Chương 22: Bạn bè tụ họp
Thích Thăng thật ra là cố ý trêu chọc Tiểu Ngọc chơi, Tiểu Ngọc càng tức giận, y càng vui vẻ. Có điều tuy bề ngoài Tiểu Ngọc còn trẻ, tuổi thật cũng không nhỏ, cãi vài câu với hắn cảm thấy quá ngây thơ, liền ngậm miệng không nói.
"Ai, Tống gia tiểu nương tử, có phải nàng cắn nhầm đầu lưỡi rồi, tại sao không nói chuyện vậy? Cắn đầu lưỡi, đó là dục hỏa công tâm, hỏa khí quá lớn cũng không tốt, có muốn ta kê cho nàng vài vị thuốc hạ hỏa?"
Tiểu Ngọc coi như phục y rồi, trai đẹp nàng đã gặp rồi, nhưng trai đẹp mà dẻo miệng kiểu này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Người này sinh lầm chỗ rồi, nếu sinh ở thế kỉ 21, đi làm nam minh tinh, bảo đảm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, biểu hiện này còn rất mạnh nữa, chỉ có một người như nàng y cũng có thể thao thao bất tuyệt, nếu biểu diễn trước công chúng có phải sẽ làm người ta mê đảo?
"Chi Vấn, huynh đã đến rồi?"
Chu Gia đi tới trước mặt hai người, nghi ngờ nhìn Thích Thăng, hắn rất ít thấy Thích Thăng nói chuyện với con gái mà khí thế ngất trời như vậy, trước kia y tránh con gái như tránh tà, rất sợ bị con gái đuổi theo. Thái độ hôm nay khác thường, không phải là đối với Tống gia nương tử người ta có ý tưởng gì khác thường chứ.
Tiểu Ngọc nhìn thấy Tống Tiềm, nàng bước nhanh tới bên cạnh Tống Tiềm, dịu dàng hỏi hắn: "Ra mắt Chu tiên sinh rồi?"
Tống Tiềm gật đầu một cái, nhìn về phía Thích Thăng, nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngọc: "Vị này là?" Tiểu Ngọc bĩu môi nói: "Không cần để ý đến y."
Thích Thăng thấy vết sẹo trên mặt Tống Tiềm, chợt hiểu ra, thì ra Tiểu Ngọc trộn cam thảo dầu cao là cho hắn dùng, không cần phải nói mật ong cũng là dùng trên mặt hắn. Kể từ hôm đó y mua lọ mật ong trở về, dùng trên vết thương của bệnh nhân, hiệu quả cũng không tốt, trong lòng y vẫn nghĩ tới, có phải còn trộn thêm dược liệu khác mới dùng được? Bây giờ nhìn mặt Tống Tiềm, Thích Thăng đang suy nghĩ Tiểu Ngọc chữa trị cho hắn như thế nào.
Chu Gia là chủ nhân, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm giới thiệu hai người với nhau."Tống huynh, vị này là học sinh của phụ thân ta - Thích Thăng Thích Chi Vấn, cũng là một vị đại phu xuất sắc; Chi Vấn, vị này là Tống Tiềm Tống Thiên Thành."
Thích Thăng và Tống Tiềm chắp tay vái chào nhau, trò chuyện ôn hòa, nhiệt tình thân thiện, nhưng có bao nhiêu thật lòng thì không ai biết.
Tiểu Ngọc trộm nói với Tống Tiềm: "Thiên Thành, ngươi đã xong chuyện rồi, chúng ta đi về trước đi? Thích đại phu còn phải xem bệnh cho Chu tiên sinh nữa, chúng ta cũng không thể làm trể nãi người ta."
Thích thăng trong lòng buồn bực, không ngờ Tống gia tiểu nương tử lại giống như tránh mình không kịp vậy. Tống Tiềm từ lời nói của Tiểu Ngọc nghe ra được giao tình giữa hai người không tệ, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi, hắn thuận nước đẩy thuyền cáo lỗi với Chu Gia, mang theo Tiểu Ngọc rời khỏi Trúc Lâm thư quán.
Lúc Chu Gia và Thích Thăng đi vào thư quán, Thích Thăng vẫn còn tập trung suy nghĩ điều gì đó, Chu Gia nhìn không ổn, bật thốt lên: "A, Chi Vấn, không phải huynh coi trọng tiểu nương tử của người ta chứ?"
"Nói cái gì vậy, ta làm sao coi trọng nàng!" Thích Thăng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi liền nhảy lên, ra sức phản bác: "Làm sao đệ cũng nói như vậy, Tú Tâm cũng vậy đệ cũng vậy, con mắt hai người thấy ta có ý tứ gì với nàng? Ta sẽ không đi trêu chọc người đã có chồng!"
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Gia đọng lại như băng tuyết, lạnh lùng nói: "Huynh lại đi uống rượu với hồ ly tinh Tú Tâm đó? Giả bộ danh sĩ phong lưu cái gì chứ! Đã sớm bảo huynh không nên đến chỗ thanh lâu câu lan dơ bẩn đó, khi nào thì huynh mới chịu nghe lời ta nói!"
