Chương 2-2
"Hôm nay là ngày đầu tiên, ngôi nhà lớn được xây cuối thời nhà Thanh sau ba tháng đóng cửa đã mở ra cho khách du lịch đến tham quan..." Hướng dẫn viên vừa nói vừa dẫn một đoàn khách du lịch đi vào sân trong.
Tiết Linh Kiều đi sau cùng đoàn người đứng trước thư phòng, nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Nơi đây từng là nhà anh hơn một trăm năm trước, anh từng ngồi trong đình nghỉ mát vừa uống trà vừa đọc sách, nhàn nhã biết bao. Khi nào hào hứng lại cắt sửa hoa cảnh, năm tháng dù dài đằng đẵng nhưng rất bình yên.
Anh còn nhớ rất nhiều chuyện đã trôi qua, chỉ duy nhất ký ức vài chục năm trước bị hút khô máu là quên hết, giống như thời gian cố ý mở ra một trò chơi với anh.
"Điểm tham quan tiếp theo của chúng ta chính là thư phòng của ngôi nhà lớn được xây cuối thời Thanh này..." Hướng dẫn viên dẫn du khách vào thư phòng, ghế dựa và hộc tủ đều đã bị khóa lại bên trong tủ kính, không cho phép đụng chạm.
"Chủ nhân của ngôi nhà khi còn sống rất thích đọc sách, hơn nữa chủng loại còn vô cùng phong phú, có khá nhiều sách đã được cất trữ trong viện bảo tàng." Hướng dẫn viên tiếp tục thuyết minh, sau đó chỉ vào một chiếc máy ảnh kiểu xưa đặt trên bàn sách nói, "Ngoài ra, chủ nhân ngôi nhà cũng say mê công việc chụp ảnh..."
Tiết Linh Kiều vừa vào thư phòng liền chú ý tới chiếc máy ảnh kiểu xưa kia, đó hẳn là vật anh đã từng dùng. Ký ức trong đầu như chiếc đĩa máy tính bị xóa hết dữ liệu, không còn tồn tại. Ban đầu chỉ định tới nơi mình ở trước kia để xem có thể tìm lại chút ký ức, hiện tại xem ra cũng không có hiệu quả, chỉ càng thêm phiền muộn.
Bây giờ mà anh lấy khế ước mua nhà ra chạy đến cơ quan có liên quan để đòi lại tòa nhà này, nhất định sẽ bị người ta coi như người điên rồi bắt lại.
Tiết Linh Kiều đứng sau đoàn người không có chút nào giống một du khách, ngược lại trông giống như một người khác biệt, có hai cô gái đang không ngừng nhìn lén anh xì xào bàn tán.
"Anh ấy là ngôi sao à?"
"Chưa từng thấy anh ấy trên ti vi."
"Nếu debut, tớ dám cá anh ấy sẽ cực thành công."
"Cái người lần trước cậu nói sẽ thành công ấy, anh ta từng có xì căng đan với Điền Tịnh Thực đấy."
"À, anh ta không có ánh mắt, tớ không còn là fan của anh ta nữa rồi."
Tiết Linh Kiều nghe đến cái tên ấy, hơi ngẩn ra, xoay người thoát khỏi đoàn người. Bây giờ muốn làm ngôi sao thật quá dễ dàng, ở thời đại phim ảnh này, có thể làm diễn viên đều là tài tử giai nhân có vẻ ngoài vượt trội, kỹ thuật biểu diễn phải tinh tế. Tiết Linh Kiều đi một mình dọc theo hồ nước phía sau ngôi nhà, thỉnh thoảng anh nhìn về phía mặt hồ, dường như trông thấy gì đó, bước chân cs phần vội vội vàng vàng, ngay sau đó nở nụ cười vui vẻ.
Cạnh tảng đá bên hồ, một con rùa mai trắng với lớp mai bên ngoài ướt nhẹp đang chậm rãi bò lên cát phơi nắng. Thấy có người đến, rùa mai trắng cảm nhận được uy hϊế͙p͙, cụ rùa hành động cực nhanh, bốn chân ra sức chạy vào trong nước.
