Chương 34: Món quà ngày lễ

Tiểu cô nương đang tuổi dậy thì, tròn tròn dễ thương, đều mặc quần áo xanh nhạt, trên vạt áo dùng kim tuyến thêu hai chữ "Mỹ Ngọc". Đi đầu là Giảo Giảo xinh đẹp nhất, búi tóc song hoàn, hai tay nhẹ lay động, dẫn dắt những cô nương cùng nhau hát ——


"Mỹ ngọc mỹ ngọc, mỹ nhân Như Ngọc! Hoạt huyết hóa ứ, đi hủ sinh cơ! Bài độc dưỡng nhan, hiệu quả thần kỳ! Mỹ ngọc mỹ ngọc, làm người xinh đẹp!"


Giọng của những tiểu cô nương trong trẻo êm tai, hát vừa đồng thanh lại vang dội, cộng thêm trên tay các cô cầm phách gõ, cổ tay treo chuông nhỏ, vừa hát vừa vỗ tay, tiếng hát tiếng chuông giống kết từng sợ tơ nhện kéo mọi người tới gần. Chưa ai từng gặp trình diễn đường phố kiểu này, đây là đang làm gì vậy?


Tiểu Ngọc ở trên lầu nhìn vô cùng hài lòng, ừ, rất tốt, hiệu quả so với lúc luyện tập còn tốt hơn, xem ra bản thân mình đúng là có tiềm năng làm đạo diễn!


Tiểu Ngọc vì tạo nền tảng cho sản phẩm dưỡng da Mỹ Ngọc của mình, để các cô gái ra đường hát quảng cáo chẳng qua là bước đầu tiên, phía sau nàng còn có rất nhiều chiêu muốn xuất ra! Những mỹ phẩm dưỡng da ở đời sau, thật ra thì hiệu quả cũng bình thường, hơn thua là ở chỗ đầu tư quảng cáo thế nào thôi. Nếu đây là phương pháp hiệu quả, không thể không học hỏi, nếu không sẽ phụ thân phận người xuyên không của mình rồi!


"Đây là nàng sắp xếp?"
Tống Tiềm nghe câu hát của những tiểu cô nương kia, lại nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Ngọc, cũng đoán được tám chín phần.
"Đúng vậy! Ngươi xem có phải rất thú vị không!" Tiểu Ngọc cười hì hì nói, lại kêu Tống Tiềm nhìn xuống: "Ngươi xem!"


available on google playdownload on app store


Những tiểu cô nương hát mấy lần, thì phát truyền đơn cho mọi người xung quanh. Tiểu Ngọc sớm đã đến thư cục in quảng cáo truyền đơn xong xuôi cả, trên đó giới thiệu sơ lược công dụng của mỹ phẩm hiệu Mỹ Ngọc, còn chỉ rõ "Xuất phẩm của Thanh Tâm đường". Photocopy ở thời đại này, giá cả cũng thật nặng! Cho nên Tiểu Ngọc đặc biệt nói với các tiểu cô nương, các nàng hát quảng cáo thì hát dọc theo đường lớn, còn phát truyền đơn thì phát ở khu vực đông người nhất là được rồi, vừa đúng ở đây gần tửu lâu. Những tiểu cô nương cũng rất nghe lời nha. Tiểu Ngọc bình tĩnh quan sát, Giảo Giảo kia chỉ huy mấy tỷ muội rất có uy nghiêm, xem ra tuy nàng tuổi nhỏ, nhưng cũng là nhân tài quản lý.


Tống Tiềm thật không biết trong đầu Tiểu Ngọc tại sao lại có nhiều ý nghĩ kì lạ như vậy, nhưng hắn nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Tiểu Ngọc, cũng không nhịn vui vẻ thay nàng. Cứ theo nàng đi, chỉ cần nàng vui vẻ, so với cái gì cũng quan trọng hơn!


Tửu lâu đối diện bọn họ, cũng là một tửu lâu xa hoa. Song song có một nhóm người mặc cẩm bào đang ngồi, ngó ra ngoài xem là chuyện gì xảy ra.


