Chương 14: Giai nhân trong mưa

“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi!” Đám người bên cạnh bắt đầu xáo động, Tiểu Ngọc và Huệ nương bị chen lấn bước đi lảo đảo, hai người dìu dắt nhau, cũng nhìn về phía mặt sông.


Chỉ thấy hơn mười đội thuyền rồng xếp thành hàng trên mặt sông, chia làm các màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bốn góc treo cờ, cổ xúy thủ ở giữa khoang thuyền, hai bên mạn thuyền có mười sáu người. Tiểu Ngọc cẩn thận đánh giá thuyền rồng, mỗi chiếc ước khoảng bốn năm trượng chiều dài, đầu và đuôi thuyền cao vút, dùng sơn màu vẽ thành hình rồng, khoang thuyền chia thành hai tầng, mỗi đầu thuyền đều có một đứa trẻ mặc áo quần sặc sỡ, Tống Tiềm nói cho Tiểu Ngọc, đó gọi là “Long đầu thái tử”.


“Ở đuôi thuyền hình như có người đang nhào lộn?” Tiểu Ngọc chỉ về phía đuôi thuyền cao đến mấy thước, nhìn thấy phía trên cột rất nhiều dây thừng màu, có rất nhiều những đứa trẻ đang nhào lộn làm động tác mạo hiểm, giống như trong thế vận hội vậy.


Tống Tiềm giải thích: “Trước khi đua thuyền rồng, sẽ có những đứa trẻ giỏi bơi lặn biểu diễn tạp kỹ, nàng xem những đứa trẻ kia vừa đùa vui lại vừa đòi tiền những người trên bờ nữa đó! Có người nói, đứa trẻ trên thuyền nào đòi tiền thưởng nhiều, chiếc thuyền đó sẽ có phần thắng cao, cũng có vẻ đúng đó.” Nói xong, hắn lại giải thích cho Tiểu Ngọc những tiết mục của bọn trẻ biểu diễn, đó là “Đỗ trạng nguyên”, đó là “Đồng tử bái Quan Âm”, đó là “Sắp tới thăng chức”, đều có những cái tên may mắn, mọi người quả nhiên rất thích xem, trên bờ không ngừng ủng hộ.


“Thiên Thành Thiên Thành, ngươi nghĩ chiếc thuyền nào sẽ thắng?” Tiểu Ngọc lần đầu tiên xem đua thuyền rồng, không khí bốn phía lại nhiệt liệt như vậy, nàng hưng phấn không kềm chế được, lôi kéo tay áo Tống Tiềm hỏi hắn.


Tống Tiềm nhìn thấy Tiểu Ngọc gương mặt tròn ửng đỏ, chóp mũi cũng chảy ra một ít mồ hôi, càng cảm thấy nàng hồn nhiên đáng yêu, thật muốn lau mồ hôi trên mặt cho nàng, nhưng vẫn nhịn xuống. Hắn mỉm cười nói: “Xem thuyền rồng, là phải xem người cổ vũ, cổ xúy thủ đánh trống càng lớn, hoa thủ (người chèo thuyền) mới cố gắng chèo thuyền. Ai, nàng nghe xem......”


available on google playdownload on app store


Theo tiếng trống “Thùng thùng thùng” chậm rãi vang lên,đua thuyền rồng Lâm An mỗi năm một lần chính thức bắt đầu!


Những chiếc thuyền rồng to lớn vút đi như mũi tên cũng hướng về một phía, những hoa thủ trên mỗi thuyền đều rất khỏe mạnh cường tráng, động tác nhịp nhàng, rất đẹp mắt, những người xem cũng reo hò cổ vũ cho thuyền rồng mình thích, cũng có rất nhiều phụ nữ rải hoa, ném khăn tay trên mặt sông, làm Tiểu Ngọc giật mình, ở cổ đại cũng có fan nhiệt tình như vậy, chuyên nghiệp quá!


