Chương 29: Đi lạc

Cái ngày mà cả học viện trông đợi cũng đến. Các giáo viên giờ đang cho lớp mình bốc thăm, chia nhóm để dễ hoạt động.
- Ai nhóm 5?
- Anh em nào nhóm 2 vậy?
..........
Hạ Vũ lười nhác nhìn tờ giấy màu xanh, chợt nghe Âu Dương Nam quay xuống hỏi:
- Vũ Vũ, nhóm mấy?...


Hạ Vũ cười cợt, khóe miệng hơi cong, không hẹn mà cùng thốt lên:
- Tôi nhóm 3! - Cả hai đồng thanh.
Trần Tuấn Kiệt ngồi cạnh Âu Dương Nam thấy hai người phối hợp ăn ý có hơi chút khó chịu. Bất quá, hắn cũng chỉ để trong lòng, ngoài mặt vẫn giương ra bộ dáng hoa hoa công tử:


- Thật trùng hợp, tôi cũng nhóm 3. Vũ Vũ, tôi và em có duyên ha.
Cả lớp nghe được bỗng chốc im ắng dị thường. Mố? Hạ Vũ không hiểu lắm. Hắn ta chọc tới ông bà tổ tiên của cả cái lớp này sao? Đang ngây người suy nghĩ thì cô lại nghe tiếng tên Lãnh vô sỉ nào đó vui mừng nói:


- Hạ Vũ, tôi cũng nhóm 3 nè.
Cả lớp: Các mĩ nam đều vào hết một nhóm thật sao?!
Hạ Vũ: Ngày đen nhất kể từ khi xuyên qua!
Chưa để mọi người hết bàng hoàng, một giọng nói trong trẻo cất lên, chính thức đưa Hạ Vũ thẳng xuống 18 tầng địa ngục.
- Nhu nhi, cậu xem, tớ và cậu cùng nhóm 3 này.


Tối hôm đó, đặt lưng lên giường ngủ rồi, Hạ Vũ còn mơ thấy sự kiện kinh hoàng buổi sáng. Quá hãi đi. Hạ Vũ bật dậy, thở hổn hển, miệng liên tục lẩm nhẩm:


- Ở chung nhóm với Tống Như Hoa cùng Mộc Thiên Nhu?!... Thiên a... Ta đâu muốn lao đầu đi ch.ết chứ!... Sáng nay ta bước chân trái ra khỏi cửa sao?... Tháng trước ta làm việc thất đức ư?... Kiếp trước ta đắc tội với ông tai to mặt lớn nào à?... Hay Thần xui xẻo nhìn trúng ta đi?...


available on google playdownload on app store


Huhu... Hạ Vũ thực sự rất không mong đợi kết quả này nha. Thực sự mà nói: Phiền ch.ết đi được!
~~Buổi học ngoại khóa
~~


Một thân ảnh nhỏ nhắn bước vội trong khuôn viên trường. Cô gái nhỏ mặc, chiếc áo hoodie đen, viền tay áo và viền mũ có hoa văn màu trắng. Kết hợp cùng chiếc quần bó đen túi rộng. Chân đi giày converse full đen, trên lưng còn có một cái balo dây rút màu xám nhạt. Thoạt nhìn... rất giống dân lưu manh!


- Vũ Vũ, tới rồi hả? Mau tới điểm danh.


Âu Dương Nam là người theo chủ nghĩa "đơn giản mà hiệu quả", đến quần áo cũng được áp dụng định lí này. Không cầu kì, chỉ đơn giản là áo phông trắng, áo khoác bò xám, quần joker đen, chân đi nike air max trắng. Phối đồ đơn giản, ấy mà trong mắt của các nữ sinh, anh lại là học trưởng thanh lịch mọi lúc mọi nơi, đi đâu cũng tỏa ra khí chất hơn người!


Báo danh xong xuôi, Hạ Vũ mệt mỏi tìm chỗ ngồi trên xe. Mệt mỏi? Phải, vì cơn ác mộng hôm qua mà cô chẳng dám ngủ, cứ nhắm mắt, giọng nói của Tống Như Hoa lại văng vẳng bên tai. Thật sự là rất đáng sợ nga. Khuôn mặt tinh xảo có hơi mất đi sức sống vốn có của nó đập vào mắt Trần Tuấn Kiệt. Vẫn cái giọng nửa đùa nửa thật, hắn với tay kéo cô ngồi cùng chỗ với mình:


- Vũ Vũ, chúng ta cùng nhóm hẳn nên ngồi chung đi.
Mỗ nữ nào đó cũng chẳng để tâm, ngồi vào ghế cạnh cửa sổ, mặc cho tên kia ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Bất chợt, trên đầu lại nghe thấy tiếng của hắn:
- Hôm nay có vẻ tử vi của tôi rất tốt đi, chúng ta mặc đồ đôi này.


Không sai. Trần Tuấn Kiệt cũng một cây đen-trắng giống Hạ Vũ. Áo bóng rổ đen, quần joker trắng, cổ đeo dây chuyền chữ thập, cùng kiểu dáng với cái lắc tay của Hạ Vũ. Chỉ khác một chỗ, chân hắn đi một đôi axis full đỏ. Hẳn là một bộ dáng phong lưu, mị hoặc, câu nhân đi.


Hạ Vũ cũng lười nhìn. Cô chỉ ậm ừ vài tiếng, đối với lời chào của Lãnh Hàn cùng lời hỏi han của Âu Dương Nam, cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp qua loa. Xe vừa chạy được một lúc, cô gái nhỏ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Vũ Vũ! Tới nơi rồi.


