Chương 43: Tống Tiềm trả giá

Lời của Tiểu Ngọc làm Thích Thăng ngây ngẩn cả người, nhưng chủ ý sau đó của nàng mới làm cho y kinh hoảng.
Tiểu Ngọc đang tính toán mở thêm một cửa tiệm để mua Mỹ Ngọc dược cao?


Thật ra ngay từ lúc trù tính hợp tác buôn bán với Thanh Tâm đường, Tiểu Ngọc cũng đã có ý định mở tiệm cho chính mình. Lúc đầu dựa vào Thanh Tâm đường chỉ là làm thử, thực ra là muốn tự mình phát triển sự nghiệp, nói cách khác là độc quyền bán các sản phẩm làm đẹp.


Không sai, chính là giữ độc quyền bán hàng!


Đời sau các thương hiệu mỹ phẩm nhiều như sao trên trời, tại sao một chai Estee Lauder giá có thể so với kim cương, mà sản phẩm quốc nội Đại Bảo bán cứ như giá bán cải trắng? Chẳng lẽ tác dụng của hai thứ này thật sự khác nhau một trời một vực? Không phải vậy, sản phẩm đầu tiên tất nhiên hiệu quả tốt, nhưng nó bán mắc như vậy, là bởi vì bản thân nó lựa chọn khách hàng. Khách hàng của nhãn hiệu này là những người có thu nhập cao, sau đó nhằm vào xu hướng sở thích của các khách hàng này, tiến hành một loạt quảng cáo cùng và thiết kế bao bì mẫu mã —— dĩ nhiên, nói dễ làm khó, nhưng nguyên lý chính là như vậy.


Bây giờ đầy đường đều có bán những dược cao làm đẹp với gia ổn định, quả thật cũng có rất nhiều cô nương mua các loại dược cao này, nhưng mục tiêu ban đầu của Tiểu Ngọc, vốn không phải là những cô nương con nhà bình dân này.


"Thích Chi Vấn, ngươi có biết, tại sao ta lại muốn làm ngọc bài khách quý không?" Tiểu Ngọc hỏi y.
Đúng là hỏi khó Thích Thăng mà .


available on google playdownload on app store


Cũng đúng ha, tại sao vậy chứ? Lúc đầu y nghĩ Tiểu Ngọc làm vậy là vì muốn những cô nương kia thường đến mua thuốc ở Thanh Tâm đường, nhưng bây giờ Tiểu Ngọc lại hỏi vậy, tất nhiên mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.


"Thích Chi Vấn, những tiểu cô nương kia muốn mua bột thuốc giá rẻ, cứ để bọn họ đi đi. Cho nên ta làm ngọc bài khách quý, bởi vì thuốc của ta, là dành để bán cho những người có khả năng mua." Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt mơ hồ của Thích Thăng, liền giải thích: "Ta muốn đi, là con đường quý tộc, mở cửa hàng giữ độc quyền buôn bán cũng bởi vì lí do này. Người ta nhắm tới, là những danh kỹ thanh lâu và những đại gia khuê tú, các nàng mới phải mục tiêu của ta!"


Thanh Tâm đường dù sao cũng là nơi xem bệnh. Nhân tiện bán dược cao, quả thật dễ dàng, nhưng sẽ làm trở ngại cho hướng phát triển của các mặt hàng mỹ phẩm. Tiểu Ngọc chính là muốn mở một "Nữ nhân quán" độc quyền buôn bán mỹ phẩm, đồ dùng cho phụ nữ, từ phong cách trang trí đậm màu sắc phái yêu, tới người phục vụ cũng dự định sẽ tuyển chọn những cô gái lanh lợi làm việc, do nàng tự mình quản lí, phải để cho những danh kỹ, khuê tú kia tới mua lần một, còn muốn tới lần hai!


Phương thức giữ độc quyền bán hàng này, ở thời đại này còn chưa có ai gặp qua, nói chi là nghĩ tới. Thích Thăng nghe ý tưởng kì diệu của Tiểu Ngọc, ngơ ngác nhìn nàng thật lâu, càng nhìn càng khiếp sợ.