Bình thường nó rất nhanh, nhân viên của sở thú đến nằm vùng mấy lần cũng không bắt nổi nó, lần này có còn chưa chạm được đến nước đã bị nhấc lên.
"Tìm mày cả tháng trời, cuối cùng cũng tìm được." Tiết Linh Kiều quay nó lại, ngồi xuống trước mặt nó, "Thủy Sinh, không nhận ra tao sao? Mày muốn đi đâu vậy?"
Tiết Linh Kiều vốn cũng chẳng có bạn bè gì cả, hơn nữa anh nằm trong viện bảo tàng một trăm năm, có bạn bè thì cũng đã trở thành cát bụi bên dưới bia mộ rồi. Hơn một trăm năm trước, anh mua về từ một quán ăn một con rùa trắng, không vì gì khác mà chỉ vì nó có màu trắng, hầm lên thật đáng tiếc, vì con rùa này, anh mới nhờ người xây một cái hồ nhân tạo bên ngoài nhà, đặt tên nó là Thủy Sinh, trở thành vật nuôi của anh rất nhiềunăm.
Cuối thời nhà Thanh các cụ thích giơ lồng chim ao cá, chơi với sáo đá sơn ca. Anh đi đằng trước, dắt theo con rùa mai trắng ở phía sau. Không ngờ con rùa mai trắng này lại trở thành người bạn duy nhất anh biết sau khi sống lại.
Tiết Linh Kiều ngồi xuống một tảng đá bên hồ, đặt Thủy Sinh xuống. Thủy Sinh co lại bên chân anhm tư thế hoàn toàn quen thuộc, hoàn toàn tin cậy.
"Mày giận à? Bởi vì một trăm năm này tao không đến thăm mày sao?" Tiết Linh Kiều ban đầu chỉ muốn đùa, nhưng rồi lại thấy không đáng cười chút nào. Một trăm năm này là một trăm năm gặp nạn của anh, anh vỗ lên lớp mai cứng chắc của nó, "Mày không biết đâu, tao nằm trong viện bảo tàng một trăm năm cho người ta tham quan mình. Bây giờ, ngay cả nhà cũng bị người ta đến tham quan... Mày muốn hỏi ai làm hại tao đúng không? Chuyện này tao cũng muốn biết. Tao mất đi một phần trí nhớ, nhưng mày không cần lo cho tao, tao đã tìm được hai nhân vật đầu mối. Một người tên là Diệp Sâm, là một nghiên cứu viên, mượn tao làm vật nghiên cứu. Một người khác là cảnh sát, tên là Lý Yến Chi, phụ trách vụ tai nạn xe."
Đêm đó sau khi Diệp Sâm rời khỏi nhà Điền Tịnh Thực thì gọi điện cho Lý Yến Chi, Tiết Linh Kiều thì giống như một hòa thượng đang ngồi thiền, ổn định ngồi trên trần xe của Diệp Sâm.
"Cảnh sát Lý, tôi mới vừa ra khỏi nhà Điền Tịnh Thực, tôi cảm thấy phản ứng của cô ấy rất lạ, giống như chịu kích thích gì đó. Cô ấy là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn, tôi lo cô ấy gặp nguy hiểm. Anh có thể xin bảo vệ cho cô ấy không?"
Ở một đầu khác, Lý Yến Chi bình tĩnh đáp: "Trừ phi chính cô ấy xin sự bảo vệ, bằng không tôi không cách nào xin được. Có điều Diệp tiên sinh hình như phản ứng hơi quá thì phải? Phụ nữ đối xử với bạn trai cũ đã chia tay, thái độ không tốt rất bình thường, không đấm gãy mũi anh đã rất may mắn rồi đấy."
"Cảnh sát Lý, tôi lén tiết lộ cho anh một tin, cái xác khô này là tài liệu nghiên cứu vô cùng đặc biệt. Nếu nghiên cứu được cấu trúc đặc thù của xác khô ấy, tôi tin sẽ không có ít người không từ thủ đoạn muốn có được nó. Vậy nên, cho dù Điền Tịnh Thực tiểu thư đồng thời là bạn gái cũ của chúng ta không biết gì cả, tình cảnh cũng sẽ không được lạc quan như vậy đâu."
