Chương 22: Thầy giáo mới

– Ren… – tôi ngước nhìn Ren, mà trên mặt còn trải dài hai hàng nước mắt.
– Cô… sao lại… – tay Ren gạt đi nước mắt của tôi.
– Tôi… đâu có khóc đâu. – tôi đáp mà mím môi để không bật khóc lớn hơn.


– Đồ cứng đầu! Buồn thì khóc đi. – Ren kéo mạnh đầu tôi tựa vào vai hắn, giọng dịu dàng bên cạnh.
Thật ranh mãnh, lại chọn ngay lúc tôi yếu đuối mà dịu dàng như vậy… Tôi cũng chẳng thèm giấu nữa, cứ để mặc nước mắt chảy ra ướt một bên áo của hắn.


Tôi khóc đã đời thì ngủ quên luôn. ch.ết tiệt! Hắn chẳng thèm gọi tôi dậy, cơ mà may mắn là còn biết lôi tôi về phòng, chứ không cho tôi dã ngoại ngoài trời. Khi tỉnh dậy thì đã 6 giờ tối.


– Ren ơi! Tôi đi làm nhé! Phải làm bù cho ca chiều tôi nghỉ! – tôi nói vọng vào cho Ren đang trong phòng tắm, hình như hắn đang tắm nên không tiện chạy ra, đứng trong đó mà í ới.
– Này! Khoan đã nào! Để tôi đi với cô! Chờ tôi ra.


– Không cần đâu, cậu cứ trong đó đi, tôi đi đây. – tôi nói, nhanh chóng đóng sập cửa lại rồi chạy đi.
– Nguy hiểm lắm nhỏ ngốc kia! Đứng lại chờ tôi đi!
Tôi đi chầm chậm trên đường, mắt nhìn lên trời ngắm sao.


Sao dạo gần đây ai cũng nói nguy hiểm nguy hiểm thế này? Ren kia cũng vậy, Ren này cũng vậy? Tôi trông yếu đuối thế à? Nguy hiểm ở đâu ra được chứ?


available on google playdownload on app store


“Soạt soạt” – có tiếng gì đó trong bụi rậm. Làm tôi run run đưa mắt nhìn sang đấy. Đột nhiên có một bóng đen nhảy ra. Tôi giật mình hét toáng lên ngồi co rúm.
– Gyaaaaah!!! Ma!!!!
“ Meo… Méo”


Tôi ngước lên… thì ra là một con mèo đen. Ôi trời! Nó nhìn tôi kìa… nó giương đôi mắt to tròn, đen láy và long lanh nhìn tôi…
– Nhìn gì? Móc mắt mày bây giờ!
Tôi quê độ đứng phắt dậy đi tiếp.
– Đồ bạo lực! – giọng của một ai đó.


– Gyaaaah!!! Ma!!!! – tôi lần nữa ngồi sụp xuống mà hét.


Tôi thề với lòng! Từ này về sau không đi con đường này nữa! Đường muối kiểu gì chẳng có lấy một ánh đèn, lại lắm cây cối, muốn khiến người ta sợ ch.ết khiếp đây mà! Thà đi lòng vòng quanh thị trấn để đến được Tiffa, tôi chẳng đi đường này nữa đâu! Yếu tim mà ch.ết mất! Nhưng mà tôi không còn ngày mai để đi thêm lần sau đâu!


Con ma này sẽ giết tôi rồi giấu xác! Tôi làm sao còn cơ hội đây?! Hic!
– Yuki! – Ấy dà… con ma này thật lợi hại, còn biết cả tên của tôi này! – Cô làm trò gì thế? Còn chưa đi làm sao? Hay là chân ngắn nên đi chậm? Tôi rời kí túc xá sau cô cả buổi mà giờ đuổi kịp rồi này!


– Ren… à? – tôi ngước lên.
– Không tôi thì ai hả ngốc? – hắn cười khẩy trêu tôi.


Nhưng tại sao lúc này, tôi chẳng thấy hắn đáng ghét, ngược lại, còn hơi ngầu ngầu nhỉ? Hắn đen từ trên xuống dưới như thần ch.ết, đeo thêm sợi dây chuyền mặt thánh giá, cả người toát ra vẻ thần bí, nhưng nó chẳng hề khiến tôi run rẩy, ngược lại là rất yên tâm.


– Đã bảo cậu không cần theo tôi mà? – tôi loạng choạng đứng lên, sau đó hơi xây xẩm mặt mày vì đột ngột đứng lên.
Ren không nói, chỉ nhìn tôi. Tôi quay lưng tiến thẳng Tiffa, hắn đã im lặng, tôi cũng chẳng thèm đôi co với hắn làm gì cho mệt hơi.


