Chương 50: Nguy cơ uy tín
"Haizz. . . . . ."
Tiểu Ngọc hai tay chống cằm ngồi trong thư phòng Tống gia, nhìn mưa giông ngoài cửa sổ, không nhịn được than thở.
Câu kia "Để cho giông tố mạnh hơn chút nữa đi", chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, ông trời người có cần tích cực đáp ứng như vậy không?
Tiểu Ngọc thậm chí cảm thấy mình có thể đổi tên là "Ngọc bán tiên" được rồi. Lần trước nói muốn về xã hội phong kiến, lập tức được thực hiện, còn thuận tiện khuyến mãi thêm một tướng công. Bây giờ chỉ hô khẩu hiệu cố gắng, vậy mà lại ứng nghiệm, thật đúng như câu tục ngữ —— kêu mưa gọi gió mà!
"Than thở gì vậy?"
Tống Tiềm cầm hai ly trà nóng đi vào thư phòng, đưa cho Tiểu Ngọc một chén."Ta thấy nàng thở dài từ sáng tới giờ, không cảm thấy mệt sao?"
"Thiên Thành, ta đau lòng quá. . . . . ." Hôm nay khí trời xấu như vậy, mới sáng sớm đã mưa tầm tã, Tiểu Ngọc ngay cả Mỹ Ngọc phường cũng không mở cửa, nằm trong nhà mốc meo, dù sao mở cửa khẳng định không có người tới mua đồ. Cô nương nhà ai sẽ ra ngoài vào thời tiết này chứ? Cũng không phải là Lạc Đà, có thể bôn ba trong bão cát phong ba. Xong rồi, hôm nay không có nguồn thu, rầu thiệt!
Tiểu Ngọc như đang giận dỗi cầm ly trà uống một hơi cạn sạch, Tống Tiềm lắc đầu: "Ta cũng đau lòng."
Tiểu Ngọc chớp mắt nói: "Sao vậy? Đau lòng chuyện gì?" Chẳng lẽ nhìn nàng không vui, trong lòng hắn cũng không thể vui được? Hì hì, thấy ghét quá à.
"Ta đau lòng chén long đoàn thắng tuyết thượng hạng này. Đây là Ái Sinh đặc biệt tặng cho ta, nàng giống như trâu uống nước, phí của trời nha. . . . . ." Tống Tiềm khẽ cười nói giỡn với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc cũng không vui gì, khuôn mặt vốn đang buồn nhăn lại. Nàng chống nạnh đứng lên, xông xông bước tới trước mặt Tống Tiềm, nói: "Ta còn tưởng rằng chàng đau lòng vì ta! Ai biết ta trong lòng chàng không bằng một ly trà! Dù sao ta chỉ là người thô tục không biết thưởng thức, chàng tìm Tú Tâm muội muội am hiểu trà đạo cùng chàng thưởng trà là được rồi!" Vừa nói, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tống Tiềm chẳng qua nhìn Tiểu Ngọc cứ than ngắn thở dài, nên muốn trêu chọc nàng đôi câu. Ai biết biết Tiểu Ngọc lại sử dụng vũ khí lợi hại nhất của nữ nhi, nước mắt lưng tròng, hắn không khỏi luống cuống tay chân, vội vàng kéo tay Tiểu Ngọc nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói như vậy. . . . . ."
"Thuận miệng nói cũng không được! Dù sao ta cũng là đứa nhỏ tội nghiệp không ai thương, chàng không đau lòng vì ta. . . . . ." Tiểu Ngọc cầm khăn tay lau khóe mắt, bộ dạng tan nát cõi lòng, nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Tống Tiềm hoảng thật sự, một tay ôm Tiểu Ngọc vào lòng, lớn tiếng nói: "Ta đau lòng ta xót dạ, làm sao ta lại không thương nàng được? Đừng khóc, nàng vừa khóc, tâm can tỳ phổi của ta cũng đều quặn thắt."
Tiểu Ngọc ngừng khóc, giận dỗi hỏi: "Thật đau lòng ta?"
"Thật!"
"Vậy. . . . . . chàng nói câu ‘ ta yêu nàng ’ cho ta nghe đi."
Mặt Tống Tiềm đỏ lên."Cái này. . . . . . Lời như thế, ta không nói được. . . . . ."
"Xì!" Tiểu Ngọc bây giờ không nhịn nổi nữa, bật cười, nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay của Tống Tiềm, tiếp tục ngồi kế bên nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh.
Tống Tiềm bừng tỉnh: "Nàng. . . . . . vừa rồi là gạt ta à?"
"Gạt chàng thì thế nào?" Giọng điệu sụt sùi vừa rồi của Tiểu Ngọc biến mất, cười đến bao nhiêu vui vẻ thì bấy nhiêu vui vẻ."Người như chàng, là một khúc gỗ, muốn nghe chàng nói vài câu yêu thương còn khó hơn lên trời. Chàng biết không, con gái là phải dựa vào dụ dỗ mà?"
Tống Tiềm lúng túng nói không ra lời, vừa rồi lớn tiếng nói "Ta đau lòng ta xót dạ", bây giờ nhớ lại thật ngượng ngùng. Tuy nói tư tưởng của hắn thoáng hơn so với nam tử bình thường, nhưng một đại nam nhân lúc nào cũng nói lời yêu thương, giống như kẻ lăng nhăng ong bướm, không hợp với vẻ chững chạc của hắn.