“ba hồi trống cờ hồng bay phất phới, hai rồng vũng vẫy tranh tài. Bọt nước trắng xóa như vạn kiếm, tiếng trống thúc giục như sấm rền. Trống càng dồn dập, hai rồng nhanh như bay. Người người reo hò vang dội, trận cuối cùng sắp vượt ải long môn. Thuyền trước đã giành chiến thắng, thuyền sau thất thế đành chịu thua. Mi nhíu mày chau, thua trận này tâm như lửa đốt......” (chẹp chẹp, bạn không tìm được bài thơ nên chém tiếp, xin lỗi tác giả rất nhiều) Tống Tiềm cũng bị không khí kích động chung quanh cuốn hút, bất giác ngâm lên bài thơ. Thơ này dễ hiểu, Tiểu Ngọc nghe thơ so với tình hình bây giờ rất giống nhau, liền hỏi: “Thiên Thành, đây là thơ gì vậy?”


“Đây là [ đua thuyền ca ] của Đường nhân Trương Kiến Phong, có thể thấy được đua thuyền rồng của người xưa cũng không kém phần nhiệt liệt đâu.”


Tiểu Ngọc nghĩ rằng, ngàn năm sau đua thuyền rồng ở Thần Châu vẫn là hoạt động muôn nghìn người biết, có thể thấy được sức hấp dẫn của cuộc thi đấu này. Đột nhiên, đám người la lớn, đều kêu: “Cố lên, cố lên!”


Thì ra là sắp về đích! Tiểu Ngọc rất xúc động, thật giống như ở thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 nhìn Michael Fred Phelps liều mạng đoạt giải quán quân, là sự kết hợp của sức mạnh và vẻ đẹp......


Đua thuyền xong, đám người dần dần tản đi, ba người Tống Tiềm thong thả đi bộ. Tiểu Ngọc vươn vai xoay cổ thư giãn gân cốt, oa, thiệt là giống lúc trước đi làm phải chen lấn trên xe buýt.


Vừa quay đầu lại, thấy Tống Tiềm nhìn nàng chằm chằm, Tiểu Ngọc chột dạ cười cười, hỏi: “Thiên Thành, sao vậy?” Không phải là hành động như vậy ở cổ đại rất bất lịch sự? Hình như hơi khó coi.


Tống Tiềm cười lắc đầu, chưa nói gì, nội tâm tràn đầy thương yêu. Cử chỉ của cô gái này càng ngày càng làm tim hắn xao động, hắn thật sự có thể làm giống như lời hứa để nàng đi sao? Nhưng nàng đối với mình......


Vừa rồi nắng gắt chói chang, ai biết đột nhiên trời sẽ mưa, Tống Tiềm nhìn mưa biết không thể tạnh ngay được, vội vàng bảo chủ tớ Tiểu Ngọc tìm quán hàng ven đê trú mưa. Ba người vội đến một quán trà, lúc này mưa dần lớn hơn, rất nhiều du khách cũng rối rít chạy đến hướng này, Tống Tiềm quyết định thật nhanh, nói: “Chúng ta vào trong uống trà đi, đợi ở mái hiên nhiều người như vậy cũng không tiện.”


Chủ gia đình đã nói, Tiểu Ngọc và Huệ nương tất nhiên là nghe hắn , ba người ngồi xuống một bàn nhỏ, gọi một ấm trà, hai đĩa điểm tâm. Quả nhiên không lâu những bàn khác trong quán đều đầy người, Tiểu Ngọc thầm khen Tống Tiềm cẩn thận chu đáo, bằng không lúc này bọn họ đã phải dầm mưa ở ngoài rồi.


“Trời đang nắng lại mưa rào, có chút sát phong cảnh (mất đi cảnh đẹp ý vui), may mắn Huệ nương mang theo dù.” Tống Tiềm hướng Huệ nương nở nụ cười, Huệ nương vội nói không dám. Tiểu Ngọc thấy Huệ nương mấy ngày qua giúp nàng sửa sang trong ngoài rất ngăn nắp, thật là không dễ, có được một trợ thủ như vậy, sau này nếu nàng rời khỏi, Tống Tiềm cũng còn có người chăm sóc.


