Chương 31: Lục Ba bố trang

Tiểu Ngọc nhặt lên một cái bánh Phù Dung nho nhỏ đưa vào trong miệng, quả nhiên có mùi hoa sen đặc trưng, vừa ngọt lại mềm, nhưng không làm người ta cảm thấy ngán, thật là mỹ vị. Tiểu Ngọc khen ngợi vài câu, thì thấy Nhàn Nhàn dẫn theo bốn năm cô bé dễ thương đi vào phòng.


"Đây đều là những tiểu cô nương trong vườn muội mới mua, cũng có chút nhan sắc, tỷ tỷ xem được không?" Tú Tâm nói.


Tiểu Ngọc quan sát hồi lâu, còn bảo bọn họ báo danh tính, nghe giọng nói trong trẻo thanh tao, sau đó hài lòng nói với Tú Tâm: "Muội muội thật biết dạy người, những cô nương này ai cũng dịu dàng như nước!"


Nghe Tiểu Ngọc khen nàng, Tú Tâm thản nhiên cười, khiêm tốn vài câu, trong lòng cũng rất vui vẻ. Tiểu Ngọc để Nhàn Nhàn dẫn người đi, sau đó bảo Huệ nương lấy ra mười mấy bình nhỏ trong túi, nói với Tú Tâm: "Tú Tâm muội muội, những thứ này, là tỷ tỷ muốn muội giúp đỡ!"


Tú Tâm lộ vẻ nghi hoặc, Tiểu Ngọc không phải hỏi nàng mượn người sao, tại sao lại nói sang chuyện khác?


"Muội xem những thứ thuốc này trước." Tiểu Ngọc cười bí ẩn, Tú Tâm nghe nàng nói vậy, liền cầm những bình sứ lên xem. Bình sứ nhỏ vừa lòng bàn tay, lung linh dễ thương, phía trên vẽ họa tiết hoa sen, có mấy chữ tiểu triện viết "Mỹ ngọc băng tuyết phấn". Lại cầm một chai khác, trên ghi "Mỹ ngọc thanh lương cao", còn có một bình viết là "Mỹ ngọc tịnh bạch sương" . Tú Tâm càng xem càng kỳ quái, mắt nhìn Tiểu Ngọc, do dự hỏi: "Những thứ này là. . . . . ."


available on google playdownload on app store


Tiểu Ngọc cười dài nói: "Muội muội, từ từ nghe ta nói . . . . . ."


Cho đến mặt trời ngã về tây, Tiểu Ngọc mới rời khỏi Thúy Nhã Viên, mà Tú Tâm tiễn nàng đến tận cửa lớn. Đã sớm có người của Thúy Nhã Viên gọi kiệu dùm nàng, Tiểu Ngọc trước khi lên kiệu nói với Tú Tâm: "Muội muội, huấn luyện những tiểu cô nương này, có thể phải làm nhanh, nhất định phải xong trước đêm thất tịch."


Tú Tâm cười nói: "Tỷ tỷ cứ yên tâm, bảo đảm làm thỏa đáng cho tỷ!"


Chờ kiệu của Tiểu Ngọc dần biến mất ở góc đường, Tú Tâm vẫn hứng thú nhìn về hướng nàng đã đi xa, Nhàn Nhàn nhìn nụ cười thần bí trên mặt Tú Tâm, hỏi một câu: "Tiểu thư, người xem chủ ý của Tiểu Ngọc cô nương, khả quan sao?"


Tú Tâm trầm ngâm hồi lâu, mới phun ra một câu: "Cho dù có được hay không, tỷ ấy dám buôn bán như vậy, cũng đã là kỳ tài khó lường. Không biết ngày sau sẽ thế nào. . . . . ."


Trở lại Tống gia, Tống Tiềm đã về nhà. Huệ nương vội vàng xuống bếp nấu cơm, Tiểu Ngọc nói với chị: "Huệ nương, chị cũng mệt rồi, tùy ý làm chút gì đó ăn là được, đừng quá cầu kỳ."
Tống Tiềm thấy Tiểu Ngọc hôm nay về muộn, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay đã bận rộn đến nơi nào rồi?"