Trên một cành cây gần đó, nơi có thể thấy rõ ràng những sự việc vừa rồi, là một bóng hình khiến tôi vô cùng đau đớn khi trông thấy… Người con trai đó cười khổ:


– Có mỗi con mèo cũng sợ mà thét lên, làm người ta tưởng em rơi vào nguy hiểm, cấp tốc phóng đến… rồi khiến người ta trông thấy cảnh không muốn thấy… Em cho hắn bên cạnh, nhưng lại cứng đầu cự tuyệt anh… Em thật là tàn nhẫn… biết không?


Tôi vươn vai, đã khuya lắm rồi. Trăng sáng và cao, đèn đường lung linh… tôi đóng hết cửa chuẩn bị đi về, phút chốc liếc mắt sang bàn nơi Ren đang ngủ gục. Hắn gục đầu xuống bàn. Lấy cánh tay làm gối, tay còn lại giữ chặt cuốn sách tôi đưa cho hắn ban nãy vì sợ hắn chán… Ai ngờ được hắn mới đọc được hai ba trang đã lăn ra ngủ ngon lành.


Cơ mà khuôn mặt của hắn đáng yêu quá cơ! Xong việc, tôi chậm rãi bước về phía hắn… Tim tôi đập ngày một nhanh hơn… đầu óc bắt đầu nghĩ về một số chuyện… chẳng hạn… mặt tôi nóng như lửa. Không ổn a! Phải đánh thức hắn nhanh nhanh mới được, nếu không tôi sẽ “xử lí” hắn mất!


Tôi lấy ngón trỏ chọt chọt vào gò má hắn, mềm và mịn kinh khủng… ầy… thiệt ghen tị quá đi! Sao hắn có thể đẹp như vậy? Trong khi con gái trăm phần trăm như tôi lại…
Hắn không có phản ứng gì, tôi tiếp tục chọt. Đột nhiên hắn phồng má lên…
– Ôi god… Sao mà cậu dễ thương thế này?


Nghĩ hắn đã thức dậy, tôi rụt tay lại, hắn ngay lập tức quay về tình trạng cũ mà ngủ, còn thản nhiên chép miệng cơ…
– Ren! Dậy mau! – tôi “tác động” vào lỗ tai hắn.
Ren cuối cùng cũng có phản ứng, hắn khẽ cau mày, hàng mi khẽ rung. Hắn ngước mặt nhìn tôi, giọng ngái ngủ:
– Xong việc rồi à?


– Ừ. Về thôi. – tôi vơ lấy cái ba lô của mình bước ra khỏi quán.
– Này. – hắn nói sau khi bước ra theo tôi. Tôi đã xong việc cuối cùng là khóa cửa.
– Sao?
– Lên đi, tôi cõng về cho. Cô tranh thủ ngủ thêm đi. – hắn quỳ xuống, quay lưng về phía tôi.


– Hahaha! Cậu bị gì thế? Cậu xem đi, tôi với cậu rốt cuộc ai khỏe hơn ai chứ? Cậu chỉ ngồi một chỗ mà ngủ gục lên gục xuống, trong khi tôi làm việc có thấy mệt gì đâu?
– Gì chứ? Thì đó là tại tôi chán, không có gì làm thôi.


– Tôi đã nói cậu không cần theo rồi mà? – tôi đi lướt qua hắn – Tôi có thể tự…
“Soạt” – lại tiếng gì đó…
Lại gì thế này…
– Ta là ma đây… – giọng ai đó kề sát tai tôi, với hơi thở nóng nóng làm tai tôi nóng rực lên theo.


– Ma! – tôi hét lên rồi định hình lại… ma sao lại có hơi ấm?! Nhìn lại thì… – Ren!! Cậu ch.ết với tôi!
– Haha! Có ngon thì đuổi theo đi này! Chân ngắn như cô còn khuya mới đuổi kịp tôi. – hắn cười đểu rồi phóng chạy đi.
– Đứng lại tên kia!!! – tôi thét lên rồi đuổi theo.


Tôi cực nhọc bưng chồng sách cao hơn tôi cái đầu, chẳng còn thấy đường mà đi nữa. Giáo viên gì mà độc tài đáng ghét! Nhờ vả học sinh thì thôi chứ còn bảo tôi không được dùng phép thuật để đem nó đi nữa. Cơ mà đưa cho tôi nguyên chồng thế này… đúng là lạm dụng mà.


