Chương 40: Hảo hảo phụng bồi nữ chủ
Hạ Vũ ôm một bụng đầy lửa, lườm Mục Tân đến cháy mặt.
Khốn thật!
Kiếp trước tên này là lợn rừng sao? Ăn xong rảnh rỗi đi tác oai tác oái ở ngoài! Lần này cô giúp hắn xóa tội, chẳng phải là lỗ nặng rồi sao
Ây... Không được, không được... Cái này không thể chơi bừa được. Bằng ấy tội trạng, xóa đi cũng không ít phiền phức. Phiền nhất là khi tên này thuộc danh sách được "đặc biệt chăm sóc" của cảnh sát. Rắc rối!
- Vũ Vũ, có chuyện gì sao? - Âu Dương Nam nhấp một ngụm Cognac, lười biếng nhìn Hạ Vũ.
- Dương Nam, cậu nói xem, làm thế nào để "dọn dẹp" phía cảnh sát?
Trần Tuấn Kiệt híp mắt nhìn màn hình máy tính. Thật khó nhằn a. Chẳng hiểu cái tên đang dung túng cho Mục Tân này có não không nữa. Thứ phiền phức thế này cũng rước vào người. Thực rảnh rỗi sinh nông nổi mà!
- Vũ Vũ, không làm được sao?
Hạ Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế, day day hai thái dương, nhàn nhạt cất tiếng:
- Không phải là không làm được. Căn bản nếu làm thì phải nhọc công rất nhiều. Nhưng mà chỉ để tìm người kia thôi thì thấy hơi phí... Chi bằng tự lực tìm người còn thư thả hơn.
Mục Tân bị Lãnh Hàn áp chế ngồi phía sau nghe vậy thì trợn tròn mắt. Vậy giá trị của hắn là gì cơ?
Hạ Vũ day day hai thái dương. Vốn tưởng chuyện này khá là dễ dàng, song lại không như thế. Lãnh Hàn thấy bộ dáng chật vật của cô thì đau lòng. Thấy vậy bèn hung hăng đấm vào bả vai Mục Tân một cái, làm hắn ta đau la oai oái.
Âu Dương Nam trầm ngâm hồi lâu, bất chợt lại lên tiếng:
- Cũng không cần xóa hết. Hiện tại chỉ cần lo lắng phía bên kẻ đứng sau thôi. Xóa hết tội lỗi bên đó. Còn phần đường lui cho tên này cũng đơn giản. Kiệt, chẳng phải cậu rất rành về mấy vụ tạo thân phận giả sao? Sắp xếp một cái ch.ết giả, sau đó cho hắn một thân phận mới. Cùng lắm là bồi hắn ít tiền nữa. Chẳng phải xong xuôi rồi sao?
Hạ Vũ nghe được thì hai mắt sáng lên. Không ngờ lại có thể nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa như vậy. Cô thực sự bội phục vị học trưởng này.
Liền đó, Hạ Vũ nhướn mày nhìn Mục Tân:
- Nào. Vậy được chưa? Một cái kết quá hoàn hảo cho loại người như ngươi rồi. Giờ chỉ cần ngươi hợp tác một chút xíu, nói ra kẻ chủ mưu đằng sau. Thiết nghĩ, ngươi là kẻ cơ hội, hẳn sẽ biết được phần lợi của mình.
Mục Tân sắc mặt rất khó coi. Hạ Vũ tuy trói gà không chặt, bù lại, người này lại có thể dùng bộ não để uy hϊế͙p͙ hắn. Kẻ có đầu óc luôn luôn là những người không đơn giản. Vị Hạ đại tiểu thư này cũng không ngoại lệ. Nếu hắn lựa chọn tin tưởng, khả năng bị lừa vẫn là rất cao.
Thật là vận máu chó mà!?
Đang yên đang lành tự dưng dính vào cái con nhóc này.
Nhưng mà... điều kiện của cô ta cũng quá hấp dẫn đi. Một thân phận mới, đồng nghĩa với việc những ngày tháng sống chui sống lủi trong mấy quán bar ngột ngạt của hắn cũng sẽ không còn nữa. Chắc chắn tốt hơn tình cảnh hiện tại.Hai mắt tam giác của Mục Tân nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trước màn hình máy tính kia. Trong không gian thiếu thốn ánh sáng, ánh đèn từ màn hình phủ lên người Hạ Vũ, làm cho cô có vẻ hư hư thực thực. Bàn tay ngọc ngà đặt trên tay vịn của ghế, ngón tay gõ theo nhịp, dáng vẻ vô cùng vương giả. Trong giây lát lại gợi cho hắn một sự tin tưởng không hề nhỏ.