"Đừng có đánh đồng tôi với anh... Tiểu Thực rất quan trọng với tôi, tôi sẽ điều tr.a rõ ràng."
Cuộc đối thoại của bạn trai cũ thứ sáu và bạn trai cũ thứ bảy của Điền tiểu thư đầy mùi dấm chua, dù qua bao nhiêu năm nữa thì đàn ông vẫn vì mảnh đất dưới chân và người phụ nữ trong lòng mà tranh chấp với nhau. Chẳng qua... vì bạn gái trước mà đối chọi gay gắt lại rất hiếm gặp, có thể thấy được thời đại hiện nay đã hủy hoại đầu óc con người ta thế nào.
Tiết Linh Kiều tự nhiên không rảnh quan tâm mấy cái đó, một trăm năm này anh cũng chưa từng nói chuyện, mù quáng cằn nhằn nửa ngày với con rùa trắng chạy nhanh, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu không: "Hai nhân vật đầu mối đều có liên quan đến người phụ nữ cứu sống tao, cho nên để tìm được kẻ thù của tao, trước hết phải kết đồng minh với người phụ nữ ấy... Tất nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, người phụ nữ ấy quá xui xẻo, tao sợ cô ấy không cẩn thận ch.ết đi, nói vậy tao... có thể cũng bị cô ấy hại ch.ết."
Con rùa trắng ngốc thò đầu nó ra, há miệng nhai ống quần Tiết Linh Kiều, Tiết Linh Kiều có chút buồn bực, lại nhớ đến Điền tiểu thư xui xẻo liên tiếp kia, đầu cũng bắt đầu đau.
04
Điền Tịnh Thực cảm thấy tần suất nhảy mũi gần đây tăng nhiều, những lời nói xấu cô trên mạng tùy tiện tìm kiếm cũng có thể lấp đầy nửa cái hồ, đó cũng là lí do vì sao Tinh Vệ lại ngậm đá lấp biển, cứ ngậm hết họ đi đi.
Điền Tịnh Thực đến đài truyền hình tham dự tiết mục trò chuyện "More than beauty (Hơn cả cái đẹp)", chương trình này trước kia rất được hưởng ứng. Trước một ngày nhà sản xuất gọi điện đến vui mừng nói với Điền Tịnh Thực, may mà cô thoát khỏi vụ tai nạn, hiện giờ tỷ suất người xem cực kỳ cao, đồng thời lượng người xem tiết mục mới nói không chừng sẽ lên đến đỉnh điểm.
Cái gì mà "may mà cô thoát khỏi vụ tai nạn"? Nếu không phải tính khí Điền Tịnh Thực tốt, nhất định sẽ xúi bẩy trạch nam đến đập bể cửa kính nhà họ!
Trước khi ghi hình, Điền Tịnh Thực nằm trên salon nhắm mắt nghỉ ngơi, giấc ngủ không tốt không chỉ khiến vành mắt cô đen thẫm lại mà còn lấy đi khí thế của cô, thành công biến cô thành một cây bông đen. Trợ lý đạo diễn Phùng Đống Đống nhón chân, cẩn thận cầm lấy cốc cà phê lạnh và sữa chua đi vào phòng hóa trang, nhỏ giọng gọi: "Điền tiểu thư, cà phê lạnh của cô đây!"
Điền Tịnh Thực không có tinh thần cầm cốc cà phê lạnh uống hai ngụm, đắng đến nổi cả khuôn mặt nhăn nhó, tuy nhiên cũng tỉnh táo lại đôi chút.
"Mấy giờ rồi?"
"Còn hai mươi phút là bắt đầu chương trình", Phùng Đống Đống cắn ống hút sữa chua, mặt hóng hớt, "Điền tiểu thư, gần đây cô ngủ không ngon à?"
Điền Tịnh Thực nhắm hai mắt, mệt mỏi nói: "Gần đây ngày nào tôi cũng mơ thấy xác khô đến gõ cử nhà tôi."
"Cô yên tâm đi, mơ thế nào thì hiện thực đều ngược lại."
