Chương 14

Sebastian đẩy mũ chùm ra khỏi đầu. Ngẩng đầu lên đón làn gió nhẹ, và hít thở sâu, mắt nhắm nghiền như thể để thưởng thức trọn vẹn cảm giác đó.
Langlinais. Không khí thơm nức với mùi của hoa và cỏ non.


Chàng chà đôi tay mang găng lên khuôn mặt. Chàng thích để lộ mặt hơn . Một cách để từ bỏ mọi thứ đã tạo ra chàng hiện giờ, mọi việc chàng đã thực hiện. Người đàn ông là chàng lúc trước có mái tóc cắt ngắn gọn, và để râu. Còn người đàn ông là chàng hiện tại mày râu nhẵn nhụi và tóc để dài hơn.


Trong hai tuần họ đã gặp nhau trên tháp, Juliana đã chế ngự được chứng sợ độ cao trong khi chàng lờ đi những bản năng cảnh báo chàng nên thận trọng hơn. Buổi đêm sáng ánh đuốc đã tạo nên một vật đệm với phần còn lại của thế giới, một điều giúp cho việc giãi bày được chấp nhận. Nàng đã kể về những cô gái nàng quen ở tu viện, rất nhiều bà sơ đã giúp nuôi dạy nàng. Chàng đã biết được những ảnh hưởng đã chỉ dẫn nàng và tình yêu thầm kín của nàng với thơ ca. Chàng đã kể về những người dân ở Langlinais và lịch sử của lâu đài. Những câu chuỵên tầm phào nho nhỏ đó đã tạo nên một cây cầu nối giữa họ.


Nhưng một khoảnh khắc đặc biệt vẫn lưu lại trong trí nhớ của chàng, bởi vì nó đã để lại dấu ấn trong tương lai của họ.


“Một trong những kị binh của chúng ta có thể được phái tới tu viện, Juliana, để chuyển bộ bách khoa của nàng,” chàng đã nói vậy khi nàng đề cập rằng công việc của nàng sắp hoàn thành xong.


“Có lẽ,” chàng thêm vào, “bà tu viện trưởng có thể có một vài thứ khác nữa mà bà ấy muốn nàng sao chép.”
Nàng đã nhìn chàng mới đôi mắt mở to.
“Ngài không cảm thấy khó chịu nếu tôi tiếp tục công việc của mình sao?”


available on google playdownload on app store


Trong giọng nói của nàng chàng nghe thấy nỗi sợ trước câu trả lời của chàng.
“Việc đó có làm nàng vui sướng, Juliana?”


“Có chứ, Sebastian.” Nàng đã cười rạng rỡ, và chàng nhớ lại những giấc mơ của chàng về nàng. Không phải vì niềm hạnh phúc của nàng, mà bởi cú đâm của sự khao khát mãnh liệt chàng cảm thấy khi nhìn ngắm nó.


Đó là miếng mồi mà chàng dành cho nàng để nàng bằng lòng ở lại Langlinais, nhưng chàng đã không nói với nàng điều đó. Chàng cũng không thể giải thích rằng một ngày nào đó, có lẽ sớm thôi, sẽ chỉ còn có mỗi công việc bầu bạn với nàng. Chàng sẽ ẩn dật sau cánh cửa khoá kín.


Tiếng bước chân làm chấn động sự mơ màng của chàng. Nàng đang đến. Chàng cười thầm với sự háo hức của mình.


Nỗi thất vọng không phải là một đối thủ hữu hình. Nó thấm qua như hơi ẩm thấm vào trong nhà ngục. Từng giọt một rỉ xuống chậm rãi, cho đến một ngày nơi đó trở nên ẩm mốc. Số phận của chàng cũng tương tự. Chàng đã không nhận ra chàng đã gần tới sự kết thúc của giới hạn chịu đựng cho đến khi nó ùa tới. Chàng khao khát ánh mắt của nàng, tiếng nói của nàng, mùi hương của nàng đến nhức nhối. Chính nàng đã giữ cho chàng không phát điên và khiến cuộc sống nửa vời này còn có thể chịu đựng được.


