Chương 93: Con trai bác vì con mà mất trí rồi
Tâm trạng của tôi chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ… “tồi tệ”!
Đến khi nào thì cái người được gọi là con trai kia sẽ đến để làm hòa với tôi…
Cả đêm hôm qua, tôi và Chito ngồi trong phòng, chửi lên chửi xuống thứ đàn ông con trai đáng ch.ết trong cuốn truyện cậu ấy đang đọc dở… vậy nên sáng nay khi ngủ dậy, tôi đột nhiên thấy bất mãn vô cùng. Cảm thấy con trai đúng là vô dụng… là giống loài không cần thiết nhất trên quả đất này!
Sáng nay, tôi quyết định nghỉ học luôn, cùng với Chito… cô nàng và tôi nằm trong phòng uể oải, chẳng thèm quan tâm đến Ajita đang đập muốn sập cửa bên ngoài, nói vọng vào kêu réo chúng tôi đi học.
– Em giận Ren thì cứ kệ cậu ta, sao lại ảnh hưởng đến Chito của anh?!
Lời nói ngọt ngào này của Ajita càng làm Chito không dám bước ra khỏi cửa, chẳng dám lết xuống khỏi giường.
‘Của anh’ gì chứ? Khiến khuôn mặt của con gái nhà người ta đỏ ửng hết cả lên, cười gượng gạo gần ch.ết… đến nỗi cả mép môi cũng giật giật.
Có cần phải đột nhiên hường phấn đến thế?! Không khí gượng gạo gần ch.ết.
Tôi nói khẽ:
– Tụi em nghỉ học, anh xin giúp đi. Cảm ơn nha.
– Em có tránh mặt cậu ta cả đời cũng không được. Người ta quan tâm em đến nỗi tối hôm qua theo sau em đến tận bên này. Ngốc như em chắc không nhận ra đâu.
Tôi im lặng không nói. Ajita chỉ thở dài một tiếng, anh nói:
– Ở nhà ngoan, đừng bỏ bữa nghe chưa.
Anh dặn dò rồi đi luôn.
Tôi thở dài, cố tình bơ đi cái đoạn Ren theo tôi:
– Của anh ấy kìa, tớ đang làm hư cậu hả?!
Chito bĩu môi, không nói gì nữa, chỉ cúi gằm mặt xuống nhìn chiếc gối màu trắng. Tôi cười cười gian manh rồi lăn ra ngủ.
…
Ngủ tới trưa, Chito giật người tôi dậy:
– Đi ăn thôi.
– Đúng là vợ ngoan, không dám cãi lời chồng dù chỉ một chút. — tôi không quên trêu chọc cô nàng, dù mắt đang một bên nhắm, một bên mở, lờ đờ, lừ đừ hết sức.
– Này. Trêu tớ là tớ đá cho xuống giường nhá. — Chito lớn giọng đe dọa.
– Ăn cái gì đây?! Tự nấu à?!
– Xuống bếp rồi tính sau. — Chito nói rồi kéo tôi ra khỏi giường.
Tôi dụi dụi mắt… cái trò gì thế này?!!!
Một bàn thức ăn, nhìn màu sắc vô cùng ngon mắt a. Môi dưới của tôi hạ xuống trong vô thức. Đây đúng chuẩn bàn tiệc mà! Ăn uống nỗi gì!!!
– Yuki này.
Chito vứt sang cho tôi một tờ giấy note nhỏ.
“Đừng nghĩ đây là do anh nấu, là Ren đấy. Sáng sớm, anh giật cả mình khi thấy cậu ta đứng trước cửa nhà, tay xách, tay mang. Ren bảo thể nào hôm nay hai đứa cũng sẽ rủ nhau cúp học để tránh mặt cậu ta, nên cố tình làm vài món ăn đem sang đây cho hai đứa ăn. Biết là tới trưa hai đứa mới dậy, có lẽ thức ăn nguội hết rồi, hâm nóng đi.”
– Dễ thương thế thôi nhé. — cô nàng huých huých khuỷu tay tôi.
– Chẳng tin được Ajita. — tôi bĩu môi.
– Được rồi, ăn thử rồi biết kết quả. — cô nàng nói rồi hâm nóng hết thức ăn trong khi tôi thở dài ngồi im một chỗ…
Vậy là Ren cũng biết hắn có lỗi sao?! Chito có nói, nếu hắn ta có thể mặt dầy vác xác sang làm lành với tôi sau khi bị tôi chì chiết thế kia, chắc chắn cũng rất cưng chiều tôi. Đột nhiên thấy nhớ hắn ghê gớm, tôi nhớ cái cảm giác ôm chầm lấy hắn từ sau lưng, tựa đầu lên đó thật bình yên.