Mưa vẫn không ngừng, những người đụt mưa dưới mái hiên cũng vào quán uống trà, trong cửa hàng nhỏ đông người ồn ào, vô cùng náo nhiệt, Tiểu Ngọc nhíu nhíu mày, đột nhiên phía sau, chung quanh lại yên lặng.
Hả? Xảy ra chuyện gì?


Tiểu Ngọc theo ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa, không nhịn được cũng ngây người, thì ra vừa vào cửa là hai cô gái thướt tha, y phục ẩm ướt, tóc hơi rối loạn, son phấn trên mặt cũng hơi nhòe, nếu là người khác tất nhiên sẽ rất nhếch nhác, nhưng hai cô gái này cũng không có vẻ gì, mà giống như hoa lê trong mưa, lại thêm vài phần nhan sắc động lòng người.


Mỹ nữ, thuần nhiên (tinh khôi, tự nhiên) mỹ nữ a!
Ngay cả Tiểu Ngọc là con gái cũng nhìn không chớp mắt, những nam nhân khác càng khỏi phải bàn, có vài người cả trà cũng quên uống, cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm hai người, chỉ sợ chớp mắt thì hai vị muội muội xinh đẹp như tiên này sẽ biến mất.


Hai vị giai nhân kia cũng là đến xem thuyền rồng, không nghĩ trời sẽ đổ mưa, hai nàng chậm chân, đến quán trà gần đó thì người cũng ướt phân nửa, áo ướt dính vào trên người, đem thân hình mềm mại uyển chuyển và đường cong cơ thể lộ ra rõ ràng.


Nhìn kỹ hai cô nương này, tuy rằng đều rất kiều diễm, sáng chói mê hoặc, nhưng phong thái hai người không giống nhau. Một người tuổi chừng đôi tám (16 á), mang giày xanh, váy mềm màu vàng nhạt, dáng người cao gầy xinh đẹp tuyệt trần. Tướng mạo động lòng người, lông mày cong như lưỡi liềm,hai má lún đồng tiền, da trắng như tuyết, búi tóc vãn tường vân, thật sự là giống như “Một cành đào đỏ thắm đọng sương mai” Kiều mỵ tận xương.


Người kia nhỏ tuổi hơn, nhưng tuổi dậy thì, dung mạo vừa mới nẩy nở, giống như nụ hoa hé nở, đôi mắt đẹp trong suốt như hồ thu, ánh mắt long lanh, không người không say, mặc quần áo tỳ nữ, có lẽ là nha hoàn của mỹ nhân kiều diễm kia.


Những nam tử trong quán thấy giai nhân muốn ngồi xuống, đều muốn mời các nàng đến bàn của mình, nhưng mỹ nhân này nhìn quanh, thấy chung quanh đều là đàn ông, chỉ có bàn của Tống Tiềm có phụ nữ, lại vừa vặn còn lại hai chỗ trống, liền nhẹ nhàng đến trước mặt Tiểu Ngọc, nói với nàng: “Tỷ tỷ, có thể cho tiểu muội tạm ngồi đây một chút?” Giọng nói của mỹ nhân êm tai như tiếng chim vàng oanh, nếu Tiểu Ngọc là nam nhân, chắc chắn đã si mê rồi.


Tiểu Ngọc nói: “Có thể chứ, mời hai vị ngồi.” Lại nhờ Tống Tiềm bảo chủ quá châm trà cho hai người.


Mỹ nhân kia nói cảm ơn, chân thành ngồi xuống. Lúc này nô tỳ lấy khăn tay ra lau nước trên mặt nàng, mỹ nhân cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng ấn ấn hai má, Tiểu Ngọc cảm thán, tạo hóa rất bất công, sao lại tạo ra tuyệt thế mỹ nữ như thế? Ngay cả lau mặt cũng đẹp như vậy, làm cho cô gái dung mạo bình thường như nàng thật tự ti.