Tiểu Ngọc đặt mông ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, cầm chum trà nhỏ uống vài ngụm, mới nói: "Ai, mệt ch.ết đi được. . . . . . Sáng sớm đến Thanh Tâm đường của Thích đại phu xem các công nhân mài thuốc, lại đi xưởng gốm Hồ gia bên Tô Đê thúc giục người ta nung bình sứ, còn đến Thúy Nhã Viên một chuyến."


Tống Tiềm nghe hai chuyện trước còn không có phản ứng gì, nghe được"Thúy Nhã Viên", thì giật mình: "Nàng đi Thúy Nhã Viên?"
Tiểu Ngọc vừa xoa chân vừa liếc Tống Tiềm một cái: "Đúng vậy, đi thăm Tú Tâm cô nương của ngươi."


"Cái gì của ta. . . . . ." Tống Tiềm gấp đến đổ mồ hôi, đến nói chuyện cũng cà lăm: "Ta không có. . . . . . Thật mà, lần trước cái đó không, không phải là. . . . . ."


"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi! Nhìn ngươi gấp như vậy kìa, không có khiếu hài hước gì cả." Tiểu Ngọc bĩu môi, thuận tay cầm quạt hương bồ lên quạt, thời tiết nóng quá! Nhưng tâm trạng của nàng chẳng biết tại sao lại rất sáng sủa, nhìn bộ dạng Tống Tiềm kia hổn hểnh giải thích, nàng đột nhiên cảm thấy ăn cơm rất ngon.


Tiểu Ngọc nói nguyên nhân đến Thúy Nhã Viên với Tống Tiềm, dĩ nhiên nàng sẽ không nói quá cặn kẽ, Tống Tiềm là người vừa nhìn có vẻ hời hợt, trên thực tế lại khôn khéo hơn người, nói toàn bộ kế hoạch của mình, hắn nhất định sẽ nghi ngờ mình như thế nào nghĩ ra chuyện kì lạ như thế, tiếp theo sẽ hỏi tới không ngừng. . . . . . Haiz, thật hy vọng hắn là một nam nhân thật thà chấc phác. Người quá sắc sảo không dễ lừa, thật khó chơi!


Tống Tiềm cũng có chút miễn dịch với tầng tầng lớp lớp chiêu trò của Tiểu Ngọc, nghe nàng nói kế hoạch mặc dù kinh ngạc, cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò nàng đừng làm quá mệt nhọc.


Nhưng thời gian cấp bách, muốn không mệt mỏi cũng không được. Buổi tối Tiểu Ngọc lấy giấy Tuyên Thành trong thư phòng, cầm bút vừa viết viết vẽ vẽ, Tống Tiềm đang đọc sách bên cạnh tò mò hỏi nàng: "Nàng lại đang làm thứ gì?"


"Ta lập lịch trình (tương tự cái thời khóa biểu và thời gian biểu). . . . . . Ôi, quá gấp gáp rồi." Tiểu Ngọc theo bản năng cắn cán bút, đây là thói quen từ thời tiểu học, không đổi được. Tống Tiềm nhìn động tác đáng yêu của nàng, cười nhẹ một tiếng.


"Ngươi cười cái gì?" Tiểu Ngọc trừng hắn một cái, "Người ta đang rầu rĩ đây."
"Không có cười cái gì đâu . . . . . Nàng lập lịch trình ngày mai? Lại muốn đi đâu nha?" Tống Tiềm nhịn cười, cố ý tìm chuyện nói.


"Ngày mai ta muốn đi bố trang (tiệm vải)!" Tiểu Ngọc nhìn vào lịch trình rồi ngẩng người, ừ, màu sắc trang phục nên phối sao đây?