Nếu chàng không là gì khác ngoài một người bạn truyện trò, thì cứ để vai trò đó được hoàn thành một cách toàn diện. Cứ để nàng tâm sự và biết rằng không điều gì nàng nói ra là lố bịch cả. Hãy để nàng cảm thấy an tâm khi ở đây, để không còn nỗi lo sợ, không còn lí do để run rẩy trước sự hiện diện của chàng. Và khi chàng không còn được ở bên nàng nữa, hãy để nàng nhớ tới những khoảnh khắc này với niềm vui và một nụ cười. Nàng thậm chí có thể tiếp tục tới đây, vẫn ngồi chỗ cũ và nhớ tới chàng và những lời nói của chàng.


Nhờ những điều đó mà một con người sẽ được nhớ tới.


Bầu trời nhuốm màu xanh xám, một sự pha trộn kì lạ giữa màu xanh xám nhạt và màu tía. Không khí có mùi vị ngọt ngào cho đến khi nàng nhận ra mùi hương đó không phải được mang tới bởi làn gió đêm nhẹ, mà bởi những đoá hoa tô điểm cho chiếc áo của Sebastian đang được trải rộng trên mặt sàn. Một chiếc gối tựa vào lớp đá, vẫn ở vị trí nơi nàng đã ngồi đêm hôm trước.


Sebastian ngồi ở phía đối diện, lưng chàng tựa vào tường thành cong cong. Chàng nhìn nàng khi nàng trèo lên và phủi sạch những lớp váy của nàng. Nàng đã không thể quyết định sẽ mặc chiếc nào trong rất nhiều những chiếc áo khoác mà nàng mang theo, và sự run rẩy tay chân của nàng đã phản bội vẻ thờ ơ giả bộ mà nàng cố khoác lên khi ngồi lên tấm áo.


Chàng làm nàng lúng lúng bởi diện mạo của chàng. Đó phải chăng là lí do nàng nhanh chóng kết thúc bữa ăn? Không. Lí do là nàng đã không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài chàng trong suốt những tuần qua.


Một ngọn đèn dầu đặt ở giữa tấm áo thắp sáng, đối lập với bóng tối mênh mông. Nàng rà một ngón tay lên rìa nơi chứa dầu của ngọn đèn. Chiếc đèn được chế bởi kim loại, tạo hình trong một kiểu mẫu tinh tế mà nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, với một cái quai gợn sóng trong hình dạng của miệng một con rồng. Cái đuôi thanh mảnh trong khi thân rồng được khắc chạm thành một vòng tròn để tạo thành một cái bát.


Màn đêm đã bao trùm quanh họ, những dải mây tản ra cho họ một cái nhìn toàn cảnh của bầu trời. Nó dường như đang ép xuống họ, thật gần đến mức nàng có thể vươn người ra và nắm lấy một ít sự rực rỡ của nó trong lòng bàn tay. Nàng nghiêng đầu cho đến khi tất cả những gì nàng có thể thấy được là bầu trời đêm và những vì sao phía trên nàng.


“Những nhược điểm được che giấu bởi bóng đêm và mọi lỗi lầm đều được tha thứ.”
Ánh mắt chàng dõi theo nàng. “Của Ovid phải không?”
Nàng gật đầu.
“ Vậy thì tôi sẽ sinh ra, phần cuối cùng của tôi, vuợt lên cả sự bất tử của các vì sao, và tên tuổi tôi sẽ không bao giờ ch.ết.”


Họ trao đổi một cái nhìn bí ẩn. Giống như cái nhìn chia sẻ của những nhà nghiên cứu, hay những người cùng chung sở thích.
“Bà tu viện trưởng của nàng là một phụ nữ khác thường khi cho phép nàng nghiên cứu về Ovid đấy.” chàng lại lùi vào trong bóng tối.


Nàng mỉm cười, vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm. “Tôi không tin là bà tu viện trưởng biết. Nhưng ai mà biết chắc được chứ. Bà ấy dườngng như biết mọi thứ.” Nàng thở dài. “tôi nghi bà ấy sẽ không hài lòng khi biết tôi đọc Catullus.” Nàng nhìn sang chàng. “Ngài đã bao giờ đọc những tác phẩm của ông ấy chưa?”


Chàng lắc đầu.


“Bà tu viện trưởng hiện chỉ mới nhận được một cuộn giấy da có bài thơ của ông ấy. Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến ông ta, nhưng ông ta duờng như có thể thể hiện những cảm xúc một cách rất sâu sắc.” "Lingua sed torpet, sonitu suopte tintinant aures, getnina et teguntur lumina nocte.‘ “những lời thơ ca dường như rất thích hợp với thời khắc này.”


