Chương 16: Đừng ra lệnh cho tôi!

– Đến chỗ làm thôi! – tôi tung tăng ra khỏi trường. Thật tuyệt vời, hôm nay là ngày cuối cùng tôi phải trực phạt, thật hạnh phúc làm sao!
– Yuki! Cô lại không chờ tôi! – Ren ở đâu nhảy ra đi song song với tôi.
– Tại sao tôi phải chờ cậu?
– Em gì ơi! – một chị níu tay áo tôi, và tôi nhận ra…


– Chị là chị bị cướp ví hôm trước ạ?
– Ừ, em còn nhớ chị hay thật đấy!
– Chị tìm em à?
– Ừ, chị muốn mời hai đứa đến nhà chị, chị muốn cảm ơn đấy mà!
– Đâu có gì quan trọng đâu ạ, và em phải đi làm thêm ạ.


– Không đâu em, trong cái ví đó là 500 grup (tiền này t/g tự chế, cơ mà 1 grup bằng cỡ 10 đô Mĩ đi cho có giá ^^) mà chị dành dụm đó.
– Chuyện này… em…
– Vậy sau khi tan làm chị đón hai em nhé.
– Chị… à… thật sự chuyện đó đâu có gì đâu ạ! Chị không cần khách sáo.


– Quyết định vậy đi. Em làm ở Tiffa phải không? Ba chị em mình cũng đến đó nhé.
– Dạ.
– Quên giới thiệu, chị tên Yamazu.
– Em là Yuki, còn hắn là Ren. Chào chị. – tôi cười với Yamazu, liếc qua Ren. Mặt hắn cau có nhìn tôi. Sao thế nhỉ?

– Bàn số 4 này Yuki ơi.


– Dạ. – tôi nhanh chóng đỡ lấy cái mâm từ tay chị pha chế. Bưng khay nước về phía bàn khách mà suy nghĩ lung tung. Ban nãy tôi và chị Yamazu đi trước, Ren chỉ im ỉm đi đằng sau, bình thường hắn đã phải thể hiện sự tồn tại của hắn. Hắn bệnh sao?


Gez. Thôi mặc kệ hắn, tôi suy nghĩ về hắn nhiều quá rồi… nên vô ý vô tứ tự vấp chân mình mà té, may là tôi kịp chống lại, không lại mất tiền lương để đền chén dĩa.
Cách đó không xa, Ren và Yamazu ngồi im lặng dè chừng nhìn nhau, bên cạnh hai tách café nóng.
– Em là bạn cùng lớp của Yuki à?


available on google playdownload on app store


– Không. – Ren đáp gọn, hàng chân mày khẽ xô vào nhau.
– À… – chị Yamazu biết là Ren không muốn nói chuyện với mình cũng chẳng nói gì thêm.


Ren không phải ghét Yamazu do chị ấy xen vào tôi và hắn, chỉ là hắn thấy chị ấy có cái gì đó rất quái dị, không thể giải thích được, chỉ biết chị ấy kì lạ thôi. Mà cái kì lạ ấy lại theo chiều hướng tiêu cực, nên Ren chẳng muốn dây vào chị ấy.

– Nhà chị đây.
– Oa! To quá!


Tôi trầm trồ, mắt sáng rực nhìn căn nhà kiểu phương Tây rộng lớn sang trọng.


Hàng rào sắt màu đen kiểu dáng độc đáo, nhưng rất nghệ thuật, bao quanh một sân cỏ xanh mướt, cây cối khá nhiều, được trồng theo hàng, chỉnh chu kiểu dáng, thân cây có nhiều hình thù rất đáng yêu. Giữa sân là một bồn phun nước, tỏa ra những ánh sáng lấp lánh tuyệt vời. Vào bên trong là rất nhiều phòng, hai cầu thang dẫn lên lầu trên.


Chủ nhân của nó hẳn là rất rất giàu, nhưng tại sao lại trân quý 500 grup đến vậy? Ôi thây kệ, tôi thích thú nhìn ngắm. Còn Ren mặt lạnh như tiền nhìn bâng quơ về một hướng bất định nào đó cứ như ta đây chẳng quan tâm.
– Hai em ngồi đi. Uống nước cam nhé.


