việt Tiến khen một câu: “Không thể ngờ, cô thật sự có dũng khí!”
“Chuyện nhỏ mà. Có điều, còn một số chuyện nữa, khoảng ba tháng trước đây, có lần sau khi kết thúc buổi học bù vào buổi tối, tôi có đi qua trước cửa quán tạp hóa nhỏ đó, nghe thấy tiếng cãi nhau, tên mặt rỗ bị cô chủ quán dùng cái chổi đuổi ra ngoài.”[Truyện chỉ được type tại ]
“Có chuyện này thật sao?” - Tiểu Vương lại một lần nữa cướp lời Điền Việt Tiến “Trong báo cáo điều tr.a lại không có nội dung này.”
Cô giáo Mộ Dung nghiêm túc gật gật đầu: “Ồ, lúc đó chỉ có mình tôi nhìn thấy, đoán là tên này bị sự háo sắc làm mờ mắt, việc trêu ghẹo cô chủ chưa thực hiện được.”
“Rất cảm ơn các manh mối mà cô đã cung cấp!” Điền Việt Tiến kéo Tiểu Vương ra khỏi văn phòng hiệu trưởng nói nhỏ: ”Lập tức bắt ngay tên mặt rỗ Trương Hồng Dân.”