Xung quanh Tống gia là phường dệt nhuộm, nơi này có rất nhiều bố trang, Nhà trước bán vải may quần áo, nhà sau canh cửi nhuộm vải, vừa làm vừa bán, rất nhộn nhịp. Tiểu Ngọc thường ngày ra ra vào vào nơi đây, nhưng lại không có ấn tượng gì với mấy cái bố trang này, thật ra thì tới cổ đại lâu như vậy, còn chưa có mua bộ quần áo nào, đều mặc xiêm áo trong rương đồ cưới. Không còn cách nào, quần áo cổ đại còn chưa thể kích thích ham muốn mua sắm của nàng, hơn nữa mắt thẩm mỹ hai mươi mấy năm không thể một sớm một chiều là có thể thay đổi. Nàng đang cố gắng thích nghi với xã hội này, nhưng trước mắt xem ra, còn cần chú ý nhiều hơn mới được.


Tiểu Ngọc và Huệ nương loanh quanh mấy bố trang lớn nhỏ ở đây nửa ngày, sau khi đi dạo thiếu chút nữa cảm nắng, Tiểu Ngọc rút ra một kết luận —— Quần áo phụ nữ người Tống, không phải mắc bình thường đâu!


May một bộ y phục dân thường, giá tiền cũng không tính là cao, một bộ áo dài khoảng mấy trăm văn tiền là có thể mua được. Nhưng mà, giá tiền trang phục nữ, cũng đắt kinh khủng, một bộ bình thường vải thô, tính luôn vải vóc và công thợ luôn cũng mất năm quan tiền, hơn nam trang mười lần. Đừng nói những váy áo thêu hoa, trang phục nữ sa hoa, giá cả trên trời luôn, một bộ trang phục nữ hạng sang với một bộ lễ phục Kỷ Phạm Hi ở hiện đại giá tiền không khác nhau lắm (bạn không biết đó là gì nữa). Tiểu Ngọc đi dạo xanh cả mặt, Thượng Đế ơi, thì ra Mai gia cho y phục đáng tiền như vậy, không trách được trước khi xuất giá Minh Châu tiểu thư một mực nói đồ cưới của nàng có bao nhiêu y phục đẹp, muốn dùng thứ này dụ dỗ nàng nghe lời.


Đầu Tiểu Ngọc bắt đầu đau, nàng cần may đồng phục cho những tiểu cô nương trong vườn của Tú Tâm, không nghĩ tới phí tổn cao như vậy.
"Phu nhân, nếu không, chúng ta đi đến hẻm nhỏ tìm thử? Những bố trang nhỏ may xiêm áo, so với tiệm lớn thì có rẻ hơn đôi chút." Huệ nương nghĩ cách cho Tiểu Ngọc.


Tiểu Ngọc cười khổ tiếp tục cầm dù lên, đi tới những hẻm nhỏ, những bố trang nhỏ này may áo giá rẻ hơn, chỉ sợ làm ẩu, mặc vào có vẻ cấp bậc thấp.
Đi dạo một hồi, Tiểu Ngọc đột nhiên phát hiện một bản hiệu cũ kỹ trong ngỏ nhỏ, trên đề "Lục Ba bố trang" bốn chữ to. (lục ba: sóng xanh)


"Tên của bố trang này, sao lại kì lạ vậy?" Trên đường Tiểu Ngọc đi, nhìn thấy bố trang đều có tên như "Trần ký" , "Tiết ký" ... Tên Lục Ba bố trang này thật sự đặc biệt, Tiểu Ngọc không nhịn được đi tới trước cửa bố trang này.


Cửa lớn trong bố trang khẽ mở ra, bên trong yên tĩnh, không giống như có người ở. Tiểu Ngọc ghé đầu vào, gọi một tiếng: "Có ai không?"
"Tới đây!" Theo giọng nói cất lên, một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi vội vã nhẹ nhàng đi ra, nàng mặc áo vải thô mùa hè, hai ống tay áo vén lên cao, trên tay còn dính phẩm nhuộm.