Thích Thăng không cẩn thận lỡ miệng, trong lòng không ngừng kêu khổ, y và Chu Minh Am đều giống nhau bị Chu Gia quản lí, lập tức cười làm lành nói: "Không phải đâu, ta là đi xem bệnh cho nàng, lương y như từ mẫu, cô gái thanh lâu cũng là người mà, bị bệnh thì sao ta có thể bỏ mặc?"
Chu Gia khinh thường phủi y một cái, cùng nhau đi đến nội đình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Kể từ khi được Chu Minh Am nhận thức, Tống Tiềm thường đến Trúc Lâm thư quán nghe giảng viết văn, tự động việc học tăng tiến không ít. Thời gian Tống Tiềm ở nhà cũng ít đi, Tiểu Ngọc thì càng nhàm chán, ít đi một người nói chuyện, giống như chỉ biết ăn cơm rồi đi ngủ, thật sự quá tẻ nhạt.
Thời gian dư ra nhiều như vậy, Tiểu Ngọc lại bắt đầu suy tính tiền đồ của mình. Nàng có một nguyện vọng khẩn cấp là đi ra khỏi nhà, làm một phụ nữ hiện đại tự lập, năm nào cũng ở nhà xử lí chuyện nhà, không phải là cách sống tốt. Nàng rất muốn làm gì đó, nhưng ở thời đại này, nàng có thể làm gì đây? Nếu như có một ngày, thật sự rời khỏi Tống gia, nàng phải làm sao nuôi sống mình đây?
Mà vấn đề này, nàng tạm thời chưa nghĩ ra đáp án.
Tống Tiềm sau giờ ngọ về đến nhà, nói với Huệ nương buổi tối không cần chuẩn bị cơm cho hắn, hắn có xã giao.
"Có hẹn ăn cơm?" Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm có buổi xã giao, trong lòng mừng thay cho hắn, "Không tệ nha, nhanh như vậy đã hòa đồng cùng bạn học rồi?"
Tống Tiềm cười cười, nói: "Bạn học trong thư viện xấp xỉ tuổi ta cũng nhiều, nói chuyện cũng hợp. Mục thế thúc nói rất đúng, người ta phải đi ra ngoài nhiều mới tốt, cả ngày nhốt mình trong nhà, kiến thức nông cạn, suy nghĩ nhỏ mọn, rất khó làm ra văn chương hay."
Tiểu Ngọc là nhân tài thế kỉ 21, hiểu rõ tầm quan trọng của giao tiếp, đàn ông đi xã giao nhiều mới tốt, cứ ru rú trong nhà thì không có tiền đồ. Nhưng nghe bọn họ hẹn đi thanh lâu uống rượu, bất giác sửng sốt. Ừ? Cả đám người đến kỹ viện? Tống Tiềm mới đến Lâm An hai ngày thì học cái xấu rồi?
Tống Tiềm nhìn sắc mặt Tiểu Ngọc không tốt, vội vàng giải thích: "Điều này cũng rất bình thường, chúng ta không phải đi những chỗ như tiêu hồn động (kỹ viện), chẳng qua là đến chỗ trí nhã uống rượu nói chuyện phiếm thôi, bạn học tụ họp, không phải tìm kỹ nữ, Tiểu Ngọc nàng đừng hiểu lầm." Tống Tiềm rất nóng vội, đầu đầy mồ hôi. Nói thật, chính hắn cũng chưa từng đến những nơi câu lan này (câu lan chắc là một dạng của kỹ viện), trong lòng cũng mịt mờ không rõ.
Tiểu Ngọc bật cười, liếc xéo hắn một cái, cười dài bỏ đi, để cho hắn khẩn trương một chút! Hừ! Nàng đương nhiên biết Tống Tiềm sẽ không làm loạn, nhưng vừa nghĩ tới hắn muốn cùng cô gái khác uống rượu mua vui, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng nàng lại không truy cứu, tại sao mình lại để ý chuyện của Tống Tiềm đến vậy.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sau khi Tống triều dời về phương nam, trong thành Lâm An đình đài lầu các trải rộng, non sông tươi đẹp tung hoành, câu lan mọc lên chi chít như sao trên trời, vô cùng xa hoa. Thanh lâu phát triển, danh kỹ xuất hiện lớp lớp. Danh kỹ thời đó, cũng không phải chỉ có sắc đẹp đơn giản như vậy, theo thông tục mà nói, chính là một nữ nghệ thuật gia, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều phải học được, giao tế xã giao mọi chuyện đều phải tinh thông, giao thiệp rộng rãi với giới sĩ lâm, mở tiệc vui vẻ danh thân, thân phận cũng không thấp. Có thanh lâu, chỉ có một hai danh kỹ, chiếm cứ một sân viện lớn, tôi tới tỳ nữ nhiều không đếm xuể, giống như hội quán cao cấp, người bình thường cũng không vào được.
Hôm nay người mời Tống Tiềm uống rượu, là một vị học huynh trong Trúc Lâm thư quán, Cố Ái Sinh.