– Nước lọc được rồi chị. – tôi vội nói.
– Lại khách sáo rồi. Nhà chị trồng cam nên không cần lo. – chị Yamazu nháy mắt với tôi. Chị ấy xinh đẹp, tốt bụng, con gái nhà giàu… thật là hoàn hảo.


A! Có khi nào vì chị ấy quá tuyệt vời nên Ren đã yêu chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới tỏ vẻ trầm lặng, chững chạc, đứng đắn như vậy? “Thịch, thịch” _ tim tôi đập mạnh hơn một chút, hơi đau đấy.


Tôi nhìn Ren, hắn lạnh lùng ngồi xuống sofa. Ren nhìn chằm chằm Yamazu đang gọi “Ruu!”, có lẽ là người nhà chị ấy. Quay lại vấn đề, Ren đang nhìn chị ấy. Phút chốc tôi thấy khó thở… đó chẳng lẽ là ghen?


Ghen là ghen tị ư? Con người khi bị giành mất món đồ gì đó, hay khi thấy người khác hơn mình, sẽ nảy sinh cảm xúc này. Tôi… không có được Ren. Tôi cũng không muốn mình trở nên ích kỉ khi ghen tuông chỉ vì thứ mình chưa có được.


– Dạ, chị Yamazu gọi em. – giọng của một cô bé khoảng 14 tuổi chạy ra hỏi chị ấy, làm tôi giật mình, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung. Cô bé dễ thương kinh khủng.
– Em làm giúp chị 3 ly nước cam nhé.
– Dạ. – cô bé nhảy chân sáo vào trong bếp.


– Cô bé đó là em gái của chị ạ? – tôi hỏi ngay lập tức.
– Không, đó là bà con xa thôi.
– Thì ra là vậy.
– Nước cam đây ạ.
– Em cứ để trên bàn đi.
Da trắng, mắt to, mũi cao và thanh, môi đỏ… hình như gen di truyền nhà này rất đẹp.


Ruu hình như do tôi nhìn cô bé trắng trợn quá nên tay run run vô ý làm đổ nguyên mâm có ba ly nước cam lên người tôi. Cả người ươn ướt, lại còn dính dính, khiến tôi khó chịu vô cùng, quay sang cười trừ với chị Yamazu:
– Chị ơi em về nhé. Hẹn chị hôm khác, cả người em ướt hết rồi.


– Chị xin lỗi em, con bé vô ý quá.
– Không sao đâu chị. Em về nhé.
– Còn sớm mà, em tắm ở đây luôn đi. – chị Yamazu dùng ánh mắt cún con nhìn tôi. Trời ạ! Sao có thể tắm ở nhà của người mà mình mới vừa quen chứ?


– Không cần đâu! Đi về. – Ren đằng đằng sát khí liếc xéo chị ấy, bạo lực giữ chặt cổ tay tôi đau điếng. Hắn kéo tôi đi khỏi một cách bất lịch sự, tôi vùng vằn sao cũng không thoát khỏi tay Ren. Thấy tôi càng quẫy, hắn nắm giữ càng chặt, làm tay tôi đau càng đau.


Sau khi ra khỏi căn biệt thự, Ren bắt đầu đi chậm lại, hắn thở dốc, vừa nắm tay tôi kéo đi vừa nói:
– Cô sau này, tuyệt đối không nên có bất cứ quan hệ nào với cô ta nữa.


– Tại sao cậu lại như vậy? Không lẽ cậu ghen với tôi? Cô ấy quan tâm tới tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều là con gái mà? Sao cậu lại…
– Cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi thích cô ta sao? – Ren nổi quạu trợn mắt nhìn tôi.
– Chứ… không phải à?


– Gu phụ nữ của tôi thấp đến vậy à? Mà cô đừng có lạc đề! Tuyệt đối không được dính dán gì tới cô ta hết! Ok? – coi hắn nói kìa.
Chị Yamazu là hoàn hảo lắm rồi! Còn muốn phụ nữ như thế nào nữa?! Hèn gì, đẹp trai mà… ế.
– Tại sao? Tôi không nghe đấy.


– Lí do không quan trọng, chỉ cần nghe lời thôi. – Ren siết tay tôi.
– Đau! Cái tên này! Tôi cần biết lí do! Không lẽ chuyện gì cậu bảo tôi làm, tôi cũng làm theo chắc?
– Cô ta có gì đó rất kì lạ.