Thiếu phụ cười nói với hai người: "Hai vị nương tử là muốn mua vải, hay là may quần áo?"
Tiểu Ngọc trả lời: "Muốn may mấy bộ xiêm áo, không biết thủ nghệ tiệm chị như thế nào. Có hàng mẫu không?"


"Có có." Nhìn thiếu phụ kia cũng là người dứt khoát, chị vừa mời hai người vào, vừa gọi hướng vào trong nhà: "Cô chủ, có khách tới!" Thiếu phụ xoay đầu cười xuề xòa với hai người, nói: "Chủ tiệm chúng tôi vẫn còn làm việc ở phía sau, mời hai vị vào nhà ngồi chờ một chút!"


Tiểu Ngọc nghĩ cũng đã tới đây, ngồi một chút cũng tốt, dù sao phơi mặt trời ban trưa cũng độc hại lắm, đang muốn tìm một chỗ mát trú chân. Lại nói, bố trang nhỏ này có cũ một chút, nhưng dọn dẹp rất ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi, trong sân sau cũng trồng hoa cỏ, sắc màu rực rỡ, vừa bước vào đã thấy bớt nóng vài phần, xem ra gia đình này tuy nói là làm thợ, nhưng cũng không thô bỉ, thậm chí là có chút am hiểu thưởng thức cuộc sống.


Tiểu Ngọc đi theo thiếu phụ vào trong nhà, vừa ngồi xuống, thì nghe tiếng một cô gái trẻ tuổi nhàng nhạt nói: "Cúc tỷ, có khách đến ư?"


Tiểu Ngọc ngoáy đầu tìm, nhìn thấy một thiếu nữ cao gầy chậm rãi đi vào phòng . Cô gái này tuổi khoang đôi mươi, tóc xõa ngang lưng, búi một búi tóc trên đầu dùng cây trâm cố định, trên mặt không thoa phấn trang điểm, mặc áo vải thâm với váy trắng, toàn thân trên dưới không có món trang sức nào, quả nhiên là áo gai quần vải, trắng trong thuần khiết vô cùng. Nhưng ngay cả ăn mặc giản dị thế, cũng không cách nào che dấu dung mạo thanh tú xinh đẹp của nàng, còn có khí chất điềm tĩnh trí viễn không màng danh lợi khi nàng giơ tay nhấc chân vô tình để lộ ra, làm cho người trước mắt bừng sáng.


Tiểu Ngọc không nghĩ rằng “núi sâu có chim quý, nhà nát giấu trân châu”, trong một nhà nhỏ tầm thường như vậy cũng tìm được mỹ nhân thoát tục nhường này, ngược lại mở rộng tầm mắt. Thiếu phụ được gọi là Cúc tỷ bận rộn giới thiệu Tiểu Ngọc: "Vị này là đương gia của bố trang chúng tôi - Tư Đồ cô nương."


Vị Tư Đồ cô nương kia gặp khách hàng là hai vị nương tử, dáng vẻ càng thêm thong dong, hơi khom người, nói: "Ta là Tư Đồ Thanh Tranh, không biết hai vị muốn may xiêm áo gì?"
Tiểu Ngọc hỏi: "Ta muốn làm năm bộ xiêm áo tỳ nữ, dùng vải đay bình thường, bao nhiêu tiền một bộ?"


Tư Đồ cô nương hỏi: "Muốn thêu hoa không? Có đường viền không?"
"Không đường viền. Hoa không cần thêu, chẳng qua là trước ngực áo muốn thêu hai chữ to." Tiểu Ngọc sớm nghĩ xong.
"Nếu mua vải vóc ở cửa hàng của chúng tôi thì . . . . . một quan tiền đi." Tư Đồ cô nương nhẹ nhàng nói.


Một quan tiền? Oa! Vậy so sánh với giá bên ngoài rẻ hơn rất nhiều! Tiểu Ngọc có chút không dám tin —— con người ta bình thường là như vậy, muốn mua đồ giá rẻ, lại không dám tin đồ giá rẻ —— thiệt hay giả?






Truyện liên quan