Thư quán của Đại Tống khác với trường học sau này, lấy tự học làm chủ, có chỗ nào không hiểu, mới đến nhờ thầy giảng giải, hoặc là bàn luận cùng bạn học. Mỗi ngày ngoài việc đọc sách do thầy giáo quy định, còn phải làm thi từ văn chương cho người ta bình phẩm, trong thư quán thường cũng có hội thơ hội văn, đàm kinh luận đạo, làm thơ làm phú, nhờ thầy giáo bình chọn người giỏi người dở. Mục đích của thư quán là giáo dục, bồi dưỡng học vấn và tính tình, chứ không phải để dự thi lấy được công danh. Phong cách học tập ở Trúc Lâm thư quán rất thâm sâu, ở Lâm An không ai có thể nghĩ ra, bởi vì hiệu trưởng thư quán Chu Minh Am lão tiên sinh trời sanh tính sáng suốt, đám học sinh cũng tập thành khí khái dám nói dám viết, bạn học đọc bài bình phẩm cho nhau là chuyện bình thường.
Tống Tiềm đến Trúc Lâm thư quán, lúc đầu mọi người có ác cảm với vết sẹo trên mặt hắn, trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải là chỉ nói đến con gái, con trai trong giới sĩ lâm, cũng cần phải có tướng mạo đoan chính. Nhưng Tống Tiềm là người sảng lãng, nói năng có lễ, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, văn chương lại rực rỡ phong phú, mọi người dần dần cảm thấy hắn cũng không phải người tầm thường.
Mà người thích Tống Tiềm nhất, cũng là một người ngoại tộc của Trúc Lâm thư quán, Cố Ái Sinh. Cố Ái Sinh tên là Cố Khai, nhũ danh Ái Lang (tên anh này nghe vui quá), cũng là con trai độc nhất trong nhà, từ tên là biết cha mẹ cưng chiều hắn thế nào. Cố Ái Sinh tên không giống người, ngày thường tuy là nhân phẩm đạo đức tốt, diện mạo đẹp trai, tính tình lại gang góc, hết sức cố chấp, lại có mấy phần hiệp nghĩa, trời sanh có chút thần lực, đi theo hộ viện trong nhà học một thân công phu. Hắn giao thiệp bạn bè cũng khác thường, bằng hữu phú quý, nhưng nếu tính tình ương ngạnh , hắn cũng không nhiệt tình tiếp đón, rất lạnh nhạt; nếu là gặp tri kỷ bần giao, nấu rượu luận văn, thì cả ngày vui vẻ, không biết chán nản. Hơn nữa đặc biệt tốt bụng, nếu ngươi thật có việc gấp cầu xin hắn, bất kể sang hèn, cũng sẽ giúp đỡ, nếu là a dua nịnh hót, hắn sẽ coi như không nghe, mặc kệ ngươi. Cũng bởi vì hắn có hành động khác người, mọi người trong thư quán đặt ngoại hiệu "Cố thiết nhân". (người sắt)
Cố Ái Sinh không để ý Tống Tiềm bề ngoài không đẹp, hắn nói với mọi người: "Trông mặt mà bắt hình dong, thất phu, sao các người có thể nông cạn như vậy? Cũng không phải là chọn vợ, để ý vẻ ngoài của người ta làm cái gì, rỗi hơi!" Hắn cảm thấy Tống Tiềm nói chuyện làm việc đặc biệt hợp tính khí, Tống Tiềm cũng bị hắn hào mại khí chất lây, hai người lui tới không lâu lắm, tình cảm lại thật không tệ.
Phụ thân của Cố Ái Sinh, đảm nhận chức Thừa vụ trong triều, chủ quản tiền bạc và ăn mặc của hoàng thất, mặc, ở, đi lại hay là các vấn đề thuế má linh tinh, đây chính là chức vụ béo bở, cho nên Cố Ái Sinh cũng nổi tiếng công tử nhà quan, ngày thường ra ngoài cũng có bộ dạng phú quý hào hoa.
Buổi sáng ở thư viện thì Cố Ái Sinh nói với Tống Tiềm muốn mời hắn đến Thúy Nhã Viên nổi danh Lâm An uống rượu mua vui, thuận tiện giới thiệu bạn tốt với hắn. Tống Tiềm nhìn thấy Chu Gia vừa để sách xuống, liền hỏi Cố Ái Sinh: "Hay là rủ Chu Gia cùng đi?"
"Suỵt!" Cố Ái Sinh vội vàng kéo Tống Tiềm qua một bên, nhỏ giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng tìm Chu Gia nói chuyện thanh lâu, sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Sao vậy?" Tống Tiềm liếc mắt nhìn về phía Chu Gia, hỏi Cố Ái Sinh: "Chẳng lẽ hắn là quân tử đạo đức, không thích nữ sắc, chỉ thích con trai hả?" Ai nói chỉ có con gái mới bà tám, con trai cũng có ông tám vậy!
Cố Ái Sinh dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn Tống Tiềm, khẳng định hắn không biết được gì, không thể làm gì khác hơn là thần bí nói với hắn: "Tóm lại chính là không thể nói nữa. . . . . . Nhớ lấy nhớ lấy!"