Chương 28
Sebastian rất để ý đến ngày hôm trước, nhưng chàng hiếm khi nhìn nàng. Tại nơi trước đó nàng đã nghĩ chàng thật xa cách, thì giờ như thể chàng đang tự tách mình ra không chỉ với nàng mà với tất cả bọn họ. Có thật là chàng đã quyết định sẽ không trở lại Langlinais? Nàng không biết từ khi nào mà ý nghĩ đó đến với nàng. Nàng không thể đo đếm những khoảnh khắc, hay không thể bắt thời gian đứng yên được. Nhưng nàng cảm nhận được điều đó, mạnh mẽ và từ trong tiềm thức như thể chàng vừa nói lời tạm biệt.
Nàng không nên yêu ta, Juliana.
Đó có phải lý do không? Vì chàng muốn nàng không phải chịu nhiều đau khổ? Chàng đang chuẩn bị cho nàng. Đó là một tiềm thức mà nàng đang cưỡng lại thậm chí ngay cả khi nàng đã nhận ra nó. Không biết chắc là khi nào, ngày nào, nhưng rồi đến một ngày chàng sẽ đơn giản là biến mất khỏi đời nàng.
Montvichet là đích đến của họ. Ngoài chuyện đó ra, nàng không biết gì khác. Chàng đã không nói chàng sẽ làm gì sau khi tìm được kho báu, liệu chàng sẽ đi đến chỗ quân Templar hay sai Jerard mang nó đi hộ chàng. Liệu có phải chàng sẽ tiễn nàng về Langlinais, rồi biến mất?
Tuy nhiên dù nàng có thể nhận thấy sự thật là chàng sẽ ra đi nhiều như thế nào, trái tim nàng vẫn không thể chấp nhận nổi sự trả giá đó. Nàng ngăn nỗi đau bằng một bức tường, cố đóng cánh cửa và chặn lại thời khắc mà chàng rời bỏ nàng.
Nàng giờ đang quan sát chàng khi chàng ngồi phía bên kia của khu trại, nhìn chằm chằm vào khoảng cách, tìm kiếm đường biên không thể xuyên qua được của khu rừng hay xem xét bầu trời đêm.
“Cô cần tôi phục vụ gì không, thưa phu nhân?”
Juliana giật mình, quá đắm chìm trong việc quan sát Sebastian đến nỗi nàng đã không nghe thấy tiếng Jerard lại gần. Nàng gật đầu, chìa tay trái ra. Nàng giờ chỉ quấn băng khi bôi thuốc. Nàng đang phục hồi rất tốt, những vết cắt trên da thịt nàng đang liền lại. Nàng có thể sẽ không được may mắn thế với tay cầm bút của nàng.
Họ săn được khá nhiều thú trong trong chuyến đi, món thỏ rừng quay mà nàng được phục vụ được chế biến rất ngon như bất kì món nào mà nàng có thể được thưởng thức từ những khu bếp của Langlinais.
Jerard đứng trước nàng, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó sau lưng nàng. Biểu hiện trên mặt anh ta được chiếu sáng bởi ánh lửa, và nó có dấu hiệu của sự khiếp hãi hay ghê sợ.
“Anh đang nhìn gì thế, Jerard?” nàng ngó qua vai, nhưng chỉ thấy toàn bóng tối.
Anh ta không tập trung chú ý vào nàng khi trả lời, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm về phía đỉnh núi. “Montvichet, thưa phu nhân.”
“Đó là hướng Montvichet sao?” trái tim nàng dường như rớt xuống chân khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng kiểm tr.a độ cao của ngọn núi.
Jerard gật đầu. Anh ta quay lại phía nàng.
“Tôi căm ghét nơi đó, thưa phu nhân. Đó là nơi của những bóng ma và sự bất hạnh.”
Nàng không tìm được từ nào để đáp lại, sửng sốt bởi cảm xúc sâu sắc trong giọng nói của anh ta. Nàng hiếm khi thấy Jerard kích động, thoát khỏi sự trầm tĩnh dễ chịu thường lệ của anh ta.