"Mỹ ngọc? Là vật gì?" Đứng đầu là một người đàn ông trên dưới 40 tuổi vẻ mặt phục hậu đăm chiêu một lúc, gọi một gã hầu bên cạnh: "Ngươi đi xuống cầm truyền đơn bọn họ phát lên đây!"


Gã tùy tùng kia chạy xuống tửu lâu, người đàn ông phúc hậu lại nhìn về phía giữa đường, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: "Bài độc dưỡng nhan, hiệu quả thần kỳ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . ."


Bọn người Giảo Giảo rất nhanh đã phát xong truyền đơn, lại đi trên đường ca hát. Tống Tiềm và Tiểu Ngọc xuống tửu lâu, từ từ đi dạo trên Thiên phố. Tiểu Ngọc bị cửa hàng xung quanh hấp dẫn, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, ở đây xem một chút, ở kia nhìn một chút, đều là những vật nhỏ tinh xảo đẹp mắt.


"Đây là. . . . . . Tượng đất?" Tiểu Ngọc bị một gian hàng hấp dẫn, dừng lại không đi nữa, những tượng đất này thật dễ thương quá!


"Tiểu nương tử muốn mua tượng đất? Ngươi xem một chút, những thứ này đều là mới vừa làm, mẫu mã mới, rất tinh xảo!" Ông chủ bán tượng tuổi chừng sáu mươi, vẻ mặt đôn hậu, vui vẻ. Tiểu Ngọc nhìn những tượng đất đều là có đôi có cặp, đại khái là dùng đất sét tạo thành, tô màu lên, dùng tơ lụa làm quần áo, trên đầu tượng nữ còn có trâm gài tóc trân châu. Một đôi tượng đất trông rất sống động, dáng điệu thơ ngây khả ái, nhìn là mê.


"Thật xinh đẹp nha!" Tiểu Ngọc nhìn rồi nhìn, hỏi chủ quán: "Bao nhiêu tiền một đôi?"
Chủ quán đưa ra một bàn tay, Tiểu Ngọc hỏi: "Năm mươi văn?"
Chủ quán liền lắc đầu, nói: "Năm quan tiền!"


"Năm quan tiền!" Tiểu Ngọc sợ hãi, cũng quá đáng rồi nha? Năm quan tiền, một gia đình một tháng cũng không dùng được nhiều như vậy đâu. Ngươi ra giá trên trời, ta trả giá dưới đất, lão đầu kia ngươi tiếp chiêu đi!
"Năm trăm văn!"


Sắc mặt chủ quán trở nên khó coi, chưa từng gặp khách hàng nào ác vậy, vừa tới đã chém đứt chín phần."Tiểu nương tử, buôn bán thì phải kiếm lời chứ, ngươi cứ đi khắp Thiên phố hỏi thử, có ở đâu một tượng đất bán năm trăm văn? Ngươi xem công thợ, vật liệu, những tượng đất này toàn thân khí phái. . . . . . ít nhất cũng phải bốn quan tiền!"


"Tám trăm văn, không thể nhiều hơn nữa rồi!" Tiểu Ngọc tăng thêm một chút.
"Không được không được . . . . . . Tiểu nương tử, nếu ngươi thật lòng muốn, hôm nay lão đây sẽ bán lỗ vốn, ba quan rưỡi!"


Hai người trả giá qua đẩy giá lại, nhưng đến ba quan tiền thì lão kia ch.ết cũng không nhiều lời nữa. Tiểu Ngọc thở dài một hơi, kéo Tống Tiềm nói: "Đi thôi!"


Tống Tiềm vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên lấy ra ba quan tiền đưa cho lão đầu kia, sau đó nói với Tiểu Ngọc: "Nàng hãy chọn một đôi mình thích đi!"


Tiểu Ngọc bị hành động của Tống Tiềm dọa sợ, vừa rồi hắn không nói tiếng nào, sao tự nhiên lại bỏ tiền a! Nhưng mà, nàng quả thật rất thích những tượng đất nhỏ này.