Gez… bản thân tôi còn chẳng biết có nên nhún nhường, cười hề hề chạy đến ôm hắn và sau đó cùng về kí túc xá âu yếm như lời Chito đã nói không. Quả thật, bên cạnh hắn lâu quá, từ ngày sang đêm, gần như 24/24, xa hắn vài giờ đã khiến nỗi nhớ làm lu mờ tất cả những giận dữ của tôi lúc đó, đột nhiên cảm thấy mình thật lố bịch, lại giận hắn vì những chuyện thật vặt vãnh, lại như Chito nói, sau này nếu ở cạnh nhau dài dài, cần bỏ qua những sai lầm của nhau.
Hắn là con trai, lại đi năn nỉ tôi như thế cũng tội thật… tôi nhớ bình thường hắn sĩ diện hảo lắm.
Chito đặt dĩa thức ăn lên bàn, tôi thuận tay lấy đũa cho vào miệng… cảm giác này…
– Đúng là do hắn nấu.
Tôi nói nhỏ hết mức, chủ yếu chỉ để tôi nghe, nhưng không ngờ Chito lại thánh đến thế… cô nàng cười mỉm:
– Biết là do hắn nấu rồi thì cũng tha cho người ta đi.
– Có phải tớ không được cứng rắn, lại còn rất phụ thuộc?!
– Đừng suy nghĩ nhiều quá. Mình sống theo sở thích và tính cách của bản thân.
Tôi cười to:
– Được rồi, ăn xong tớ sẽ đến Tiffa, tối nay tớ sẽ về kí túc xá, ngày mai đi học lại bình thường nhé.
– Được rồi cô nương. Tâm tình đúng là khó đoán mà.
…
– Chào chị, hôm nay em nghỉ học nên em làm thêm giờ nhé. — tôi cười nói với chị chủ. Chị ấy mỉm cười với tôi.
– Em vào thay đồ đi.
Tôi gật nhẹ đầu chui đi thay quần áo, khi ra tới ngoài thì thấy Tokio đang ngồi đối diện người phụ nữ lần trước.
Bà ấy cứ lườm lườm nhìn tôi, rồi quay sang nói gì đó với Tokio… ơ này… đừng nói với tôi đây là người yêu của hắn ta nhé… chẳng lẽ đang định đánh ghen?!! Này… hắn ta cũng đâu có xí trai, sao lại chọn một bà cô già như thế làm tâm giao chứ?
Tôi lạng đi nơi khác tránh ánh nhìn kia, thật là khiến tôi ngứa mắt ch.ết được!
– Em… cậu ta để ý em đấy. — Chị Sami, tức là chị chủ quán, đứng cạnh bạn gái của chị ấy, đã nói với tôi như thế.
– Cậu ta? Cái tên ngồi đối diện bà cô đó à? — tôi ngu mặt hỏi lại.
– Ừ. Chị thấy thế đấy.
– Cậu ta chỉ giỏi trêu ghẹo người ta thôi. Chẳng có gì là thật cả, mà nếu có em cũng chẳng quan tâm. — tôi nói rồi lại lặn đi mất… đi đâu cũng phải nghe những chuyện liên quan đến hắn ta… chính là vì hắn ta mà tôi phải sống thiếu hơi thở của Ren tận một đêm. (dù cô nàng vẫn ngủ ngon lành… = =” còn chửi mắng gì người ta)
Tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh tát nước vào mặt, nhìn mình trong gương, chớp chớp mắt vài cái, suy nghĩ…
Tí nữa, tôi phải thể hiện khuôn mặt gì trước Ren đây nhỉ? Chẳng lẽ cười cười ôm lấy hắn thật?!! Gezzz… thật thảm hại. Từ khi nào tôi lại vì một người đàn ông phải tự làm khổ mình thế này?!
…
– Con trai bác vì con mà mất trí rồi. — bà cô già ban nãy lườm liếc tôi như kẻ thù cuối cùng lại đau khổ nói, khuôn mặt hiền từ phúc hậu bị những cảm xúc đau khổ chi phối, bây giờ trông rất thảm thương.
Ban nãy, tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy bà ta đứng ngay cửa ra vào, tim tôi giật nảy… ở đâu ra cái trò hù dọa nhau thế này… bà ta có biết tôi bị yếu tim không!
Cuối cùng, bà ta kéo tôi lại một cái bàn để nói chuyện, nhìn quanh thì dường như Tokio đi đâu mất rồi.
– Hắn ta… à… cậu ấy… sao ạ? — tôi rụt rè hỏi.
– Thằng bé dạo gần đây về nhà cứ Yuki, Yuki… là con phải không?