Sáng nay, Saya… à không, Ren không đến trường. Kì lạ là, tất cả mọi người đều không nhớ gì về anh ấy, vả lại, còn có một con nhỏ nào đó thế chỗ anh ấy… là phép thuật thay đổi kí ức. Lại một phép thuật cao cấp.


– Ren à… Anh… rốt cuộc là mạnh cỡ nào chứ? Và… tại sao không xóa luôn cả kí ức của tôi đi…
Tôi thở dài, đầu lắc lắc xua tan cái suy nghĩ buồn não đó.
– Aa!!


Tôi va phải bức tường rồi! Lại ngã rồi. Ôi… cái mông của tôi! Nhưng quái lạ, tôi nhớ tôi vừa rẽ, thì làm sao đụng tường được chứ? Tôi tò mò nhìn về phía trước… Ách! Không ổn a.
– R… Ren?


– Đồ mắt hí cô không thấy đường hay sao lại va vào tôi vậy hả? – hắn bốp chát với tôi!
– Ừ đấy! Mắt tôi bé, tôi biết rồi… Xui xẻo thật mà… – tôi lầm bầm ngồi dậy nhặt lại chồng sách. Làm bẩn cuốn nào chắc đầu tôi bay đi như diều gặp bão a.


– Ai lại giao cho con nhỏ hậu đậu như cô làm những chuyện như vậy chứ? – hắn nói, nhưng hình như đang giúp tôi nhặt những cuốn sách.
– Cô chủ nhiệm ác ma. – tôi đáp.


Hắn nhặt nhanh hơn tôi, chưa gì đã hơn phân nữa, trong khi tôi cứ từ tốn bình thản như cỡi ngựa xem hoa. Xong thì tôi đứng lên, nhìn Ren ý nói: “Đưa đống đó cho tôi.”
– Đến đâu? – hắn hỏi ngược lại tôi một câu mà theo tôi thấy là nó chẳng có liên quan gì đến tình hình hiện tại.


– Hả?
– Đem đến đâu?
– Phòng giáo viên. – dù vẫn không hiểu cái mô tê gì, tôi vẫn ngoan ngoãn thật thà đáp lời hắn.


Ren chẳng nói gì, giật lấy luôn đống sách mà bỏ đi trước, hướng tới… phòng giáo viên thì phải! Tôi hiểu rồi… Hắn muốn giúp tôi, nhưng lại ngại nên mới bốp chát tôi như thế… Sauk hi hiểu ra vấn đề này, tôi cảm thấy mặt mình nóng như chảo dầu sôi. Và nảy sinh một vấn đề mới mà tôi không hiểu. Tôi rung động trước hắn…


Nhưng có lẽ chẳng thể ngăn chặn được nó nữa rồi. Một ngày nào đó, khi tôi thấy hắn tay trong tay với một cô gái DW xinh đẹp nào đó khác, chắc tôi nhảy… xuống giường để tự tử quá!
Tôi nhìn theo tấm lưng to và rộng của hắn… thật muốn nhảy đến ôm lấy…


Ặc! Tôi càng ngày càng biến thái rồi?! Không ổn… không ổn… tội lỗi!
Tôi nhanh chóng chạy theo để đi cạnh hắn… cho những suy nghĩ bay xa.
Vừa định gõ cửa phòng giáo viên, tôi đã nghe thấy giọng nói mình không muốn nghe.
– Được rồi, chào thầy, hy vọng thầy sớm thấy quen thuộc ngôi với trường này.


– Cảm ơn thầy, tôi sẽ cố gắng. – cái chất giọng đó… tôi khẽ níu tay áo Ren. Hắn có vẻ cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Cả tôi và hắn đứng im như tượng chẳng nhúc nhích lấy một tẹo, trân trân nhìn cánh cửa phòng… thì đột nhiên nó vụt mở.


Người đó xuất hiện, đúng là người tôi kị nhất _ Ren (anh).
– Hai em mau chào thầy trực phòng y tế mới của chúng ta, thầy ấy tên Goro.
– Thầy… trực phòng… y tế. Goro? – tôi lắp bắp lặp lại.
– Chào em. – Goro cười thân thiện chào tôi.


– Anh đúng là lắm trò. – tôi nhếch môi, tặng anh một nụ cười khinh bỉ, đẩy Ren đang ôm đống sách vào trong phòng.
(cứ đà Ren anh với Ren hắn thế này chắc là loạn hết cả lên mất, thôi thì để Yuki gọi Ren anh bằng cái tên giả vậy)






Truyện liên quan