"Tiểu nương tử, ngươi xem tướng công của ngươi thương ngươi chưa kìa! Mau tới chọn một đôi đi, lão đây chúc đôi vợ chồng trẻ hai người hòa hòa hảo hảo, bạc đầu giai lão!" Lão đầu kia được ba xâu tiền, miệng liền giống như rót mật, Tiểu Ngọc nghe lão nói như vậy, mặt hơi đỏ lên, lén nhìn Tống Tiềm một cái."Kia. . . . . . Ta sẽ chọn một đôi vậy."


Tiểu Ngọc thật ra đã sớm vừa ý một đôi tượng đất mập mạp, khuôn mặt hai đứa tròn tròn nhỏ nhỏ làm người ta yêu thích, hận không thể đưa tay nhéo một cái. Chủ quán lấy giấy bông bọc tượng đất lại đưa cho Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc cầm lấy ôm vào lòng rồi đi thẳng, thỉnh thoảng nhìn Tống Tiềm mỉm cười.


Tống Tiềm nhìn nàng cười đến ngọt ngào, trong lòng cũng vui rạo rực, hỏi nàng: "Vui vẻ sao?"
"Ừ, thật là vui! Bởi vì, đây là món quà đầu tiên ngươi tặng cho ta." Tiểu Ngọc có chút ngượng ngùng. Nàng thầm nghĩ, đây có tính là món quà đêm thất tịch hay không?


Tống Tiềm nghe lời Tiểu Ngọc nói..., cũng có chút ngượng ngùng, khẽ ho hai tiếng, quay đầu chỗ khác không dám nhìn Tiểu Ngọc."Ừ. . . . . . Bây giờ chúng ta đến Thúy Nhã Viên đi?"
"A? Thúy Nhã Viên? A, được, được. . . . . ." Tiểu Ngọc mới đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện quan trọng, bảo Tống Tiềm đi gọi kiệu.


Ban đêm, khuôn viên bên ngoài Thúy Nhã Viên cũng đã sáng loáng đèn lồng, soi rọi khu vườn đẹp đẽ sáng như ban ngày.


Những vị khách tối nay đều có chút đặc biệt, không giống thường ngày là những lão gia nhà giàu hoặc văn nhân tài tử, mà là những cô nương trong vườn khác có quen biết với Tú Tâm.Tú Tâm đang trong hậu hoa viên phía sau Thúy Nhã Viên bày ba bốn bàn bát tiên, trên bàn đều là trà thơm và trái cây tươi, có lê có táo, cam quýt, đu đủ, bánh bột cay, bánh đậu đỏ, còn có hạt khiếm thảo mới ra, thơm nức mũi. Những bàn này là cho các cô nương kia, Tú Tâm còn bày hai bàn ở cách đó không xa để cho nha hoàn nghỉ ngơi uống trà, rất chu đáo, rất có không khí những cô gái quây quần mừng lễ Khất xảo.


Tiểu Ngọc an vị ở bàn chủ tọa với Tú Tâm, ngồi bên tay trái, bên phải là Hải Đường, Tống Tiềm hiện giờ vẫn chờ ở hậu viện, lúc cần hắn thì hắn sẽ tự ra ngoài. Tay Tiểu Ngọc đổ mồ hôi, có chút hồi hộp, không biết tiệc trà tối này có thể thành công hay không đây?


Sắc trời dần tối, tất cả cô nương đã tới đông đủ, vài cái bàn cũng ngồi đầy người. Tiểu Ngọc tròn mắt quan sát, những hoa khôi đầu bài này dung mạo đều tuyệt đẹp, tính tình thoải mái, ăn nói lanh lợi, phục sức đắc tiền, có chút cảm giác đang cạnh tranh vẻ đẹp. Phụ nữ a, phụ nữ, bản tính là thích so sánh với bạn bè, tâm lý này có lẽ đã có từ thời rất xa xưa, Tiểu Ngọc đoán rằng có lẽ phụ nữ thời nguyên thủy cũng ganh đua với bạn mình xem trang phục lá cây của ai đẹp hơn. . . . . .


"Các vị tỷ muội, Tú Tâm xin có lễ (chào hỏi đó mọi người)!" Thêu tâm nhẹ nhàng đứng dậy, Tiểu Ngọc đang suy nghĩ lung tung bị nàng cắt đứt, vội vàng chuẩn bị tinh thần, củng cố lại lá gan xem phản ứng của mọi người. Mọi người đều cười đáp lễ Tú Tâm, lại cùng nhau trò chuyện.