Điền Tịnh Thực mang vẻ mặt học hỏi, nghiêm túc hỏi lại: "Ý anh là, cái xác đến gõ cửa nhà tôi không khô chút nào?"
Phùng Đống Đống nuốt miếng sữa chua lớn: "Ý tôi là, xác ch.ết sẽ không đến gõ cửa."
Điền Tịnh Thực tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy, nghiêm túc phân tích: "Trong phim không phải đều có diễn biến là sau khi nhân vật chính tỉnh lại sau tai nạn, bỗng nhiên phát hiện mình có khả năng nhìn thấy quỷ. Nhưng chỉ có nhân vật chính mới nhìn thấy, sau đó thì bị coi là người điên..."
Phùng Đống Đống gật đầu, vỗ vỗ đầu gối Điền tiểu thư an ủi, hết sức xoa dịu: "Điền tiểu thư, cô yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này đâu, chuyện như thế chỉ xảy ra trên người nữ chính thôi, còn cô chỉ là nữ phụ..."
"Anh ch.ết đi! Anh ch.ết đi!"
"Ôi cha, Điền tiểu thư đừng có đánh, đừng đánh nữa, đau quá..."
Phùng Đống Đống tuy bị đánh, thế nhưng trong lòng vô cùng vui sướng như trạch nam gặp thần tượng. Đánh anh ta là ai, chính là Điền Tịnh Thực. Mặc dù bản thân cô và tính cách trên ti vi là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng mà, trở thành fan của một người thì phải là yêu mến tất cả của cô ấy, sao có thể vì tính cách cô ấy không tốt mà không yêu mến nữa? Vậy đó nhất định không phải tình cảm chân thành!
Thế là Phùng Đống Đống với tình cảm chân thành bị Điền Tịnh Thực đánh hồi lâu, mặt vẫn mang theo nụ cười si mê, làm người ta thật mắc ói.
Lúc này cửa phòng hóa trang bỗng nhiên bị đẩy ra, một mỹ nhân dáng người thướt tha khoanh tay đi vào, cô ấy đẹp kinh người lại vênh váo hung hăng, phía sau còn có ba vệ sĩ thân cao mét tám, khí thế như một đội chuẩn bị lao vào phụ bản chém giết.
Điền Tịnh Thực lập tức lộ ra nét mặt "ch.ết chắc rồi".
Phùng Đống Đống nịnh hót gọi "Trương tiểu thư", vị mỹ nhân ấy nháy mắt với vệ sĩ. Vệ sĩ kiếp trước đều là con giun trong bụng, Phùng Đống Đống lập tức bị hai vệ sĩ âu phục đen lôi ra ngoài, một người khác thì đóng cửa phòng hóa trang lại, mắt lom lom canh trước cửa, chặn tất cả người ở bên ngoài.
Hai nhân viên của đài truyền hình trông thấy tư thế trước cửa phòng hóa trang, nhìn nhau, vội vã cụp đuôi coi như không thấy gì.
Trương Huyên Huyên, danh viện nhị thế tổ, gia đình buôn bán địa ốc, công việc diễn viên chỉ là chơi, làm việc khiêm tốn khá có nhân duyên. Có người trên mạng yêu sách nói, Cỏ Huyên và Hoa Sen không hợp nhau, lời đồn hư hư thật thật thật thật giả giả, fan hâm mộ hai nhà đánh nhau túi bụi.
Bên trong phòng hóa trang, Điền Tịnh Thực chột dạ cúi đầu, liếc trộm Trương Huyên Huyên, thấy cô ấy khí thế hung hăng lom lom nhìn mình, hận không thể đảo mắt giả vờ bất tỉnh, hành động của cô thất bại, giả bộ bất tỉnh chắc chắn bị lật tẩy ngay tại chỗ.
Trương Huyên Huyên đến gần "con chim cút" rụt cổ giả ch.ết kia, mặt lạnh như băng đọng trên mái hiên giữa trời đông: "Điền Tịnh Thực, suốt một tháng không nhận điện thoại của tớ, cũng không cho tớ đến thăm... Cậu tưởng cậu có thể vĩnh viễn trốn được à?"