“Thiếp thân (cách xưng hô) Tú Tâm, đây là tiểu tỳ của ta Nhàn Nhàn. Tỷ tỷ họ gì?” Mỹ nhân tự giới thiệu, lại hỏi Tiểu Ngọc.


Tiểu Ngọc đang cố gắng học cách nói chuyện của người xưa, hơi suy tư một chút mới nói: “Ta họ Mai tên Ngọc, ngươi gọi ta Tiểu Ngọc được rồi. Đây là phu quân ta Tống Tiềm, người nhà Huệ nương.”


Tú Tâm lại hướng Tống Tiềm hơi cúi đầu, Tống Tiềm chắp tay đáp lễ. Tiểu nhị (bồi bàn) lại bưng lên hai ly trà xanh, Tú Tâm cầm lấy nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hơi nhíu nhíu mày khó có thể nhận ra, tiểu nha hoàn Nhàn Nhàn hiểu rõ tính tình chủ tử, hỏi nhỏ: “Tiểu thư, hay để em bảo chủ quán pha trà của chúng ta?”


Tú Tâm chần chờ một chút, gật đầu đồng ý, nói với Tiểu Ngọc: “Thiếp thân uống đã uống quen trà trong nhà, khi ra ngoài đều mang theo một ít, không biết tỷ tỷ có nể mặt cùng uống hay không?”


Tiểu Ngọc thầm gọi mẹ ơi, mỹ nữ thật không đơn giản, đương nhiên sẽ không chối từ ý tốt của người ta.
Nhàn Nhàn đứng dậy đi ra bếp, không bao lâu, bưng ra một ấm trà thơm, lần nữa châm trà cho từng người.


Tống Tiềm cũng là người hay uống trà, nhìn thấy nước trà trong veo, màu xanh nhạt, hương thơm tự nhiên, liền biết là trà Long Tĩnh thượng phẩm (hàng tốt). Tinh tế phẩm trà (thưởng thức trà ngon), quả nhiên vừa uống vào thanh nhuận, rất ngon miệng, không khỏi tán thưởng nói: “Quả nhiên trà ngon! Lâu rồi không uống trà Long Tĩnh ngon như vậy.”


“Sắc lục, hương úc, vị cam, hình mĩ” Tứ tuyệt, là đặc thù của trà Long Tĩnh thượng phẩm, thiếu một thứ cũng không được. Nếu pha trà bằng nước suối, hương càng thêm đậm làm say lòng người.


Tú Tâm thấy Tống Tiềm phẩm trà, trước nhìn màu, sau ngửi mùi hương, lại nghiền ngẫm, biết là người trong nghề, vừa nghe hắn khen ngợi, trên mặt lộ ra chút tươi cười ngọt ngào, đúng như hoa xuân nở rộ, quốc sắc khuynh thành, ánh mắt của nam nhân chung quanh đều dán trên người nàng, một bên lại trừng mắt với Tống Tiềm, nam nhân mặt mày thô sẹo này cũng quá diễm phúc rồi, bên người lại vây quanh bốn cô nương!


“Tống công tử quả là trong nghề, thiếp thân kén chọn, không quen uống trà lạ.” Tú Tâm nói rất bình thản, nhưng giọng điệu cũng có phần cao ngạo, Tiểu Ngọc không cảm thấy lạ, mỹ nữ luôn kiêu ngạo, cũng bình thường thôi. Huệ nương lại không vừa lòng lắm, quan niệm của chị là người đẹp luôn không tốt, mang bộ dáng hại nước hại dân, còn lôi kéo lão gia nữa, hừ!


Tống Tiềm đối với câu người trong nghề của Tú Tâm cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.






Truyện liên quan