“Vậy anh cũng đã ở đó? với Sebastian phải không?”
Anh ta gật đầu.
“Những kí ức đó, thưa phu nhân, vẫn lưu lại trong tôi đến tận bây giờ.”
Đôi mắt anh ta trông đầy ám ảnh khi anh ta nhìn về phía đỉnh núi.
* * *
Đường lên Montvichet dốc đứng và quanh co. khoảng cách tới thung lũng bên dưới dường như được khuếch đại lên bởi thực tế rằng có một triền 6ốc chắn một bên đường và một vách đá ở phía đối diện.
Những con ngựa trở nên căng thẳng khi Jerard dẫn chúng lên đỉnh, dây cương của con Faeran nắm chặt trong tay phải trong khi tay trái dắt con ngựa của chính anh ta.
Họ càng lên cao thì những cây ôliu cằn cỗi trông càng còi cọc hơn. Cái hồ trên đường đi với bờ đất có màu đỏ kì quặc, những cây sồi với những tán lá có màu xanh đậm và trắng - tất cả chúng giống như những bản sao thu nhỏ của thế giới thật.
Juliana bước đi với một bàn tay đặt lên triền đá. Nhưng nàng dường như không thấy sợ. Chẳng phải nàng đã bảo chằng rằng nàng đã chán việc cứ phải sợ hãi mãi rồi đó sao? Nàng đã đứng im lặng và tái nhợt khi những người đàn ông bị giết ch.ết quanh nàng. Và sau đó đã khiến chàng ngạc nhiên với đánh giá của nàng về những tình huống của họ. Một âm mưu của quân Templar và những sự quan sát bí mật của riêng chàng – không thứ gì lọt qua được mắt nàng.
Chàng đóng tâm trí lại khi nghĩ đến chuyện sự gan dạ của nàng sẽ được cần đến với một nỗ lực hoàn toàn trong những năm tiếp theo. Người dân Langlinais sẽ cần có nàng.
Đỉnh núi chia làm hai phần, như thể một thanh gươm đồ sộ đã chẻ đôi nó. Montvichet ngự trên ở khu vực lớn hơn trong hai phần, chỉ có một lối vào duy nhất là cây cầu gỗ treo lắc lư giữa hai hẻm núi. Nó đã được giữ lại nguyện vẹn trong suốt cuộc vây hãm, De Rutger nhận thấy rằng ông ta sẽ cần một con đường nào đó để vượt qua hẻm núi.
Ngôi làng, chắc chắn không hơn một một vài túp lều đóng cọc và trát vữa, nằm trên phía bên kia ngọn núi và có thể đến đó qua một ngả đường mà họ đã đi qua. Sebastian sai Jerard và một vài người đến đó để tìm hiểu xem họ có thể làm gì.
Sebastian đi qua cây cầu gỗ, Juliana đi đằng sau. Chàng nghe thấy nàng thở gấp, nhưng không quay lại để vỗ về nàng. Làm thế sẽ chỉ khiến cây cầu lắc lư thêm. Tuy nhiên, khi đã đến đầu bên kia, chàng quay lại và mỉm cười chấn an nàng. Khuôn mặt nàng nhợt nhạt, nhưng nụ cười của nàng bừng lên khi nàng đã vượt qua.
Chàng đi về phía cánh cổng, Juliana bên cạnh chàng, và họ cùng tiến vào pháo đài của đạo Cathar.
Bản thân Montvichet được tạc vào thân núi, những khối đá đồ sộ của nó lốm đốm vàng bởi thời gian, tẩy trắng bởi sự chiếu sáng của mặt trời muộn tháng tám. Thành trì giờ nằm đó như một bộ xương của một con thú khổng lồ, bị nhổ sạch lông. Những bức tường đã bị chọc thủng trong suốt cuộc vây hãm; những cánh cổng đổ trên mặt đất. Khu nhà ăn nằm ở góc phía bên phải chàng, những phòng sinh hoạt chung khác sắp thành hàng phía trước mặt. Những phòng ngủ trải dài theo bức tường bên trái. Mọi phòng ngủ đã bị cướp phá sạch.
