Chương 57: Ướt

Dù biết bản thân mình không có lỗi, nhưng ánh mắt của Ren làm tôi thấy bối rối, tôi nhìn sang nơi khác để lãng tránh nó. Hắn nhận ra điều đó, đóng sầm cửa phòng tiến lại chỗ tôi. Ajita mệt mỏi chống tay ngồi dậy.


Ren chộp lấy cánh tay tôi một cách bạo lực, kéo tôi ra xa Ajita, tức là lôi tôi xuống giường, tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, đã bị kéo mạnh nên mất thăng bằng ngã vào người hắn, hơn nữa hình như tôi bị trật chân rồi. Đứng chỉ bằng một chân nên Ren càng kéo tôi càng khó mà vững được.


Ren quát vào mặt tôi:
– Cô làm cái trò gì với hắn ta thế hả? Tôi tưởng cô đi vũ hội, thì ra là đi đâu đó rồi đem hắn về đây sao?!
– Cậu có biết tôi đã trải qua những gì không? Sao cậu có thể nói như thế với tôi?! – tôi mất bình tĩnh hét toáng lên.


– Cô… bằng chứng rành rành như vậy cô còn cố chối? Vậy trả lời tôi đi tại sao cô lại nằm trên giường và ôm lấy anh ta? Đừng nói với tôi là do cô ngã và ngủ quên trên giường! – Ren siết chặt tay tôi khiến nó không còn cảm giác nữa. Tôi tức đến muốn khóc. Chẳng lẽ hắn ta chẳng hề tin tưởng tôi?


– Mau buông cô ấy ra. – Ajita bình tĩnh đặt tay mình lên cổ tay hắn.
– Anh tránh ra, anh nghĩ anh là ai? – Ren quay sang nạt cả anh.
– Mau buông ra, nếu cậu không muốn cô ấy bị gãy tay. – Ajita gằn giọng, trông có vẻ tức giận – Cậu có chịu suy nghĩ trước khi làm gì đó hay không?


– Hừ. Hay lắm! Hai người vừa phải thôi chứ?! Có làm gì cũng đừng làm trước mặt tôi!
Ren hét lên rồi quay lưng đi mất. Hắn đóng sầm cửa với lực khủng khiếp, khiến mép cửa gần như gãy nát.
Tôi vừa tức vừa buồn, cảm xúc khó chịu giằng xé khiến nước mắt tôi tuôn trào.
– Em ổn chứ?


available on google playdownload on app store


– Em xin lỗi, em muốn yên tĩnh. – tôi chạy khập khiễng vào nhà vệ sinh.
– Anh xin lỗi, anh… có cần anh giúp gì không? – Ajita có vẻ áy náy đứng bên ngoài nhà vệ sinh.
– Không sao đâu anh, không phải là lỗi của anh. Anh ăn hết tô cháo trên bàn đi. – tôi nói, vẫn khóc.


– Được rồi, sau khi ăn cháo xong, anh sẽ về. Anh xin lỗi.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh ăn cháo sột soạt, cả tiếng mở cửa đầy lưỡng lự, rồi lại tiếng đóng cửa. Lúc này tôi gào thét thóa thích. Tôi mở vòi để nước xả vào người… hòa với nước mắt, trở thành thứ gì đó thật hỗn tạp.


Ren… tên ch.ết tiệt ấy dám làm tôi đau đớn đến vậy! Tôi còn chưa kịp trách hắn chuyện dám để Izumo hôn mình, lại dám ghen với Ajita nữa chứ! Tôi không thể để mình trở thành một con nhỏ trơ trẽn trong mắt Ren được! Phải đi tìm hắn giải thích cho rõ mọi chuyện! Chân tôi không cử động được! Thật vô dụng…


Cơ mà… thật sự trong lòng Ren… lòng tin vào tôi không hề tồn tại? Vậy thì bây giờ dù có đi, có chạy được đến cạnh Ren, giải thích cho hắn liệu hắn có hiểu hay vẫn cứng đầu và bảo thủ…


Tôi cảm thấy lúc này, Ren thật đáng ghét. Vậy tại sao tôi lại phải giải thích cho hắn?! Hắn cứ ở đó mà giận dỗi đi! Tôi chẳng cần Ren nữa!
Lời kể của Ren.


Izumo đưa tôi đi thay quần áo rồi lôi tôi lên sân khấu. Chịu ánh nhìn soi mói của mọi người khiến tôi phát ốm, đặc biệt là ba mẹ tôi… Hừ… cũng chẳng thể gọi họ như thế được… thật sỉ nhục hai từ thiêng liêng ấy.


Mẹ ấy à…? Bà ta chỉ là mẹ kế thôi. Ba ấy à…? Ông ta chỉ trên danh nghĩa thôi. Gia đình? Tôi không có.