Hạ Vũ ngủ đã đời, vươn vai một cái, tâm trạng hết sức vui vẻ bước xuống xe. Nào ngờ, bên ngoài, một màn khói súng nồng nặc đón chờ cô. Hạ Vũ nhìn xung quanh. Gì đây? Tại sao cả cái lớp này nó lại nhìn cô chăm chú như vậy? Tống Như Hoa cùng Mộc Thiên Nhu, ta làm gì các người mà các người nhìn như hận không thể giết ch.ết ta luôn vậy? Mố Lãnh Hàn cùng Âu Dương Nam, hai tên đó trúng phong hay sao mà mặt đen xì vậy? Quay lại, chỉ thấy Trần Tuấn Kiệt vẫn là một bộ dáng hoa hoa công tử, nhìn thế người ta chẳng thể nào nghĩ đó chính xác là tên gây ra chuyện này.


~Flashback
~
Hạ Vũ đang gật gà gật gù ngủ, thế nào mà gục xuống vai Trần Tuấn Kiệt đang nghe nhạc, cũng mắt nhắm nghiền như đang ngủ bên cạnh.


Thế nào nhỉ, hai người dựa vào nhau đánh một giấc, trong khi đó mọi người trong xe không ngừng "bắn đạn" về phía này. Lãnh Hàn khó chịu ra mặt, còn học trưởng đại tài Âu Dương Nam ngoài mặt tuy bình thản nhưng trong lòng đang nổi phong ba, thật là hận không thể lao tới tách hai người kia ra đi.


Đến lúc gần tới nơi, Trần Tuấn Kiệt thức dậy trước. Hắn ta đáy mắt hiện lên tia ôn nhu hiếm thấy, nhẹ nhàng hôn lên tóc con sóc nhỏ vẫn đang ngủ say kia.


Một chiêu này, đủ để Âu Dương Nam mặt đen như đít nồi, "nhẹ nhàng" đập thẳng quyển sách đang đọc dở lên đầu hắn. Lãnh Hàn đập đầu liên tục vào cửa kính, chỉ sợ thiếu chút nữa lao ra bóp cổ tên vô sỉ kia. Đương nhiên, cộng thêm cả một màn khói thuốc tùm lum khi Hạ Vũ tỉnh lại nữa.


End flashback
~
Hiện tại cả đoàn đang bắt đầu lên núi. Lãnh Hàn cùng Âu Dương Nam luôn kè kè trái phải hai bên Hạ Vũ, hoàn toàn không có ý định cho Trần Tuấn Kiệt lại gần.
Hạ Vũ: Ta là tù nhân của mấy người hả?!


Đi đến lưng chừng núi, biến cố bắt đầu phát sinh. Lớp của Hạ Vũ vẫn đang khí thế bừng bừng leo núi. Hạ Vũ cũng đang vui vẻ trò chuyện với Âu Dương Nam. Ai ngờ đâu...
"Xoẹt!"
"Đoàng!!"
- A.... Đau!
- Á!!!!!!


Một cái gì đó xé gió lướt qua cánh tay Hạ Vũ, làm tay cô bị thương. Liền sau đó lại nghe tiếng súng rõ mồn một. Cả một cái tập thể toàn công tử tiểu thư này hoảng sợ, chạy loạn hết cả lên. Nhóm của Hạ Vũ cũng nhanh chóng bị lạc khỏi đội hình ban đầu.


Lãnh Hàn mặt đen lại, nhìn vết thương đang chảy máu của Hạ Vũ.
- Sức sát thương cao đấy!
- Là Tokarev, đầu đạn có rãnh xoắn. Là súng của Liên Xô cũ. Số đầu đạn 7+ , có nòng 7,62mm. Được nhập lậu vào Trung Quốc từ Nhật Bản. Được tội phạm ưa dùng vì sức sát thương cao.


Ba tên con trai nhìn Hạ Vũ không giấu nổi kinh ngạc. (Tống Như Hoa cùng Mộc Thiên Nhu vốn đã bị tách khỏi nhóm lúc nãy, nhưng một lát nữa sẽ nhập lại với nhóm)
- Hạ Vũ, đạn xẹt qua nhanh như vậy, cô cũng cảm nhận được ư? - Lãnh Hàn nhướn mày hỏi.
Trần Tuấn Kiệt lại lấy lại bộ dáng thường ngày.


- Vũ Vũ thật tài giỏi nga. Tiếng súng ngắn đã giảm thanh rồi. Phát kế tiếp là do súng săn.
- Không sai. - Âu Dương Nam cũng đồng tình. - Ở đây có thú hoang, có súng săn thì không lạ gì, nhưng mà sự xuất hiện của súng ngắn lại không hợp lí cho lắm. Lần này là nhắm vào cậu đấy, Vũ Vũ.


Hạ Vũ chỉ im lặng không nói gì. Rồi đột ngột lại lên tiếng:
- Tùy. Không quan tâm. Giờ thì mau tìm cách đến nơi an toàn. Dương Nam nói không sai, khu rừng này có thú hoang, ở ngoài lâu sẽ không tốt. Việc cần làm là mau tìm ra cách thoát khỏi nơi này!
~~Trailer chap kế


Mặt đất như muốn nứt ra, không ngừng rung lắc dữ dội. Trên cao, lá cây rơi rụng như mưa. Dưới đất, đá sỏi bật tung như nhảy múa...
- Vũ Vũ, mau nhảy lại đây!...
Hạ Vũ cố bám trên vách đá thô ráp, tay như muốn rời ra khỏi cơ thể...
- A... Không!!
- Hạ Vũ!!
~Sao hả? Hào hứng không?






Truyện liên quan