“Lưỡi tôi bị tê liệt, âm thanh của cơ thể tôi reo vang trong tai, mắt tôi nhắm lại trong bóng tối.” giọng chàng dịch câu thơ đó nghe thật mềm mại.
Đôi mắt nhắm nghiền của nàng rung rinh vì xao xuyến. Sự xác nhận mà không cần phải thốt lên lời.
“Nàng vẫn chưa nói là nàng có thích món quà không.”


Nàng mở choàng mắt và phải mất một lúc nàng mới nhìn thấy một vật nằm ở góc tấm áo. Nó là một vật hình trụ thanh mảnh không lớn hơn một cái ống đựng bút lông ngỗng, trên đỉnh là một hộp vuông rộng cỡ hai ngón tay. Nó được làm bằng vàng, khắc và được trang trí rất công phu. Nàng nhặt nó lên và quan sát dòng chữ. Một từ được lặp đi lặp lại - al-"alim. Cái ống hình vuông dài rỗng, nhưng nàng đoán được tác dụng của nó ngay lập tức. Nó sẽ vừa đủ để giữ một cái bút lông ngỗng. Cái hốc nhỏ chặt khít bởi một cái nắp trượt mở ra nhờ những cái chốt và bên trong là một cái lọ bằng kính để chứa mực. Một mẩu chất dính chêm vào để khi mở ra sẽ giữ được mực khỏi bị tràn.


“Nó dùng cho một học giả khi du lịch. Nàng có thể giắt nó lên thắt lưng của nàng.”
Những ngón tay của nàng ve vuốt dòng chữ, những ngón tay miết lên những từ ngữ như thể để tìm ra sự an tâm nằm trong những nét khắc của chúng.
“Câu đề tặng có nghĩa gì vậy?”


Khi chàng cất tiếng, giọng chàng ấm áp như lớp kim loại mà nàng đang miết lên. “người thông thái,” chàng nói.
“Chúng là ngôn ngữ Saracen (một tộc người Hồi giáo) phải không?” nàng nhăn nhó khi vuốt lên chúng một lần nữa.”
“Đúng vậy. Nàng có vấn đề gì với nó sao, Juliana?”


“Ngài không ghét họ hay sao?”
“Ta ghét những tên cai ngục. Nhưng ta đánh giá cao học thức và tính nhân văn của họ. Họ không phải đều giống nhau đâu. Và ta nhận thấy căm ghét là một thói quen mà ta nên tránh, nếu được lựa chọn.”


Nàng nắm vật bằng vàng đó bằng cả hai tay, những ngón tay cuộn lại quanh nó như thể để giữ nó khỏi bị đoạt mất.
“Từ trước đến nay tôi mới nhận được duy nhất hai món quà,” nàng nói, câu nói không nói ra dễ dàng nhưng lại cần thiết. “Cả hai đều đến từ ngài.”


“Không phải các ông chồng đều phải như vậy sao? Nàng là vợ ta. Hay là nàng tin rằng ta chỉ có thể trao cho nàng những gì được liệt kê trong một cái danh sách?” Có một khoảng dừng trước khi chàng nói tiếp. “Ta nghĩ ta có thể nhớ bản tóm tắt của những vật có thể chấp nhận được này. Một cái khăn tay, một dải lụa cho mái tóc của nàng, một vòng hoa bằng vàng hay bạc, một vật cài áo, một cái gương, một cái thắt lưng, một chiếc ví, một chiếc lược, một dải làm dấu, những cái áo, găng tay, một chiếc nhẫn, một bức tranh, một cái bồn tắm, một lá cờ nhưng chỉ như một vật kỉ niệm thôi chứ gì.”


Nàng bị sửng sốt bởi sự dịu dàng trong giọng nói của chàng cũng như cái danh sách mà chàng đưa ra.
“Một hiệp sĩ phong nhã sẽ cấp cho nàng tất cả những thứ này,” chàng nói. “Nhưng ta từ lâu đã không còn là một hiệp sĩ phong nhã nữa rồi.”


Chàng làm nàng mê mệt, người đàn ông đang hùng biện này. Nàng thấy chàng quyến rũ hơn mọi thứ nàng từng có trong đời. Nó không đơn thuần chỉ là bộ ý phục mà chàng mặc. Không, thật sự cũng không hẳn do âm điệu mềm mại trong giọng nói của chàng. Nó vừa là tất cả những thứ đó và còn hơn thế nữa, sự khao khát của chính nàng, và cả sự hiếu kì nữa.