"Ngươi nhìn ta xong chưa? Có phải chủ ý của ta không tốt?" Tiểu Ngọc cũng chỉ nói lý thuyết suông, mặc dù có lòng tin, nhưng mà cũng chưa có gì chắc chắn.
Thích Thăng lắc đầu nói: "Làm sao nàng nghĩ ra được?"


Tiểu Ngọc lúc này bị giật mình, cười ha ha nói: "Cái này sao, thì nhìn lâu một chút, suy nghĩ nhiều chút, sẽ phát hiện rất nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống. Ngươi có từng nghe nói, trên đời vốn không thiếu cái đẹp, cái thiếu chính là ánh mắt phát hiện cái đẹp mà thôi? Tương tự như vậy, trên đời cũng không thiếu phương pháp buôn bán, cái thiếu chính là người biết áp dụng phương pháp thôi à!"


Thích Thăng nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch của Tiểu Ngọc, hai người bàn bạc trong một vài ngày, cuối cùng cũng có quyết định. Nhưng lúc đặt tên tiệm, lại có mâu thuẫn.


Tiểu Ngọc đặt tên là "Mỹ Ngọc phường" , Thích Thăng hỏi nàng: "Vậy Thanh Tâm đường của ta, không phải là chẳng có chút quan hệ nào sao? Cũng chỉ là giúp các người chế thuốc thôi?"


Tuy nói Thích Thăng ngưỡng mộ Tiểu Ngọc, nhưng mã nhất quy mã (mọi chuyện về lại như lúc ban đầu), anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là. Tiểu Ngọc cười híp mắt nói: "Chèn ơi, Thích Chi Vấn, ngươi nghĩ ta xấu vậy ư, ta là loại người qua cầu rút ván hay sao? Thanh Tâm đường sao có thể không có quan hệ gì nữa, quan hệ đặt biệt luôn! Ngươi cho rằng Mỹ Ngọc phường của ta, là một ăn một mình chắc?"


"Kia, chuyện nàng vừa nói là sao?" Thích Thăng hỏi dồn dập. Y thích xem bộ dạng thao thao bất tuyệt của Tiểu Ngọc, lúc này thần thái nàng sáng láng, đặc biệt đẹp mắt —— tất nhiên, chỉ là ở trong mắt của y mà thôi.


"Mỹ Ngọc phường này, là hoạt động dưới trướng Thanh Tâm đường của ngươi. . . . . . À, nói đúng hơn, Thanh Tâm đường là tổng bộ, Mỹ Ngọc phường là chi nhánh. Sau này ngươi cũng có thể suy tính phát triển Thanh Tâm đường thành một tập đoàn kinh doanh y quán nha, mà Mỹ Ngọc phường làm đẹp của ta là một ngành nhỏ trong tập đoàn của ngươi. . . . . . Chúng ta cũng còn phải dựa vào ngươi cung ứng dược liẹu mà, phải không?"


Thích Thăng im lặng, cúi đầu tiêu hóa phương án Tiểu Ngọc vừa nói.


Cuối cùng Thích Thăng vẫn đồng ý đề nghị của Tiểu Ngọc, liền đem hết tám trăm quan tiền bán dược cao kiếm được giao cho Tiểu Ngọc, đương nhiên trước đó đã phân chia rõ ràng, người nào chiếm bao nhiêu phần đều ghi rõ ra. Tiểu Ngọc đã nói là làm, lập tức khí thế bừng bừng chuẩn bị, chuyện đầu tiên phải làm là tìm mặt bằng.


Chọn mặt bằng, cũng có nghệ thuật, không thể ở hai bên đường, như vậy hoàn cảnh chung quanh quá phức tạp, không hợp với phong cách của phái nữ. Quá yên tĩnh, cũng không thỏa đáng, kín đáo quá người ta tìm không được, để ma tới mua hàng chắc?


Căn cứ vào bốn chữ "Trong động có tĩnh", Tiểu Ngọc lại bắt đầu cuộc hành hương tìm nhà ở Lâm An. Thuê tiệm hay mua tiệm cũng đã đắn đo rất lâu, dù sao trong tay cũng không nhiều tiền lắm, đã là vốn liếng duy nhất rồi, xài hết rồi vốn lưu động lấy đâu ra?


