Chương 11: Hiện tại - tôi tin các cậu vì chúng tôi là
Sau khi tụi nó về nước, Tfboys rất buồn, cảm giác hụt hẫng xâm chiếm trong các anh. Số phận luôn biết trớ trêu con người khi các anh còn lo nghĩ về vịêc tự nhiên tụi nó bỏ về nước thì Chính phủ lại bắt các sao Hoa Ngữ share bài viết về "Đường lưỡi bò " rồi lại có một cái tên xuất hiện và làm các anh bị quay như chong chóng. Lưu thiếu Hạo cái tên khiến cho không ít fan của Khải bỗng chốc trở thành lũ cỏ dại ( Xin lỗi các bạn mê Thiếu Hạo) chưa giải quyết xong thì Hoành lại tuyên bố rút khỏi làng giải trí C-biz, khiến fan ngày càng thất vọng hơn về các sao Hoa Ngữ. Tinh thần của các anh cứ như thế mà tụt xuống, điện thoại cũng tự ý mà làm hư. Sau thời gian " ghen tuông " lặng xuống L.S của chúng ta đang thảnh thơi lướt web thì lại nhận được cái tin đau lòng này. Họ lúng túng không biết làm sao, nên an ủi hay là cho qua luôn
- Biết tin gì chưa mấy nhóc- chị Băng bước vào phòng nói
- Gì vậy chị- Minh Anh hỏi
- Vụ Tfboys á hả - Quỳnh Như nhìn chị, ánh mắt của cô hơi buồn
* Gật đầu * tay đưa mảnh giấy ghi số địên thoại của anh Bạng Hổ - quản lý của Tfboys
- Cảm ơn chị - nó cười nhưng không giấu được nỗi buồn. Người mình thích đi ủng hộ một điều vô căn cứ mà còn rất ảnh hưởng đến đất nước thân yêu này, nếu là bạn đau lòng không chứ
- Alô em là Minh Anh nhóm L.S đây ạ - Minh Anh lấy điện thoại gọi cho anh Bạng Hổ theo số chị Băng đã cho
- À Minh Anh đấy hả. Dạo này tụi em làm gì mà mấy đứa Tfboys điện cho tụi em hoài không được vậy - anh cười hỏi. Câu nói của anh làm cho ba người ngồi gần đấy phải bước lại chỗ anh, trong lòng đứng ngồi không yên.
- À tụi em lo tập luyện rồi tham gia các chương trình truyền hình ấy mà - Quỳnh Như trả lời ( vì Minh Anh mở loa ngoài mà)
- Cho em gặp TFboys được không anh- nó nói
- Được rồi, tụi nó đứng cạnh anh nghe lén nãy giờ nè - Anh Bạng Hổ nói rồi đưa diện thoại cho Nguyên, xong anh đi ra ngôàich chúng nó nói chuyện
- Các cậu bận gì mà tụi tôi gọi không bắt máy hả - Khải nói như gắt lên
- Này cậu đừng gắt lên như thế chứ. Đâu phải lỗi tại chúng tôi, tất cả đều tại các cậu ham chọc gái nên tụi tôi mới bỏ về và cũng tại các cậu mà nhóc Thảo bắt chúng tôi tập điên cuồng không ngừng nghỉ mấy tháng nay đấy - Quỳnh Như bực quá nên nói ra hết luôn. Nhìn Như bây giờ như một núi lửa đang được kích nổ, chuẩn bị phun trào thêm lần nữa
- Gì chứ..... tôi - Khải ngạc nhiên về câu trả lời của Như. Đơ người, cứng miệng " Tại mình mà cô ấy tập luyện quên nghỉ ngơi sao?" rồi nhoẻn miệng cười
- Nè cười gì mà cười. Đồ hâm - Như giơ tay như muốn đấm vào mặt tên đang cười ngu trong màn hình
- Thôi hai người lớn rồi mà - nó lắc đầu
- Tay cậu bị gì vậy- Thiên lo lắng khi thấy vết thương trên tay nó được dán sơ sài bằng miếng băng keo cá nhân
- Đây không phải lúc hỏi thăm tôi. Tôi muốn hỏi các cậu một chuyện - nó không trả lời câu hỏi của Thiên nhưng lại nhìn Thiên bằng ánh mắt kiên định
- Chuỵên gì các cậu nói đi - Nguyên nhìn Minh Anh nói
- Chuyện các cậu share bài viết đó là thật nhưng tôi muốn hỏi các cậu có đồng ý với những gì viết trong đó không - Minh Anh nói trong lòng không khỏi lo lắng. Tụi nó sợ lắm. Sợ các anh sẽ gật đầu đồng ý và sẽ nói những gì trong bài viết đó là sự thật. Nhưng ông trời không hề phụ lòng người...
- Không phải đâu những thứ đó đều do chúng tôi bị ép đấy. Hoàn toàn không phải là tự nguyện - Không hiểu sao Khải cảm thấy không muốn để người con gái trước màn hình phải suy nghĩ sai về mình, anh lắc đầu kiên quyết nói
- Hì chúng tôi biết mà - Sau khi nghe được câu nói đó của Khải thì Như nở một nụ cười mãn nguyện làm cho tim ai kia cứ thế mà đập loạn xạ
- Các cậu đừng như vậy nữa nhá. Cũng đừng không tin chúng tôi - Nguyên nói giọng hơi buồn
- Này! Vương Nguyên. Cậu đừng như thế nữa, cậu phải cười lên đi chứ, các cậu cũng vậy đừng suốt ngày chỉ biết ủ rũ cá cậu mà như vậy thì TDT sẽ như thế nào hả? Chúng tôi tin các cậu và sẽ luôn bên cạnh các cậu. Đừng cứ lo nghĩ về những việc đã qua bên cạnh các cậu còn rất nhiều người thương yêu và quan tâm các cậu lắm. Đừng khiến chúng tôi phải thất vọng về các cậu- Minh Anh nói, ánh mắt lấp lánh tràn trề sự hi vọng tình yeu thương và làm cảm động luôn Tfboys
- Tại sao các cậu lại tin tưởng chúng tôi như vậy - Thiên hỏi
- Vì trước khi là L.S chúng tôi đã là TDT và bây giờ vẫn là TDT - Nó nói
- Cảm ơn - Khải Nguyên Thiên cười nhìn bọn nó
- Không có gì. - Minh Anh cười tươi nhìn Nguyên làm cậu hơi đỏ mặt
- Lâu lắm rồi mới nói chuyện thế này. Ước gì chúng ta được gặp nhau trực tiếp nhỉ - Như nói giọng hơi tiếc
- Ừ. Chúng tôi cũng rất muốn sang bên đấy gặp các cậu - Khải nói bâng quơ
- Ừ - Như thở dài
* Rụp* Màn hình vụt tắt làm tụi nó đứng hình liền kiểm tr.a thì biết rằng điện thoại Minh Anh hết pin. Thật là tức ch.ết mà, Tfboys bên kia cũng tiếc nuối hùi hụi vì lâu rồi mới được nói chuỵên với tụi nó và cũng rất vui khi biết tụi nó vẫn tin tưởng các anh.
.....Hết chương....
Ai da xin lỗi các bạn vì dạo này tui up chap toàn trễ. Vì dạo này bận lo đi đăng kí hồ sơ nhập học trường cấp ba rồi còn đi học thêm, đi mua đồ nên không up chap được. Chap này hơi bị thời sự nhỉ. Trên đây đều là suy nghĩ của tác giả nên có gì sai mong các bạn bỏ qua. Cảm ơn
-