“Hôm nay nàng không làm việc,” chàng nói. Liệu một lời nhận xét như vậy có làm lộ với nàng rằng chàng đã tìm kiếm nàng trong căn gác? hoặc là chàng đã tự trừng phạt mình vì làm như vậy? Khác so với lần viếng thăm trước, khi chàng đã đến quá gần để kể với nàng một trong những bí mật mà chàng giữ, chàng đã không quay lại với nàng trong phòng viết nhỏ bé đó.


Nàng lắc đầu.
“Tay tôi bị vọp bẻ. Tôi sợ rằng mình đáng bị khiển trách vì đã hăng hái quá độ. Nhưng tôi chưa bao giờ được tự do như vậy trước đây.” Nụ cười của nàng rầu rĩ, câu đùa của nàng ám chỉ trực tiếp tới bản thân nàng.


Chàng ước gì, chỉ một lần thôi, rằng chàng có thể chạm vào nàng. Hôn lên chỗ bên trong cổ tay nàng và phân biệt liệu đó có phải là nơi nàng ướp mùi hương hoa hồng của nàng. Hoặc chạm vào thái dương nàng, hay chỗ lõm nơi cổ nàng. Ngực nàng nằm bên dưới lớp áo khoác, bị che phủ khỏi ánh mắt chàng, nhưng không thoát khỏi sự am hiểu của chàng. Chàng biết hình dạng của chúng, đã ngắm nhìn chúng trong bóng tối của toà tháp.


Chàng đã quá ước ao được trở thành bạn đồng hành của nàng đến mức một ngày nọ chàng đã không thể chờ đến khi đêm xuống, mà đã tìm đến phòng ngủ của nàng như một gã trai mắc bệnh tương tư. Chàng đã mở nút lọ nước hoa hồng của nàng và hít sâu, như thể chính nàng đã bị bắt giữ trong chiếc lọ đó.


Chàng sẽ không bao giờ có thể kiểm tr.a những giấc mơ của chàng như với hình dáng và những đường cong của thân thể nàng. Đôi lúc, sự khao khát trở nên quá mãnh mẽ và khó khăn đến mức chàng đã phải nắm chặt tay lại để giữ chúng không vươn tới nàng. Thậm chí ngay giờ phút này, khi nàng đang ngồi đó mỉm cười với chàng, chàng muốn luồn bàn tay xuống bên dưới y phục của nàng, cảm nhận đường cong của đôi chân nàng đến đau đớn. Chàng muốn đặt nàng nằm xuống trên tấm áo, dập tắt ngọn đèn dầu, và yêu nàng trong ánh sáng của những vì sao tự mãn.


Chàng nhận ra sự sâu nặng trong ý nghĩ rồ dại của chàng thậm chí khi chàng ôm lấy nó. Chàng đã bắt đầu mường tượng ra tất cả những điều lạ lùng, không điều nào là có thật. Chàng đã nhìn thấy Juliana ở giữa một khu rừng nhỏ, nụ cười của nàng sáng chói đến mức nếu mặt trời có trốn vào sau đám mây thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Juliana, tay nàng trong tay chàng, đầu nàng ngả lên vai chàng, bụng nàng nhô lên với con của chàng.


Juliana, đứng trong phòng ngủ, áo lót của nàng cuộn lại một đống dưới chân nàng, làn da nàng tắm trong màu vàng bởi mặt trời ban mai, mái tóc đen dài như một đám mây, mượt mà như lụa, đôi bầu ngực nàng đang lấp ló đằng sau nó một cách khiêu khích.


Không có lý do nào để hi vọng cả, nhưng nó cứ thình lình hiện ra một cách tự do như một cái phao bần trên mặt biển. Nhưng mỗi lần như thế, chàng lại tự ép mình phải đối mặt với tương lai khi nó sẽ và không như chàng mong ước.
Sự thật dai dẳng là một nỗi đau đớn sâu sắc.