- Được! Tôi đồng ý!
Hạ Vũ hài lòng với câu trả lời này. Mắt đẹp nheo lại nhìn đối tác, khóe môi vô thức nở nụ cười:
- Mục tiên sinh, tôi cam đoan với ông, hợp tác với tôi chính là quyết định sáng suốt nhất của ông từ trước đến nay! - Hạ Vũ cầm chiếc máy ghi âm, hướng Mục Tân cười cười. - Hợp đồng đã được xác lập, chúng ta nên bắt đầu chứ?
~~~~~~~~~~~~~~
Tống Như Hoa hiện tại lòng như lửa đốt. Cô ta vừa nhận được tin báo Hạ Vũ còn sống và đang xuất hiện ở thị trấn gần đây nhất. Đáng lẽ ra Mục Tân nên biết và trừ khử cái gai đó đi.
Như Hoa thực sự rất sốt ruột. Nhưng linh tính mách bảo cô ta rằng có gì đó không ổn, ngàn lần không nên liên lạc với Mục Tân lúc này.
Nếu như thực sự... Hạ Vũ biết được cô ta là kẻ chủ mưu... Không... Không có nếu như... Thật sự không có cách nào để lần ra dấu vết của Mục Tân. Nhưng tại sao trong lòng lại nóng như lửa đốt?
Không ổn. Thật không ổn chút nào. Cô ta cần phải thu xếp mọi thứ. Ngộ nhỡ Mục Tân có bị phát hiện cùng khai ra, cô ta hẳn không còn đường sống. Cô ta chưa muốn ch.ết. Tống Như Hoa này còn chưa hưởng thụ hết đâu!
Tống Như Hoa cầm điện thoại, lấy chiếc nhẫn gia truyền của mẹ đưa cho, nhanh chóng bấm một dãy số khắc trên mặt sau của nhẫn.
"Tên?"
- Tống Như Hoa.
"Yêu cầu?"
- Tôi muốn bảo toàn mạng sống của mình. Tôi còn muốn các người dọn dẹp một số nhân vật nữa.
...............
"Đã xác nhận yêu cầu. Tổ chức sẽ tận lực thực hiện."
Tống Như Hoa nghe tiếng cúp máy phía đầu dây bên kia. Nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nở một nụ cười ngoan độc:
- Hạ Vũ, để xem, tao với mày, ai hơn ai?!
~~~~~~~~~~~~~~~~
Hạ Vũ thu xếp, chuẩn vị ra về. Đột nhiên sống lưng truyền tới một trận lạnh đến thấu xương.
Cô nhíu mày, dừng động tác hiện tại. Bộ dáng đề phòng của cô khiến cho ba tên con trai có chút kì lạ. Âu Dương Nam lên tiếng hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Hạ Vũ trầm ngâm một lúc, sau đó lại lắc đầu, tự an ủi bản thân:
- Không có gì hết. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một số chuyện thôi.
Nhưng Hạ Vũ, không lâu sau đó sẽ vô cùng cảm kích giác quan thứ sáu của mình. Chẳng qua lúc ấy, ngoài cảm kích còn có hối hận tột độ. Nhưng, đó là chuyện của tương lai.
"Bây giờ tôi nắm thóp của cô rồi, để xem tôi phụng bồi cô như thế nào, nữ chủ đại nhân!"
Người xưa đã không ít lần nói: "Cuộc đời là một chuỗi những bất ngờ". Chúng ta không thể dự đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng không thể đoán trước được số phận của bản thân. Một con người chưa từng phạm sai lầm cũng không đồng nghĩa với việc mọi bước đi của người đó luôn đúng. Tỷ như... dù đã biết được điểm yếu của đối phương, nhưng lại không ngờ mình lại bị đánh úp chẳng hạn...
~Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua.
~Ta cảm thấy rất vui khi truyện của ta được mọi người chia sẻ trên nhiều diễn đàn và website. Càng cảm kích hơn khi mọi người đều ghi rõ tên tác giả, tác phẩm. (இ﹏இ"。)
~Ta cũng xin lỗi, vì hiện tại ta đang LƯỜI... RẤT LƯỜI... CỰC KÌ LƯỜI...