Đã từng có một công sự cổ ở đây, nhưng nó đã bị đổ nát thành tro bụiat Song, những viên gạch màu xanh lá và xanh dương của sàn nhà khảm trai giữa một khu vực bỏ hoang và bị tàn phá quả là một sự chế nhạo, như thể nó đang nói rằng đó là tất cả những điều mà Giáo hội thiên chúa giáo sẽ phải cam chịu.
Sebastian đã tìm ra nó vẫn y như vậy năm năm trước. Nhưng hồi đó, chàng đã quá mãn nguyện với vị trí của chàng trong thế giới, nên không nhận ra được sự ngạo mạn và ngu dốt của mình. Giờ chàng nhìn lại người đàn ông đó và tự hỏi chàng đã không và chưa từng nhận ra những vận may nào của chàng. Chàng đã mất những người anh em ruột thịt mà vẫn sống khoẻ mạnh. Chàng đã chiến thắng mọi cuộc đấu mà chàng tham gia trong khi những người khác không có được sự may mắn đó. Chàng đã được sinh ra tự do với thân phận cao quý, được dạy dỗ bởi những trí óc vĩ đại nhất. Chàng đã tự nghĩ là mình rất thạo đời năm năm trước. Vậy mà, chàng thanh niên đó đã dương dương tự đắc với sự ngạo mạn của bản thân, và thứ duy nhất chàng đã thực sự hiểu được chính là sự ngu muội của chính chàng. Chàng đã khoa trương như một con gà trống, thiếu kinh nghiệm sống như một chú gà con.
Những tiếng vọng của người đàn ông đó vẫn còn, nhưng chàng chỉ cảm thấy nó trong sự ân hận.
Năm năm đã trôi qua với chàng, nhưng với Montvichet, thì vẫn như thể không hề có sự chuyển giao nào của thời gian. Lớp bụi phủ trên sân dày hơn, những không có sự xáo trộn. Một vài tảng đá khác đã bị đổ khỏi những bức tường, nhưng cũng khó để ý thấy giữa sự hoang tàn lớn hơn. Vậy mà vẫn có một số loại dây leo quấn lấy những khối đá, và từ đâu đó gần đây có tiếng hót của một con chim. Và một làn gió nhẹ xua đi hơi nóng trong không khí và thay vào đó, làm nó tràn ngập mùi hương. Sự tĩnh lặng của đợi chờ, như thể pháo đài trên đỉnh núi đã bất động và trở nên không suy chuyển qua thời gian, mong đến thời khắc hoàn hảo trong tương lai đến để tự thức tỉnh. Nếu những bóng ma ở đây nói được, giọng nói của chúng hẳn sẽ 6u dương và dễ lầm với một tiếng hoà âm của cơn gió thổi nhẹ qua một chiếc chuông.
Chàng gần như vươn tay ra với Juliana trước khi chàng kịp nhận ra, nhu cầu để kéo nàng về phía trước quá mãnh liệt, như thể để giới thiệu nàng với tất cả những linh hồn mà chàng chưa từng quen biết. Để tìm kiếm từ những người đã qua đời rất lâu một sự ban phúc cho người con gái này, để nàng có thể sẽ được miễn thứ khỏi bất kì nỗi đau nào do chàng gây ra.
“Sebastian?”
Giọng nói của Juliana gọi chàng về thực tại. Nàng bước đến gần chàng hơn.
“Có thể gần như nghe thấy một bài hát.” Nàng ngẩng đầu lên nghe ngóng. “hay là tiếng cười của lũ trẻ.”
Vậy là nàng cũng có cảm nhận tương tự. Như thể có thể bắt được một cái bóng thoáng hiện lên của một thứ gì đó nếu chàng quay đầu lại thật nhanh. Những ý nghĩ ngốc nghếch.