Chàng vẫn làm nàng e sợ chăng? Có lẽ thế. Hoặc nếu không, nàng chắc chắn đã thắc mắc về diện mạo của chàng. Một người đàn ông bình thường không xuất hiện trong lớp áo tu sĩ và câm lặng. Nếu chàng bị biến dạng trong trang phục đó, và có nguyên do của nó, chàng có thể sẽ vẫn làm nàng sợ hãi. Chàng là tất cả những gì mà một cô gái lớn lên trong tu viện phải khiếp sợ. Phóng túng và đầy ham muốn, đàn ông và chiến binh, người chồng cũng như lãnh chúa. Tất cả thứ đó và hơn thế. Lạy Chúa, nàng sẽ không bao giờ biết nhiều hơn thế nữa đến mức nào.


Đêm nay chàng đã mang bàn cờ tới tháp. Nó lấp lánh trong ánh sáng đang nhạt dần của mặt trời, những con cờ bằng vàng và bạc của nó quý giá như bất kì một báu vật của Langlinais. Nó là một trong những thứ còn lại cuối cùng. Sớm thôi, nó cũng sẽ gia nhập với tất cả những của cải giá trị khác được sưu tầm qua nhiều đời, bị giao bán để trả phần còn lại trong món tiền chuộc của chàng.


Tiếng cảm thán vì vui thích của nàng đã đủ cho nỗ lực của chàng. Nàng ngồi như một đứa trẻ, hăng hái quá mức, gập chân và cuộn lớp váy lại bên dưới nàng, và, với cái gật đầu của chàng, bắt đầu nước đi đầu tiên của nàng.


Họ không nói một lời nào sau một khoảng thời gian khá dài, khi chàng ăn con cờ đầu tiên của nàng, một hành động tạo nên một nếp nhăn xuất hiện giữa chân mày nàng.
“Kể cho ta nghe về một ngày điển hình ở tu viện đi,” chàng nói.


Nàng ngước nhìn lên, hai mắt lấp lánh. “Nó không tạo nên một câu chuyện sống động đâu, Sebastian. Tôi thức dậy lúc bốn giờ mỗi sáng và trải qua hai giờ cầu nguyện. Sau bữa sáng, thì được dẫn ra vườn làm việc. Tôi không có tài trồng trọt thứ gì, vì vậy tôi được chỉ định đi nhổ cỏ. Sau bữa trưa và lễ cầu nguyện, tôi được phép vào phòng viết, nơi tôi làm việc trong một giờ. Sau rốt tôi giúp việc dạy dỗ những học sinh nhỏ tuổi hơn và thực hiện nhiệm vụ mà tôi được giao. Cuối cùng là im lặng trong một giờ trước khi đi ngủ.”


“Quy tắc của Benedict.”


Nàng gật đầu. “Một phần đi ngủ, một phần cầu nguyện, và một phần khác thì lao động chân tay và trí óc.” Trông thấy cái nhìn của chàng, nàng mỉm cười. “Ngài thấy không? Nó không hề thú vị tí nào. Điều tuyệt vời nhất từng xảy ra là năm tôi được phép sao chép những tác phẩm của Vergil, Caesar, và Cicero.”


“Và một lần lén lút với Ovid hay Catullus nữa chứ.”
Hai má nàng hồng lên, và ánh mắt nàng dường như đang tìm kiếm trên bầu trời.


Một giờ sau, chàng đã thắng ván cờ. Chàng thấy ngạc nhiên một cách dễ chịu khi nhận ra rằng nó khó khăn hơn là chàng tưởng. Trong một lúc, chàng đã cân nhắc có nên nhường nàng thắng hay không, nhưng sau đó quyết định rằng nàng đủ giỏi để phát hiện ra sự đột nhiên thay đổi chiến lược của chàng. Nhưng chính cấp độ chơi của nàng làm trò chơi thêm phần thú vị. Khi chàng đề cập đến điều đó, nàng chỉ mím chặt môi và hứa sẽ thắng trong lần tới. Chàng không nghi ngờ gì việc đó. Thậm chí trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, đôi mắt nàng vẫn bập bùng với vẻ thách thức. Sự nhút nhát đã bị chôn vùi bên dưới sự đua tranh. Nàng cũng không hề thiếu tự tin khi nói về công việc của nàng.


Nàng ngước lên nhìn chàng. “Grazide kể với tôi rằng ngài đã từng đi học tại Paris.”
“Một nơi đầy ngẫu nhiên thôi,” chàng nói. “Ta đã đang làm một chuyến ăn mừng thắng lợi của một vòng đấu, không mong đợi là bị thu hút vào một cuộc tranh luận.”