Nhờ Tống Tiềm đưa chủ ý cho nàng: "Vẫn nên mua đi, mua một căn hộ lớn có cửa hiệu phía trước, phía sau phòng ốc nhà ở đầy đủ, nếu không đủ tiền, cùng lắm thì bán nhà bây giờ của chúng ta. Mướn cửa hàng người ta, lỡ như người ta không cho mướn nữa hay là muốn tăng tiền thuê, nàng phải làm sao?"


Những lời như thức tỉnh người trong mộng, Tiểu Ngọc lập tức nghĩ thông, thật muốn giơ ngón tay cái lên nói với hắn: "Cao, thật là cao minh!"
Thích Thăng cũng ra mặt giúp đỡ hỏi thăm cửa hàng thích hợp. Vừa hay có một gia đình ở cùng ngõ với Thanh Tâm đường muốnbán nhà.


Gia đình này cũng là người làm ăn, hai năm qua buôn bán ở Lâm An rất phát đạt, thu về không ít tiền tài, đang muốn bán nhà cũ mua một căn nhà lớn hơn, trùng hợp Thích Thăng tới hỏi, vừa khéo, chẳng qua là chưa thỏa thuận được giá tiền. Lão gia này cũng là một thương nhân hám lợi, kiên trì muốn bán bảy trăm quan tiền, Thích Thăng không trả giá được, đành phải gọi Tiểu Ngọc ra tay.


Tống Tiềm nghe nói Tiểu Ngọc muốn cùng người ta đi thương thảo giá tiền, liền đề nghị đi cùng nàng.


Nói thật tình, tới bây giờ Tống Tiềm cũng chưa từng xen vào chuyện làm ăn của Tiểu Ngọc, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm nàng buôn bán thuận lợi hay không. Tiểu Ngọc lúc vừa tới cổ đại chưa hiểu phong tục tập quán xã hội ở đây, sau này cũng dần hiểu ra, Nam Tống là thời đại chuộng việc học hành. Hoặc giả còn có các danh kỹ Hoa phố là có thể tranh tài đấu nghệ, chứ phụ nữ nhà đàng hoàng sẽ bị các hủ tục hạn chế rất nhiều, cho dù có thể tự do ra ngoài, nhưng nếu bàn chuyện chính sự, vẫn sẽ có rất nhiều người nhìn với cái nhìn ngạc nhiên thậm chí là kinh bỉ. Ở xã hội này, sự bao dung của Tống Tiềm thật đáng quý.


Lần này Tống Tiềm muốn đi theo Tiểu Ngọc, cũng là lo lắng nàng bị người bắt nạt, dù sao một phụ nữ thương thảo chuyện tiền bạc với người khác, không quá thỏa đáng. Tiểu Ngọc biết Tống Tiềm muốn cho mình một chỗ dựa, cũng không từ chối. Huống chi bây giờ tình cảm của hai người ngày càng tốt, nàng còn ước có thật nhiều thời gian đi dạo cùng Tống Tiềm, hì hì, coi như là hẹn hò đi!


Vào nhà Hồ viên ngoại, viên ngoại kia nhìn thấy hai người Tống Tiềm, quả nhiên trực tiếp bàn bạc giá tiền với Tống Tiềm. Tiểu Ngọc không phục cũng không làm gì được, xã hội nam quyền, cô có thể bảo cả xã hội thay đổi vì cô sao? Võ Tắc Thiên đã từng là nhân vật đứng đầu xã hội, nhưng cũng không tránh khỏi thế nhân thóa mạ "Tẫn kê ti thần" (bạn không hiểu lắm, chắc giống kiểu gà mái học gáy vậy pà kon ạ). Tiểu Ngọc không muốn thay đổi thế giới, nàng chỉ muốn ở đây yên ổn sống tốt là được rồi.


"Không vội không vội, Hồ viên ngoại, trước hết để Tống mỗ xem nhà của ngài một chút được không?" Gương mặt Tống Tiềm mang nụ cười hòa nhã, lúc này hắn đã khôi phục nguyên trạng được bảy phần, khi cười lên vẫn có lực sát thương. Hồ viên ngoại vui vẻ, mang bộ dáng “hòa khí sinh tài” của người làm ăn, trả lời: "Được, được!"