Mặc kệ vậy, chỉ là nhìn thấy họ thôi, họ không đụng vào tôi cũng không nên kích động quá. Izumo đột nhiên hôn tôi. Cái trò này không hề có trong kịch bản. Cô ta thật là ngày càng quá đáng được đằng chân lên đằng đầu, nhưng không thể đẩy cô ta ra được… ch.ết tiệt!


Tôi nghiến răng ken két, đấm mạnh vào tường:
– Lần sau cô còn dám làm thế thì biết tay tôi. Xong việc rồi, trả Yuki lại cho tôi.
– Anh bình tĩnh đi. Em đã thả cô ấy ra từ đời nào rồi. Có lẽ giờ này cô ấy đã trở về kí túc xá rồi. – Izumo bình thản uống ngụm trà.


Tôi vơ lấy cái áo khoác của mình rồi chạy đi… hướng thẳng về kí túc… về phòng 13. Tôi đã trông chờ được thấy hình bóng của Yuki bao nhiêu, muốn ôm chầm lấy cô ấy bao nhiêu thì khi trông thấy Yuki, trái tim tôi như bị bóp nghẹn bấy nhiêu.


Cô ấy và Ajita cùng nằm trên giường, ôm nhau thật chặt, còn nói với nhau những lời tình cảm… một thằng con trai như tôi làm sao có thể chịu được cảnh ấy. Tôi kéo tay cô ấy thật mạnh, dù biết chân cô ấy bị trật, tôi không còn đủ bình tĩnh để tỏ ra dịu dàng nữa. Cơn giận khiến tôi không thể suy nghĩ gì nữa… Chỉ biết cảm giác chiếm hữu trẻ con của tôi đang sôi sục. Tôi phát điên lên mất. Dù biết vì lí do gì đó, cô ấy bị đưa đến biệt thự của Izumo, nhưng vẫn nói những lời khó nghe làm cô ấy tổn thương.


Tôi hận mình quá, bản thân đúng là thằng tồi! Khuôn mặt đau đớn của Yuki cứ mãi hằn sâu trong tiềm thức của tôi… có lẽ mãi mãi sẽ chẳng thể phai nhòa được.
Tôi chạy ra ngoài, lại tìm đến rượu. Có lẽ đó là liều thuốc tốt nhất dành cho tôi lúc này.


Tôi ở bên ngoài cả đêm, chẳng muốn về chút nào. Bây giờ chỉ cần thấy Yuki, khuôn mặt đau khổ của cô ấy lại hiện ra, nó sẽ khiến tôi không thể nào kiềm chế mình được mất.


Tôi trông thấy Ajita đi ra, anh ta lo lắng quay lại nhìn về phía phòng chúng tôi, rồi lủi thủi ra về. Tôi cảm thấy tay mình man mát, có hơi xót. Nhìn xuống thì cái ly rượu đã vỡ nát.
– ch.ết tiệt!


Tôi lầm bầm rồi vứt xác ly xuống sàn… tình cờ một mảnh vỡ trúng một tên mặt mày khá bặm trợn, đi cùng vài đứa con gái vừa thấy tôi đã mở to hai mắt sáng trưng như đèn ô tô.
Hắn gầm lên, mắt long sòng sọc. Hừ… Chỉ muốn khoe mẽ sức mạnh trước con gái thôi chứ gì?!


Tôi không phải là công cụ cho ông khoe sức… Tôi khập khiễng đi lướt qua hắn. Rượu làm đầu óc tôi rối tinh… khung cảnh xung quanh cứ xoay lòng vòng, nhức đầu ch.ết được!


Hắn ta giữ vai tôi lại. Tôi gạt ra đi tiếp. Hắn đánh lén tôi từ phía sau một đòn vào đầu, nhưng tôi tránh được. Đòn của hắn có sức mạnh phép thuật… tên này là DW.
Tôi thở dài. Lại gặp rắc rối rồi đây, nhưng bây giờ tôi đang tâm trạng, có bao cát miễn phí tại sao lại không dùng?


– Mày làm tao bị thương rồi bỏ đi vậy hả?
Hắn cợt nhả, đám con gái xấu xí xung quanh bắt đầu ỏng ẹo gọi tên hắn… Tôi khinh.
Liếc mắt sang hắn, tôi im lặng không nói gì.


Tôi loạng choạng bước ra khỏi con hẻm vắng. Hừ. Tỏ vẻ hổ báo thế mới bị tôi choảng cho một cái đã đo sàn. Chán òm… Tôi vẫn chưa xả đủ.
Giờ tôi biết đi đâu đây?! Quay về kí túc xá vậy. Giờ này có lẽ cô ấy đã ngủ rồi.


