Chương 4-2: Gặp lại - Cậu nhớ tôi đến khóc sao?
Vị trí diễn của nhóm L.S.Quỳnh Như: Hát chính. Minh Anh: rapper
.Phương Thảo: Dancer
...Nào ta bắt đầu tiếp câu chuyện thôi...
- Thiên..... Thiên Tỷ - nó như không tin vào mắt mình
Nghe có ai gọi tên anh liền nhìn tới nơi phát ra âm thanh đó. À mà khoan đã nghe tiếng sao giống một người. Cậu liền rơi vào trạng thái tương tự khi nhìn thấy nó
.Phương......Phương Thảo ( Chậc chậc hai ông bà này giống nhau quá đi)
- Sao em ở đây - Như chưa tin vào mắt minh Thiên hỏi
- Tại sao tui không được ở đây - nó cãi lại
Anh không nói gì chỉ cười vì anh đã xác nhận được người đang đứng trước mặt anh là người mà anh luôn nhớ
- Mà em nhớ tôi đến khóc luôn đấy à - Thiên cúi đầu xuống lau nhẹ giọt nước mắt còn vương trên má ( Cử chỉ dịu dàng của mĩ nam an tỉnh đây sao. THẬT hiếm thấy)
- Không. Tại sao tui phải nhớ cậu - nó gạt tay anh ra và ngước mặt lên cãi, tình cờ mắt nó chạm phải mắt anh làm nó bất động
- Thật sao? - anh cười làm nó như tỉnh giấc
- Thật.. thật - mặt nó đỏ lên, nói vấp
- Sao mặt cậu đỏ quá vậy. SỐT à - Thiên lo lắng hỏi nó Làm mặt nó lại thêm đỏ
- Không..không có. Mà nè cậu tính đứng đây tới sáng luôn à?- nó đánh trống lảng sang chuyện khác
- À vậy thôi tôi đi đây - Thiên bước đi chẳng thèm chúc ngủ ngon nó như lúc trước
" Sao tự nhiên mình lại hành động như vậy chứ. Thật sự là mình rất nhớ người ta mà. Ôi mình khùng mất thôi" nó vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm như đọc thần chú, lâu lâu còn có những hành động như trẻ con làm người đi đằng sau phải bật cười nhưng bởi vì nhân vật của chúng ta quá ngốc nên không nhận ra có người đi theo mình nãy giờ ( Tại tác giả muốn thế mà)
" Phòng đối diện luôn sao. Sao mình không biết vậy? ".......
Tắm xong nó liền cầm điện thoại lên chơi như một thói quen bỗng nó nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai từ nhưng làm nó cảm thấy rất ấm áp
" Ngủ ngon " from Thiên Thiên
.Có lẽ Thiên rất có sức ảnh hưởng lớn đối với nó nên cả trong giấc mơ nó cũng thấy Thiên đang cùng nó tay trong tay đi dạo, đi chơi mà không sợ bị bắt gặp ( Thật là một giấc mơ đẹp)
- Thảo, dậy đi em - Chị Băng kêu nó
-.....
- Thảo à dậy đi trễ giờ rồi
-.........
- Thảo em mà không dậy chị gọi cho người đó qua kêu em dậy đó - Chị Băng hù nó
Lời hù dọa lập tức phát huy sức ảnh hưởng đến bộ não của nó làm nó bật dậy chạy vào phòng Wc làm VSCN
- Ủa sao chị biết cậu ấy ở đây - nó nói trong WC
- Vì chị là quản lí của em- chị cười. Lúc nào cũng vậy, khi tụi nó hỏi gì thì chị cũng chỉ có một câu trả lời " Vì chị là quản lí của tụi em "
- Chị gọi hai người kia chưa - nó bước ra lấy quần áo
- Rồi! Hai đứa đó đang ăn sáng ở sảnh khách sạn
- Xong rồi.Mình đi thôi chị Băng
Xuống tới sảnh thì hai cô bạn cũng đã ăn xong nên nó với mọi người đi diễn luôn, lịch diễn hôm nay của nó có chút thay đổi, nó nhìn lịch mà hoa cả mắt
- Trời.... Quay phỏng vấn chung với Tfboys sao? - Minh Anh ngạc nhiên
- Suỵt im lặng đây là sân bay đấy - Như nói nhưng cũng không thể giấu nỗi ngạc nhiên
- Thật hả chị - nó quay sang hỏi chị Băng
- Ừ - chị chỉ ừ một cái rồi bỏ đi
- Chuyện gì đang xảy ra vậy nè - nó tiếp tục niệm chú khiến ai đó phải bật cười vì hành động dễ thương đó của nó ( Mấy bạn biết tại sao mà L.S với Tfboys đi ra sân bay không bị fan bao vây khong? VÌ bây giờ mới 5 h sáng mà với lại lịch trình mà họ thông báo cũng bị đổi mới nên không bị bao vây là chuỵên thường)
Không hiểu trời xuôi đất khiến mà cho sáu đứa gặp nhau ngay tại khoang dành cho vip chỉ đén khi chị tiếp viên thông báo sắp cất cánh thì sáu đứa mới " hoàn hồn".Lại một lần nữa định mệnh sắp đặt cho sáu đứa nó ngồi chung với nhau ( Cái này hông phải định mệnh đâu nha là do cái người bí mật sắp xếp đấy). Chỗ ngồi được sắp như sau Như - Khải, Nguyên- Minh Anh,.........,ở phía dưới Như và Khải là Thảo vàThiên
....Hết chương....
Xin lỗi mấy bạn đáng lẽ tác giả đã ra chap sớm hơn nhưng vì điện thoại tự thoát ra làm mất chap. Tác giả bị mất