Tôi im lặng gật đầu bừa bãi, chẳng biết nói gì nữa. Hắn ta quen biết bao nhiêu con nhỏ tên Yuki…? Làm sao tôi biết được… tôi là quản lí của con trai bà ta chắc? Bà ấy nghĩ gì lại hỏi tôi như thế.
– Nó vừa nhắc tới con đã sa sầm mặt mũi, hình như rất buồn… hai đứa cãi yêu à?
Có yêu nhau đâu mà cãi yêu?!
– Đừng giận nó nữa con à… bác cũng chỉ muốn tốt cho nó và con thôi.
Ơ… hôm nay tôi đóng vai phản diện chắc?! Sao người nào cũng tới năn nỉ tôi này nọ, làm tôi phút chốc trở thành một con nhỏ không xem ai ra gì thế kia?!
Tôi đơ ra nhìn bà ta, cho đến khi người mẹ vĩ đại phía trước khẽ tằng hắng, tôi mới nuốt nước bọt, khẳng định vẻ trong sáng ngây thơ vô tội của mình:
– Chuyện đó… bác à… con không có quan hệ gì với cậu ấy cả… — tôi đã định chấm dứt câu nói tại đây, nhưng khuôn mặt bà ấy khó hiểu nhìn tôi, tôi đành bồi thêm vế sau – … ngoài là bạn bè.
Hàng chân mày bà ấy hơi giãn ra, tôi thở dài.
– Dù gì thì, con biết đó, sinh con ra, ai mà không yêu nó, không xót nó, vậy nên thấy nó đau khổ vì con, bác cũng buồn lắm. Con có thể vì bác mà… ít ra thì xem nó là bạn thân… hay bạn tốt cũng được.
‘Vèo’… đây là gì?! Chính là âm thanh điểm của hắn ta trong lòng tôi tuột dốc không phanh. Gì thế này, bên ngoài nhìn manly, nam tính thế kia, không ngờ lại là một tên mommy boy thích bám vào mẹ… Thật là quá mất hình tượng đi mà…!
Tại sao lại nhờ vả mẹ mình đến nói chuyện với tôi như vậy.
– Được rồi, có lẽ yêu cầu đó quá khó… bác biết thằng bé rất hỗn xược và ngang ngược, lại còn mặt dầy, có thể đứa con gái nào cũng ghét cái tính nết lăng nhăng ấy… – được rồi được rồi… không cần bà ấy nói, tôi cũng đã rất ghét cái tên đó rồi, có ai đời đi làm mai làm mối lại đi nói xấu đối tượng như bà cô này?! — Nhưng chỉ cần con chịu nói chuyện với nó dịu dàng một chút. Xem như bác năn nỉ con. Vậy nhé. Bác đi đây.
Bà nói cho một hơi khiến tôi tối tăm mặt mày, sau đó vội vã đứng dậy bỏ đi, định không để tôi kịp từ chối, nhưng may là tôi nhanh chóng:
– Cháu… thật sự không biết nên giúp bác như thế nào. Nhưng cháu sẽ ghi nhận điều đó. Xin lỗi bác, giờ có lẽ cháu phải đi làm việc. — tôi gật đầu cúi chào rồi tự mình đẩy ghế đứng lên — Thành thật xin lỗi bác.
Tôi cúi chào lần nữa rồi lại chạy vào nhà vệ sinh.
Bà ta bây giờ mới chính là kẻ không thể làm gì kịp.
…
Buổi chiều, Ren mò sang Tiffa, hắn không chạy theo tôi như mọi khi, mà vác một khuôn mặt ảm đạm ngồi một đống vào chỗ ngồi của khách hàng, còn tự nhiên vô cùng ngoắt ngoắt tôi lại gần. Tôi làm mặt lạnh đứng cạnh hắn, hỏi:
– Dùng gì?
– Cafe đen không đường. — giọng hắn lạnh te.
Lúc này quán chẳng còn khách nào ngoài hắn, khiến không khí ở đây càng trầm lắng hơn, càng lạnh lẽo hơn. Cả chị chủ quán cũng đã đi ra ngoài có chút việc, nhân viên chẳng có ai ngoài tôi. Cả quán chỉ có mình tôi và Ren… ôi cái số phận thật là nhọ nồi ch.ết được!!! Bây giờ thì khó xử rồi. Dù tôi đã định sẽ làm hòa lại với hắn, nhưng mà chẳng biết bây giờ nên cư xử thế nào cho đúng đây.
Cái cách cư xử của hắn ta là như thế nào? Ý hắn là đang muốn đối xử với tôi như người dưng lần đầu gặp mặt… hay là lạnh lùng boy xem tôi như một con nhỏ phục vụ tầm thường…
(Còn tiếp)