Nàng nhìn có vẻ bị mê hoặc, nhưng phạm vi những chuyến du lịch của nàng chỉ là cuộc du hành tới tu viện và sau đó là tới Langlinais.


“Ta tự nhận ra mình đang ngắm nhìn những người thợ xây trên đường “lie de la Cite"t”. Họ đang xây một thánh đường ở đó, Notre Dame.” Chàng mỉm cười. “Nàng có biết một đền thờ của thánh Jupiter từng nằm cùng vị trí đó không?”
Nàng lắc đầu.


“Họ đang xây một thứ mà họ gọi là Khu trưng bày của các các vị vua. Hai mươi tám bức tượng của các đấng trị vì từ Israel cho đến cả Judah, Juliana ạ, tất cả đều có kích cỡ như người thật.” Một lần, chàng đã có mong muốn thuê một vài người thợ tài năng đó tới Langlinais với mục đích tạo thêm sự huy hoàng cho mặt tiền của lâu đài. Có lẽ nó sẽ trở thành điều làm Juliana thích thú trong tương lai. “Ta đã nghe thấy một nhóm người đang la hét, và quay ra để phát hiện thấy một đám thanh niên. Họ đang tranh cãi với thầy của họ, người đứng đó mỉm cười với họ như thể ông ta là một bậc phụ huynh đang tràn đầy niềm tự hào.” Thậm chí giờ đây, chàng vẫn có thể nhớ về lúc đó, sự bối rối đã tràn ngập trong chàng và sự thích thú cũng đi theo. “Cuộc tranh luận của họ đã kích thích trí tò mò của ta, thậm chí hơn cả thế là cái cách người thầy lắng nghe họ. Nó mang những ý nghĩa của sự học hỏi mà ta chưa bao giờ trải qua trước đây, một sự tranh luận trở thành yếu tô cốt lõi trong quá trình nâng cao tri thức thật sự của ta.”


Nàng ngồi tựa lưng vào tường, đôi tay gập lại trên đùi, và mỉm cười khích lệ chàng. Chàng cười thầm với sự háo hức của chính mình để kể cho nàng nghe tất cả những điều chàng đã khám phá ra.


“Ta đã ở đó trong ba tháng. Nếu ta nảy ra một ý tưởng, ta cũng hi vọng có được sự ủng hộ. Lí tính thì quan trọng hơn so với cảm xúc. Sự hiếu kì được cho là một đặc điểm có giá trị.”
“Điều gì đã mang ngài trở về nhà nếu ngài yêu thích việc đó như vậy?”


Chàng mỉm cười. “Là thời gian. Ta đã sống nhiều năm ở Paris và Italy, Quá trình học tập của ta rải rác trong suốt những chuyến đi. Ta là người thừa kế của cha ta và Langlinais cần có ta.”
“Vậy mà ngài lại ra đi lần nữa?”
“Lại Grazide phải không?” Sebastian hài hước hỏi.
Nàng gật đầu.


“Bà ấy còn nói với nàng những gì nữa?” Không có dấu hiệu của sự tức giận trong giọng chàng. Grazide là một phần trong thời thơ ấu của chàng. Thiên hướng thích kể chuyện của bà không chứa sự ác ý hay hằn học. Bà chỉ đơn thuần là yêu mến mọi người và thể hiện nó qua các bài diễn thuyết. Thật ra, cũng có đôi lần, việc truyền tin diễn ra dễ dàng hơn nếu nói với Grazide, vì chàng biết rằng nó sẽ nhanh chóng được lan truyền đi khắp lâu đài. Bà ấy cũng rất yêu quý chàng, có lẽ đó cũng là lí do chàng phân công bà làm người hầu cho vợ chàng. Chàng cũng vẫn là một người đàn ông, bất chấp tương lai của chàng, và muốn tự tạo dựng một hình ảnh tốt cho bản thân. Sự trớ trêu của suy nghĩ đó không chịu rời khỏi chàng.


“Bà ấy kể ngài có một người em trai.”
“Và nàng muốn biết vì sao ta chưa hề nói đến nó.”


“Hay là về Magdalene. Bà ấy cũng kể về người phụ nữ đó.” Ngọn đèn dầu xua đi bóng tối bao phủ quanh nàng như một người bạn tốt. Nàng dường như thẳng người lên trong khảnh khắc đó, trong tư thế đó.