Những kị binh đi cùng Jerard tiến vào sân với sự cảnh giác bất chấp không khí hoang vắng. Họ lùng tìm từng căn phòng, những thanh gươm chĩa ra cho đến khi họ đã hoàn toàn chắc chắn rằng Montvichet đã thực sự bị bỏ phế.
Ở phía bên kia của ngọn núi, những con ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng để vựơt qua cầu. Faeren từ chối bất cứ sự dẫn 6ắt nào ngoại trừ Jerard và Sebastian. Nó không thích âm thanh của những cái móng của nó dậm trên những tấm gỗ đóng trên cầu, và hí lên một lần. Trong một khoảnh khắc đông cứng trong thời gian, trông như thể con ngựa to lớn sẽ lao đầu sang một bên và rơi xuống hẻm núi, kéo theo người đàn ông đang nắm dây cương của nó. Sebastian quay lại và bước nhanh đến mép cây cầu, giơ một bàn tay đeo găng sắt lên. Chàng ở quá xa để có thể túm được dây cương của con ngựa, và chàng nghi ngờ rằng liệu cây cầu có thể chịu được sức nặng của hai người đàn ông và một con ngựa. Nhưng Faeren đã đứng vững lại khi chàng cất tiếng gọi nó, và bước về phía phát ra giọng nói của chàng. Nó dường như đã có đủ sự nổi loạn, nên khi đến được với Sebastian, nó ngoan ngoãn theo chủ nhân đi vào trong sân.
“Mày có lẽ là tạo vật bốn chân đầu tiên được nhìn thấy nơi này đấy,” chàng nói, rướn người đến và vuốt ve cái mũi rộng của con Faeren với thái độ trìu mến.
Juliana bước đến và đứng cách chàng một khoảng nhỏ.
“Sao chàng lại đưa nó đến đây?”
“Một hiệp sĩ giỏi không bao giờ đi đâu mà thiếu con ngựa của anh ta.”
“Nhất là khi nó rất có thể sẽ bị quân Templar bắt đi.”
“Vì chuyện đó nữa,” chàng nói, cười với nàng.
Faeren khịt mũi và Juliana vội bước lùi lại.
“Nàng thật khôn ngoan khi thận trọng với nó. Nó đã già và hay giở chứng.” Faeren gõ chân xuống đất ngay lúc đó, kéo theo tràng cười của Sebastian.
“Nó đã theo chàng rất lâu rồi đúng không?”
“Từ hồi ở đảo Ái thần (đảo Cyprus, phía Đông Địa Trung Hải). Con ngựa của ta đã bị giết trước khi ta bị bắt. Ta đã tìm thấy Faeren ở đó, một kẻ bị ruồng bỏ giống như ta.” Nụ cười của chàng làm dịu đi lời nói. “không ai có thể điều khiển được nó, và ta thì quá liều lĩnh muốn trở về quê nhà. Chúng ta đã cùng tạo ra một thoả thuận, phải không nào, Faeren?” chàng vuốt mũi con Faeren, rồi dẫn con ngựa tới một góc sân nơi có nhiều bóng râm hơn.
Jerard tiến qua cánh cổng, một nụ cười nở trên mặt anh ta. “Thưa ngài, giếng nước không bị đầu độc. Xung quanh thành giếng đã bị đập đổ, nhưng nước vẫn có vị ngọt.”
“Ta tin anh đã thử trên một con ếch, Jerard, chứ không tự thử lấy?”
Hai má Jerard chuyển thành màu đồng. “Vẫn còn vài người sống trong làng, thưa ngài. Tôi đã lấy thông tin từ họ.”
“Xem xem liệu họ có hào phóng với thức ăn như với thông tin của họ không.” Chàng kéo một cái bao nhỏ buộc dây rút từ bên dưới áo của chàng và trao nó cho Jerard. Khi người cận vệ của chàng quay đi, chàng gọi với sau anh ta. Người đàn ông trẻ quay lại và đợi. “Trả giá cho họ rộng rãi vào, Jerard. Những người ở Montvichet sống khá tằn tiện.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sebastian quay lại, bắt gặp nụ cười của Juliana. Chàng không nên quá tò mò, nhưng đôi mắt nàng lấp lánh một cách tươi vui.