"Ngày mai đã là Thất tịch rồi, Hội khất xảo này là lễ hội quan trọng trong cuộc đời con gái chúng ta. Đúng dịp vui như vậy, Tú Tâm xin có chút lễ vật tặng cho các tỷ muội. Nhàn Nhàn!" Tú Tâm gọi Nhàn Nhàn một tiếng, Nhàn Nhàn sớm có chuẩn bị, chỉ huy mấy tiểu nha đầu đang cầm khay đi lên.


Bích Đào cô nương ở Bích Thủy Cư là một cô gái có hơi đẫy đà, xưa nay giao hảo tốt với Tú Tâm, lập tức cười duyên nói: "Tú Tâm muội tử, muội cần chi đa lễ! Mọi người đã lâu không gặp, họp gặp hàn huyên một chút cũng là việc nên làm, còn đưa lễ vật làm gì?"


Tú Tâm cười nhẹ, nói: "Các vị tỷ muội, lễ vật này của Tú Tâm, không giống bình thường!"


"Oh? Là bảo bối gì vậy?" Yêu Nguyệt Các – Tiểu Tang cô nương là người nhỏ tuổi nhất trong các tỷ muội, mới vừa quải bài (có thể nói là treo biển tiếp khách), còn chút tính khí trẻ con, không nhịn được liền cầm lễ vật mở ra xem. Lễ vật này chứa trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên ngoài còn cột sợ dây đỏ, thắt thành cái nơ. Thật ra thì mọi người rất hiếu kỳ với hộp gỗ này, nhìn thấy Tiểu Tang cô nương mở hộp ra, cũng liền cũng thuận nước đẩy thuyền mở hộp của mình. Tiểu Tang mở hộp ra, cảm thấy ngạc nhiên, bên trong không phải là trang sức châu báu thường gặp, cũng không phải là trâm hoa đang thịnh hành, mà là ba bình nhỏ lớn cỡ bàn tay.


"Mỹ ngọc tịnh bạch sương? Đây là. . . . . ." Tiểu Tang cô nương cầm bình lên nhìn, bên trên còn viết chữ nhỏ. Lại nhìn hai bình khác, một bình viết là"Mỹ ngọc thanh lương cao", một bình viết là"Mỹ ngọc băng tuyết phấn" . Đây là gì vậy?


Các cô nương bàn tán sôi nổi, Tú Tâm và Tiểu Ngọc, Hải Đường nhìn nhau cười một tiếng, nàng cất cao giọng nói: "Phần lễ vật của ta, sẽ phải nhờ một vị khách quý giải thích dùm rồi! Nhàn Nhàn, cho mời Thích đại phu!" Tú Tâm thường ngày đều gọi Thích Thăng là "Thích công tử", hôm nay để hợp với hoàn cảnh, đặc biệt sửa lại cách gọi.


Không lâu sau, danh y Lâm An anh tuấn tiêu sái Thích Thăng cầm trên tay chiếc quạt từ sau hậu viện bước ra. Trang phục y mặc tối nay là Tú Tâm tỉ mỉ chọn lựa, áo bào màu xanh, khăn trùm tóc cùng màu, chân đi giày mềm, bên hông đeo bạch ngọc, phóng khoáng phong lưu, chưa nói đã cười. Thích Thăng đi tới trong sân, vòng tay chào các vị cô nương: "Các vị cô nương, gần đây vẫn mạnh khỏe?"


Các cô nương vốn đầy ắp nghi ngờ đối với lễ vật của Tú Tâm, bây giờ lại thấy Thích Thăng, tăng thêm ba phần tò mò. Liên tiếp hỏi: "Thích đại phu, trong những bình sứ này rốt cuộc là thứ gì?"


Thích Thăng xòe quạt ra, khẽ quạt vài cái, bí hiểm nói: "Đương nhiên là tiên dược để các vị cô nương càng thêm xinh đẹp rồi!"






Truyện liên quan