Chàng đứng dậy và bước tới rìa của toà tháp, nhìn xuống vùng đất trước mắt chàng. Quang cảnh bị che giấu và chìm đắm trong bóng tối. Quá khứ lại trở về ngày càng rõ nét hơn. Mỗi ngày nó ập vào chàng với một lực mạnh hơn hôm trước. Chàng là tạo vật không phải chỉ thuộc về hiện tại, mà còn của cả những ngày tháng đã mất đi và tương lai thì không thể thay đổi được.


"Sebastian?"
Tiếng gọi của nàng kéo chàng ra khỏi sự mơ màng. Chàng quay lại nhìn nàng.
“Tôi đã nói sai điều gì sao?”


Làm sao chàng trả lời nàng đây? với những thông tin đủ để dập tắt sự tò mò của nàng chăng? Hay là nhiều hơn thế, để lộ ra con người thực của chàng? Chàng ước nàng được biết sự thật, nhưng không phải toàn bộ. Chàng ngồi lên lỗ châu mai của toà tháp, lưng chàng tì lên khối đá. Ánh mắt chàng cố định, không phải về hướng vùng đất mà chàng đã biết rõ mà huớng về những ngày chàng đã lựa chọn không nhớ lại một cách thường xuyên. Vậy sao bây giờ chàng lại làm vậy? bởi vì đã có quá nhiều bí mật tồn tại giữa họ và chàng sẽ chỉ tiết lộ những sự thật mà chàng được phép.


“Magdalene là nàng hầu của cha ta, Juliana ạ. Bà ấy rất được lòng mọi người. Langlinais đã là nhà của bà ấy cho đến khi cha ta qua đời, và sau đó bà bỏ đi. Bà ấy đã trở thành một người theo đạo Cathar.”


Chàng chờ đợi, nhưng nàng không đưa ra lời bình luận nào. Tu viện của nàng xem ra đã cách li nàng khỏi những tác động xấu khá là tốt. “Những người theo đạo Cathar không chấp nhận những giáo lý của nhà thờ; vì vậy, họ bị gán cho là người vô đạo hay là không trung thành với Chúa. Những kẻ dị giáo.”


“Ngài đề cập đến họ cứ như là họ đã ch.ết rồi vậy.”
“đúng thế đấy. hoăc, nếu có bất kì ai còn sống sót, họ hẳn đang lẩn trốn thế giới.” Chàng gõ những ngón tay lên phiến đá.


“Còn Magdalene thì sao?” Giọng nàng quá nhẹ, gần như là một tiếng thì thầm. Nàng biết câu trả lời trước cả khi chàng nói ra, chàng là thế mà.


Chàng chỉ có thể lắc đầu. Nàng dường như nhận thấy chàng sẽ không nói về kí ức đó. Những hình ảnh đáng sợ hầu như không rõ nét, chỉ quay trở về không thường xuyên trong những giấc mơ.
“Ngài rất quý mến bà ấy đúng không?”


Hình ảnh Magdalene hiện về ngay lập tức. “Bà ấy là một phụ nữ cao lớn với một cái cằm nhô ra và một cái miệng rộng luôn luôn tươi cười. Tóc bà ấy buộc trong một dải lụa xám theo trí nhớ hồi đó của ta, và giọng bà nghe như thể bà đang hát.” Chàng cưòi với Juliana, rồi quay lại chăm chú nhìn đường chân trời. “Bà không có vẻ thanh nhã, quá góc cạnh với tay chân thô ráp, nhưng bà bước đi như thể bà là chủ nhân của trái đất và mọi thứ trên nó. Bà ấy đã trao cho ta trước hết là tình bạn, và sau đó là sự yêu mến. Qua nhiều năm, ta học được cách tôn trọng nó, và sau đó đáp lại nó.” Chàng lại ngước lên nhìn nàng. “bà ấy có nét giống nàng, Juliana. Và rất tán thành tính siêng năng của nàng.”


Nàng mỉm cười với chàng, rồi ngó xuống đôi bàn tay. “Quá mức siêng năng, tôi e là vậy.” nàng duỗi bàn tay phải ra. Ba ngón tay của nàng trông như thể chúng tự co rút lại.
Chàng ước chàng có thể ấp ủ tay nàng trong tay chàng và xoa bóp nó cho đến khi nó không còn bị gò bó nữa.