“Có gì làm nàng thấy thú vị sao?”
“Chàng đối xử với anh ta như một người cha vậy.”
“Cậu ta là cận vệ của ta. Nàng muốn ta đối xử với anh ta như thế nào nữa được chứ?”
“Như chàng đã làm ở Langlinais. Anh ta là quản gia của chàng ở đó, với tất cả sự uỷ nhiệm mà chàng trao cho anh ta. Anh ta sử dụng nó rất tốt.”
“Thế ta giờ không cư xử như vậy sao?” chàng nhăn mày khi chàng dõi theo hình dáng đang khuất dần của Jerard.
“Không. Thái độ của chàng thay đổi theo trang phục của chàng. Chàng không còn giấu mình trong bộ áo tu sĩ để tránh những người có thể khám phá ra chàng nữa. Chàng giờ là một hiệp sĩ tin tưởng vào kĩ năng của mình trong cuộc chiến. Và Jerard tội nghiệp trở lại thành người cận vệ tầm thường của chàng.”
“Jerard tội nghiệp ư?” chàng hỏi, những từ đó thốt lên quá to trong khoảnh khắc đó. Chàng không đếm xỉa đến điều đó và cả thực tế là có vài người của chàng đã quay lại nhìn chàng. Từ khi nào nàng trở nên quá che chở cho anh chàng đó như vậy chứ?
Những lời của chàng không có mục đích nào ngoài khơi dậy sự vui vẻ của nàng. Chàng yêu tiếng cười của nàng, trân trọng nó bởi vì nó rất hiếm.
Nàng có biết là nàng đẹp tuyệt vời như thế nào không nhỉ? Nàng không thể, cũng như nàng không hề trưng diện theo cái cách mà phụ nữ học được từ thuở lọt lòng. Thậm chí giờ đây, nàng trông vẫn duyên dáng, dù tóc nàng phủ đầy bụi. Mắt nàng trông mệt mỏi, và có những đốm hồng trên mũi nàng nơi mặt trời đã tỏ ra quá tàn nhẫn.
Nó khiến chàng đau nhói khi ngắm nàng.
Nếu khôn ngoan, chàng lẽ ra nên gửi nàng trở lại tu viện khi chàng gặp nàng lần đầu tiên. Khoảnh khắc chàng nhận ra rằng người con gái với những ngón tay run rẩy và chiếc cằm bướng bỉnh này còn hơn cả những gì nàng thể hiện ra. Chàng nên xua nàng khỏi cuộc sống của chàng, hoặc tự chàng nên biến mất. Làm sao chàng biết trước được trong cái đêm chàng lần đầu tiên trông thấy nàng, nàng đã trở nên có ý nghĩa với chàng nhiều hơn cả Langlinais? nếu có thứ gì đó chàng sẵn sàng ch.ết vì nó, thì đó sẽ không phải là lòng trung thành, hay Langlinais, mà chính là Juliana.
Chàng đã nhận ra điều đó trong suốt cuộc hành trình.
Quá 6ễ dàng để nó xảy ra mà chàng không hề hay biết. Hoặc có lẽ nó đã đến vào cái đêm không thể nào quên trong phòng nàng, khi chàng thốt lên những ý nghĩ thực của chàng, biết rằng chàng sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa. Có lẽ tất cả lần đó là để thử thách danh dự và ý chí quyết tâm của chàng.
Món quà cuối cùng của chàng dành cho nàng sẽ là một sự tiết lộ. Cuộc sống của chàng với nàng đã tràn đầy với những bí mật. Giờ chàng muốn một cái kết cho nó. Chàng sẽ kể cho nàng nghe tất cả những gì chàng có thể về kho báu Cathar. Và sau đó sẽ ra đi.