‘Cạch’ _ ồ cái tiếng ch.ết tiệt! Dù tôi đã cố gắng mở thật khẽ nhưng cánh cửa vẫn phát ra tiếng động.
‘Soạt…’ _ lại một tiếng động gì đó… chân tôi ngập trong nước. Có linh cảm không lành, tôi mở công tắc đèn và hét lên:
– Yuki! Yuki! Cô đang ở đâu?!


– R… Ren… Ren ơi… cứu tôi với. – tiếng cô ấy rên rỉ trong nhà vệ sinh.
– Cô làm cái trò gì thế hả? – tôi mở toang cánh cửa, cô ấy nằm dài dưới sàn, nước xả xối xả vào người – Nhỏ ngốc này!


Tôi với tay tắt nước, nhưng mà vặn thế nào cũng không được, tôi tặc lưỡi bồng cô ấy ra ngoài trước. Đặt Yuki ngồi trên giường, vứt cho cô ấy cái khăn tắm rồi quay lại vào trong nhà tắm. Cái vòi ch.ết dí này không hoạt động. Tôi đặt tay lên ống nước, lầm bầm câu thần chú đóng băng nước… cuối cùng nó cũng không chảy nữa, thật phiền phức.


Tôi đi ra ngoài, tiến thẳng tới chỗ Yuki mà thét lên:
– Cô làm cái gì để cả căn phòng như cái hồ bơi thế hả?!
Yuki nằm dài trên giường mà run, giờ tôi mới để ý. Ban nãy đem cô ấy ra, chân tay cô ấy lạnh cóng, môi tím đen lại. Cô ấy ngước nhìn tôi, miệng mấp máy gì đó.


Tôi đỡ cho cô ấy nằm đàng hoàng lại, bắt đầu cởi hàng nút áo sơ mi của nhỏ. Yuki nhíu mày, khó khăn đưa tay lên nắm lấy cổ áo tôi.
– Cởi ra. – tôi ra lệnh.
Yuki run rẩy nhướn mày nhìn tôi.


– Đừng có nghĩ lung tung. Nếu cô không muốn rét ch.ết thì mau cởi ra. – tôi kiên nhẫn nói – Nếu không tự cởi thì buông tay ra tôi cởi giúp cho.
(anh ý bá đạo trên từng hạt gạo =])
Khuôn mặt cô ấy đỏ ửng, ầy… không ổn rồi nhìn dễ thương quá mức.
Lời kể của Yuki.


– Nếu không tự cởi thì buông tay ra tôi cởi giúp cho.


Hắn đã nói thế, với khuôn mặt bình thản không thể chịu được. Tôi lạnh cóng, tay chân tê cứng khó nhúc nhích. Bây giờ hắn có làm gì tôi cũng chẳng thể phản kháng được. Nghĩ tới đây thôi cả người tôi đã nóng lên. Khuôn mặt tôi chắc đỏ lắm.


Tôi đau khổ chẳng biết phải làm sao trong tình trạng này… Nhưng tuyệt đối không được để cái áo này rời khỏi người tôi. Tôi chuyển từ cổ tay hắn xuống cổ áo tôi, nắm chặt và nhìn hắn đe dọa. Ren đột nhiên quay sang chỗ khác, mặt hắn cũng đang rất đỏ.


– Đây là cô ép tôi. – hắn lẩm bẩm gì đó, mà tôi thấy mình đang rất nguy hiểm.
Ren nhắm tịt mắt, tay mò đến hàng cúc trên áo tôi. Có thể hắn sẽ không thấy được tôi, nhưng tay hắn vì không định vị được nên đang động vào những chỗ không được động…


Thật là muốn khóc mà! Chẳng lẽ tôi bảo hắn mở mắt ra mà nhìn cho kĩ…! Nhưng hắn đột nhiên muốn cởi làm gì chứ?! Thôi kệ vậy, xem như tôi tin tưởng hắn lần này. Bây giờ tôi lạnh quá rồi, não cũng teo theo, chắc suy nghĩ không được minh mẩn a.


Tôi liếc nhìn hắn. Khuôn mặt hài thật… mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, gò má đỏ ửng. Từng chút từng chút, cảm xúc của tôi dành cho hắn lại tăng…


Cởi xong hết thì Ren cởi áo của hắn. OMG! Lần này tôi là người nhắm mắt. Cái tên quái đản này đang muốn làm gì? Tôi để cho hắn cởi là sai lầm rồi! Trời ạ!!!!! (đoạn này quá chi là hại mắt và hại não người đọc lẫn người viết =] cơ mà au để rds tưởng tượng tiếp nhá, rồi đợi lí do của Ren ở chap sau nhá : hý hý)






Truyện liên quan