“Bà ấy có vẻ là một phụ nữ tuyệt vời, Sebastian. Tôi ghen tị với những kí ức của ngài đấy.”
“Nàng không có những hồi ức về mẹ nàng hay sao?”


“Tất cả những gì tôi nhớ là bà có mùi thơm của các loại hoa, và có đôi tay mềm mại ấm áp. Tôi thậm chí còn không thể nhớ được giọng bà. Tôi có một cái nhẫn của bà, nhưng nó đã biến mất vài năm trước. Tôi không biết là tôi đã đánh mất nó hay là bị mất cắp nữa.”


Họ ngồi yên lặng trong một lúc, mỗi người với những ý nghĩ tương tự về người kia. Một nỗi cảm thông không cần nói ra, nó dường như bằng cách nào đó nối kết họ lại.
“Vậy còn em trai ngài?” nàng hỏi nhỏ một vài phút sau đó. “lại một kí ức buồn nữa sao?”


“Không hẳn là buồn.” chàng nói, “nhưng cũng đã kết thúc rồi. Gregory đang phục vụ cho quân Templar. Cậu ta cống hiến cho họ. Chúng ta sinh ra cùng cha mẹ, cùng được dạy dỗ như nhau. Cậu ta là đấu thủ đầu tiên của ta. Ta đã luyện tập đánh kiếm với cậu ta. Chúng ta đã từng bạn, còn bây giờ chúng ta chỉ là những kẻ xa lạ.” chàng chống tay lên phần nề. “Ta được biết cậu ta đã làm lễ tuyên thệ, trở thành một tên lính Templar, và sau đó trở thành sĩ quan phụ tá cho người quản đạo. Tham vọng, Gregory có nó. Còn nó sẽ đưa cậu ta đến đâu thì còn là điều bí ẩn.”


“Có một hội đồng của các Hiệp sĩ Templar đóng cách không xa tu viện.”
“Họ có rất nhiều trụ sở trên khắp đất nước, một vài nơi được hiến làm bệnh xá, những nơi khác dùng như nơi cư trú. Cái gần tu viện của nàng là nơi họ huấn luyện những hiệp sĩ người Anh.”


Nàng nhìn chàng, vết nhăn trên trán nàng nổi bật trong ánh sáng của ngọn đèn dầu. “làm thế nào ngài biết những điều đó vậy, Sebastian?”


“ta cho đó là nhiệm vụ của ta khi tìm hiểu càng nhiều về họ càng tốt. Có những tên trong số quân Templar chỉ thích vinh quang, chứ không quan tâm đến Chúa hay là Giáo hội. Vì thế chúng sẵn sàng phản bội phụ nữ, trẻ con và gọi đó là lòng trung thành.” Chàng đứng lên, tự hỏi liệu chàng có sợ bị đẩy xuống miệng vực vì tiết lộ cho nàng sự thật này hay không. “ta biết vì ta chính là một nhân chứng về chúng.”


Nàng lặng lẽ gom tất cả những quân cờ lại và xếp chúng vào đúng vị trí trong hộp. Sự thận trọng của nàng là cho chàng biết nàng hiếm khi không chú ý khi làm việc.
Nàng đứng dậy và tiến lại gần. Quá gần đến mức chàng có thể ngửi thấy hương thơm của nàng, cảm nhận được hơi ấm của nàng.


“Ngài sẽ kể với tôi chứ, Sebastian?” Giọng nàng tràn đầy lòng trắc ẩn.
Nàng vươn một tay ra. Quá gần, nàng chỉ còn cách chàng 1 inch. Chàng lưỡng lự và rút người ra. Chàng bước lùi lại, gần hơn với cạnh của lỗ châu mai. Nếu cần thiết, chàng sẽ nhảy khỏi tháp còn hơn là để nàng chạm vào chàng.


“Đừng chạm vào ta. Juliana. Đừng bao giờ.” Chàng nên hét to yêu cầu đó với nàng, nhưng rõ ràng chỉ tiếng thì thầm khàn khàn của chàng là đã đủ. Nàng hạ tay xuống và bước đi. Nhờ ánh sáng của ngọn đèn chàng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc của nàng. Cứ để nàng thắc mắc về sự giận dữ của chàng còn tốt hơn là phải chịu khổ sở như chàng.


Chàng đột nhiên, không thể đợi thêm nữa để bỏ chạy khỏi đây.






Truyện liên quan