Tống Tiềm và Tiểu Ngọc vừa đi vừa nhìn. Tiểu Ngọc ban đầu chỉ xem phần bên ngoài của trạch viện, bây giờ đúng lúc có thể quan sát thật kĩ. Bên ngoài có hai gian cửa hàng thông nhau, bên trong thì yên tĩnh, quả nhiên rất lí tưởng. Hồ viên ngoại cũng là người biết tính toán, lúc lão xây trạch viện này đã tốn không ít tâm tư, chỉ nói những gian phòng này thôi, đều vô cùng tốt, nếu không lão cũng không hét giá cao như vậy.


Tống Tiềm lượn một vòng, trở lại Tiền viện, mỉm cười. Hồ viên ngoại nóng lòng hỏi: "Tống công tử, giá tiền ta đưa thật ra rất hợp lí, bao giờ ngài mới đưa ra quyết định?"


Tống Tiềm đột nhiên cười: "Hồ viên ngoại, trạch viện của ông, có nhiều vấn đề như vậy, cũng đáng giá bảy trăm quan? Bốn trăm quan đã gọi là nhiều rồi!"


Hồ viên ngoại xanh mặt, có thể trả giá như vậy sao? Tên này có thật muốn mua nhà hay không? Lão lạnh lùng nói: "Trạch viện của Hồ mỗ, ở Lâm An cũng coi là nhà tốt, Tống công tử sao lại nói như vậy?"


Tống Tiềm tiện tay vừa chỉ, miệng vừa nói: "Bên ngoài tuy nói có hai gian cửa hàng, nhưng xây hơi nhỏ, không hợp làm mặt tiền. Bên trong hành lang khúc chiết, đi bộ tốn nhiều thời gian. Cửa nẻo lỏng lẻo, phòng được giặc cướp hay không còn chưa biết. Sân phơi thì to như đại sảnh, quá nhiều địa khí, không phải là chỗ tụ tài. Hoa trúc nhiều tựa như rừng, lộn xộn, xử lý tốn thời gian. . . . . ."


Tống Tiềm nói một hơi, trên trán Hồ viên ngoại cũng vả mồ hôi, vẻ mặt hết sức khó xử, mà hai mắt Tiểu Ngọc thì đang lấp lánh —— oa, miệng Thiên Thành không ngờ độc như vậy! Tới bây giờ cũng chưa phát hiện hắn có tiềm chất này, chẳng lẽ đây chính là phúc hắc trong truyền thuyết?


Tống tiềm thao thao bất tuyệt nói gần nửa canh giờ, ngay cả người môi giới bên cạnh cũng cảm thấy có lỗi, nhìn tài năng ép giá của người ta coi, nói có sách, mách có chứng rất rõ ràng, khí thế hừng hực mà! Ngay cả Hồ viên ngoại nghe cũng tự sinh ảo giác, cho là căn nhà nát cũng mình cũng có người chịu mua, quả là trời cao ban phước rồi, phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ bán luôn mới phải.


Hồ viên ngoại vẫn dùng dằn chưa muốn hạ giá, Tống Tiềm lại lần nữa thuyết phục như vũ bão đánh thẳng vào tâm tư lão, cuối cùng hai bên thành giá năm trăm năm mươi quan tiền.


Tống Tiềm gọi gã sai vặt Hồ gia lấy văn phòng tứ bảo, xoạt xoạt xoạt viết một hợp đồng văn thư, Hồ viên ngoại mơ mơ màng màng điểm chỉ đóng dấu. Tiểu Ngọc rèn sắt lúc còn nóng khuyên Hồ viên ngoại mau đến nha môn hoàn thành tốt các thủ tục chuyển nhượng, người môi giới cũng nói thêm vào, bởi vì hoàn thành một vụ buôn bán hắn cũng có phần nữa mà. Hồ viên ngoại cứ như vậy bán tòa nhà của lão, cho đến thủ tục làm xong, giao lại tất cả khế ước đất đai nhà cửa, lão mới từ từ khôi phục thần trí.


Hồ viên ngoại ngửa mặt lên trời than thở: "Trời ơi, đây không phải thư sinh, rõ ràng là cường đạo mà. . . . . ."






Truyện liên quan