Mắt thấy đúng là không trốn nổi, Điền Tịnh Thực chống nạnh, hùng hồn hỏi ngược lại: "Tớ trốn cái gì? Cậu đang muốn tạo ra tai tiếng chúng ta không hợp nhau để giành người theo dõi sao?"
"Tuyến một mà cần dựa vào tuyến hai để tăng người theo dõi? Điền Tịnh Thực, một tháng trước cậu thừa dịp tớ ra nước ngoài quay MV đã làm chuyện tốt gì hả, cậu dám giả vờ mất trí nhớ với tớ?" Trương Huyên Huyên chỉ vào mũi cô, nghiến răng gằn từng chữ nhắc nhở, "Cả vườn hoa hồng của tớ, nhớ lại chưa?"
Hơn một tháng trước, cái ngày quyết định cầu hôn với Lý Yến Chi, cô lén lút vào vườn hoa của Trương Huyên Huyên, đối mặt với hoa hồng đỏ nở rộ, triển khai một loạt hành động nhanh độc chuẩn ghê rợn. Nửa giờ sau, vườn hoa của Trương Huyên Huyên đã bị cô cướp sạch không còn lại gì, dõi mắt nhìn lại, mảnh đất trơ trụi quả thật thảm không thể nói, còn cô ôm đạo cụ cầu hôn thèm nhỏ dãi đã lâu, một bó hồng to và hai thùng cánh hoa, hài lòng cười ha hả rút đi.
Dù sao thời điểm hành động như thế, cô cũng đã làm tốt chuẩn bị để Trương Huyên Huyên chửi ch.ết, hoàn toàn là lợn ch.ết không sợ nước sôi. Điền Tịnh Thực không đếm xỉa đến, vỗ hai cái lên mặt, chẳng biết xấu hổ đùa bỡn nổi tính vô lại: "Hoa tớ hái rồi đấy, cậu đánh tớ hả? Đánh ở đây này, ngày mai đầu đề tin giải trí chính là tuyến một đánh tuyến hai, như thế cũng tăng thêm được người theo dõi đấy."
Trương Huyên Huyên nâng mặt cô lên, giống như đang kiểm tr.a một cái đầu thịt heo, kết quả giám định cũng ra rất nhanh: "Tiểu Thực, ấn đường của cậu biến thành màu đen, hai mắt không có ánh sáng."
Điền Tịnh Thực giật mình trợn to hai mắt: "Tớ vừa mới từ bệnh viện ra, tiền viện còn phải tự mình bỏ, tớ còn chưa đủ xui xẻo sao?"
Trương Huyên Huyên cười lạnh: "Không phải tớ đã sớm cảnh cáo cậu rồi à, tay cậu ngay cả đường hôn nhân cũng chẳng có, đừng nghĩ đến chủ ý ngu xuẩn như cầu hôn, cậu lại không chịu nghe."
"Nó chẳng có tính khoa học!"
"Việc Tiểu Yến từ chối cậu, trong thế giới của tớ là rất khoa học."
"Thế thì tại sao lần nào cũng là Tạ Linh Lỵ?"
"Đây là điều khoa học không thể giải thích."
Điền Tịnh Thực ai oán nhìn cô ấy: "Bây giờ tớ rất muốn xé quần áo mình, sau đó khóc lóc chạy ra khỏi phòng hóa trang."
Trương Huyên Huyên cười khúc khích, bình tĩnh nói: "Việc này không có khoa học, tớ không có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa vị hôn phu Hồng Thế Quang của tớ được gọi là người đàn ông "ánh sáng thế giới" đấy."
Điền Tịnh Thực và Trương Huyên Huyên cùng làm động tác nâng vòng sáng, tỷ lệ giống nhau trăm phần trăm làm động tác nôn mửa, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, rõ ràng là một đôi chị em kỳ ba.
Trương Huyên Huyên vỗ vỗ đầu Điền Tịnh Thực ỉu xìu: "Ngoan, phải tin vào khoa học, lát nữa xong chương trình tớ dẫn cậu đi gặp sư phụ của tớ."
"Sư phụ?" Điền Tịnh Thực lập tức nhảy lên, "Không muốn, tuyệt đối không muốn!"