– Kì lạ gì chứ? Cái đó chỉ là cảm nhận của mình cậu thôi, tôi thấy chị ấy rất dễ thương mà? – tôi cãi lại.
– Cô đừng có bướng nữa, chỉ cần nghe lời thôi!
– Gì chứ? Cậu là ông tôi chắc?!
– Hừ! Tùy cô, tôi không thèm quan tâm nữa! Muốn làm gì thì làm! Tôi mặc kệ!


Ren buông tay tôi ra quay lưng bước đi. Tôi đau. Chẳng biết đau ở đâu, chỉ biết tôi đau vì Ren… Nhìn hắn bước đi, tôi muốn níu lại, nhưng mà thây kệ, ai bảo hắn lên mặt dạy đời tôi.
Lời nói của hắn là thiên lệnh chắc? Tại sao tôi phải nghe theo?!


Tôi tức giận về kí túc xá tắm cho sạch sẽ, rồi đi… uống trà sữa xả stress. Ren chưa về kí túc xá, hắn đi đâu được chứ?! Hình như đây là lần thứ 2 tôi ở trong căn phòng đó một mình… tự nhiên thấy cô đơn quá!


– Cái tên ch.ết bầm, cái tên ch.ết tiệt, cái tên khốn khiếp! Cái tên ti tiện! Cái tên ích kỉ! Cái tên đáng ghét!! – tôi liên tục nện gót giày xuống nền nhà, sau khi đi khỏi đó mới phát hiện… đất lún.


Tôi về kí túc xá te te đi ăn, xong đi ngủ, không thèm nhìn hay nói chuyện gì với Ren. Hắn cũng chẳng mở miệng nói câu nào. Tôi và hắn như hai người lạ cùng sống trong một căn phòng. Khó chịu!
– Mời em Yuki và em Ren lên phòng trưởng kí túc.


Tôi và hắn đồng loạt ngồi dậy, đứng lên, đi ra cửa, cùng một lúc, nhưng hành xử như cái con người bên cạnh không tồn tại.
– Hai em dọn quần áo đi, ngày mai có thể đổi phòng rồi.


Tôi và hắn im lặng đứng như tượng. Sao lại đột ngột đến vậy. Cứ nghĩ đến những kỉ niệm giữa tôi và hắn trong căn phòng đó,… thật thấy cô đơn khi giờ tôi lại ở cùng phòng với người khác.


Tôi khẽ liếc qua Ren, mặt hắn lạnh tanh chẳng có chút cảm xúc nào. Cái tên máu lạnh này… Chẳng lẽ không có chút nào gọi là… tiếc nuối, là buồn bã hay sao?

Sáng hôm sau (chủ nhật), tôi đến Tiffa. Hôm nay, Ren cũng chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài. Hắn đi hẹn hò cơ đấy! Nhưng, tôi không quan tâm!!!


Tới Tiffa tôi đã thấy chị Yamazu đứng trước cửa. Thấy tôi, chị cười hiền, ngay lập tức cúi gập người xin lỗi tôi rối rít:
– Yuki à! Em có sao không? Chị xin lỗi em nhé! Con bé nhà chị bất cẩn quá!
– Không sao đâu chị! Em cũng đâu có bị gì ạ.


– Chị xin nghỉ làm giúp em rồi, hôm nay em sang nhà chị chơi đi. Chị lần này nhất định phải trả ơn cho em.


– Dạ. – tôi mỉm cười. Gì chứ nghỉ làm mà nhân viên vẫn được trả lương, thành ra bà chủ quán rất hiếm khi cho phép. Vậy mà hôm nay tôi đại thành công nghỉ việc, thiểu năng hay sao mà không đi chơi với chị Yamazu!


Chị ấy lại đưa tôi đến căn biệt thự đó. Lại mời tôi uống nước cam. Cô bé Ruu gần như khóc khi xin lỗi tôi. Trời ạ, có sao đâu không biết! Vậy mà chị nói tôi khách sáo chứ.


Có một điều kì lạ là… sau khi uống một ngụm nước cam, mi mắt tôi nặng trĩu và chìm luôn vào giấc ngủ. Thôi rồi, sao có thể bất lịch sự như vậy chứ?






Truyện liên quan