Từ bữa tỏ tình vào ngày tết Trung nguyên, quan hệ hai người đã có tiến triển rất lớn, từ "Tình thân" từ từ chuyển thành "Tình yêu nam nữ". Nhưng vẫn còn chia phòng mà ở, tiếp xúc thân mật cũng chỉ dừng ở nắm tay, bá vai, ngay cả hôn còn chưa có nữa là.
Linh hồn Tiểu Ngọc mặc dù là người hiện đại, nội tâm thật ra còn rất truyền thống bảo thủ, nếu không cũng sẽ luôn không nói lời yêu như vậy. Bây giờ mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với người yêu, nếu lập tức có da thịt thân mật thì..., nàng không chấp nhận nổi. Việc này. . . . . . Tạm thời còn không cách nào tưởng tượng lúc chung chăn gối với Tống Tiềm sẽ làm sao, ôi, xấu hổ quá, sau này hãy nói đi!
Nói đùa vài câu với Tống Tiềm, cảm giác “rủi ro” trong lòng Tiểu Ngọc giảm đi không ít. Ai nha, xem ra làm ăn sẽ càng lúc càng giống Grandet, lúc nào cũng không quên mình là tiểu nha hoàn lúc trước. Quên đi, hôm nay coi như nghỉ!
Tất cả nhân viên Mỹ Ngọc phường cũng đều ở Tống gia nghỉ ngơi, Tiểu Ngọc cho các nàng nhiệm vụ học bổ túc. Nàng yêu cầu tất cả nữ nhân viên nhất định phải học thuộc cách dùng, tác dụng, công hiệu của các sản phẩm trong cửa hàng, phải nắm giữ tất cả các từ ngữ chuyên ngành, chẳng hạn "Nuôi dưỡng từ bên trong" , "Thấm sâu làm dịu" , "Làm sáng màu da" ..., đều là những cụm từ quảng cáo làm cho người ta vừa nghe liền có cảm giác muốn mua đồ. Thủy Thanh Vân học nhanh nhất, liền để cô tiếp tục chỉ dạy những nữ nhân viên còn lại.
Tiểu Ngọc nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên cả người run lên hắt hơi một cái. Tống Tiềm vội vàng bước tới, nhìn thấy Tiểu Ngọc mặc quần áo phong phanh, trách cứ nàng: "Sao nàng không mặc nhiều một chút? Trời đã vào thu, khí trời ngày càng lạnh, mau vào phòng mặc thêm áo đi!"
Bị Tống Tiềm trách cứ, Tiểu Ngọc cũng không tức giận, trong lòng ngọt ngào, ừ một tiếng chuẩn bị về phòng. Vừa mới đứng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Huệ nương từ ngoại viện truyền đến, trong nháy mắt đã vào thư phòng.
Huệ nương vừa tiến đến liền nói: "Phu nhân, Tiểu Bảo huynh đệ ở Thanh Tâm đường tìm người!"
Tiểu Ngọc nghĩ thầm chẳng lẽ là Thích Thăng có việc gấp tìm nàng? Vội vàng đi tới ngoại viện, Tống Tiềm lo lắng căn dặn Huệ nương: "Về phòng phu nhân lấy cho nàng thêm áo khoác, đừng để nàng cảm lạnh."
Huệ nương vâng một tiếng rồi lui ra ngoài, Tống Tiềm suy nghĩ một chút, cũng cùng đi theo ra ngoại viện gặp khách.
Tiểu Ngọc đi tới ngoại viện, Điền Tiểu Bảo đã lòng như lửa đốt đi vòng vòng trong phòng, vừa nhìn thấy Tiểu Ngọc đã nói: "Tống gia nương tử, đại phu nhà ta mời người lập tức tới một chuyến!"
Tiểu Ngọc biết Thích Thăng tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tìm nàng, không hỏi nhiều lập tức ra ngoài. Huệ nương vội đem áo của nàng tới, Tiểu Ngọc xoay người lại mặc vào, liền nghe Tống Tiềm nói: "Ta cũng đi."
Tiểu Ngọc nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tống Tiềm, gật đầu đáp ứng. Xem ra hắn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, sợ nàng một mình đương đầu với khó khăn.
Thích Thăng ở hậu viện Thanh Tâm đường chờ bọn họ, bên cạnh là lão bằng hữu của Thanh Tâm đường lão La. Gương mặt Lão La khẩn trương hốt hoảng, Thích Thăng mặc dù không có vẻ hoảng hốt, nhưng mặt mũi âm trầm, tâm sự nặng nề. Nhìn thấy vợ chồng Tống gia vào cửa, Thích Thăng cũng không khách sáo như cũ, vừa gặp đã nói:
"Dược liệu bị trộm!"
Cái gì?
Tiểu Ngọc bị một câu đơn giản của Thích Thăng làm sợ. Nàng biết Thích Thăng nhất định đang ám chỉ nguyên liệu hôm nay được đưa đến. Thanh Tâm đường chỉ là một y quán, không buôn bán dược liệu, bình thường cũng nhập dược liệu từ nơi khác. Nhưng bởi vì Mỹ Ngọc dược cao sản lượng khá nhiều, Thích Thăng biết dược liệu ở các tiệm thuốc địa phương nhất định không đủ, nên cần nhập dược liệu ở vùng khác.
Toàn bộ mớ dược liệu này chứa đầy nửa chiếc thuyền hàng, theo đường thủy vận chuyển đến bến tàu ở Lâm An. Nghe đâu buổi trưa hôm nay nhận hàng, Thích Thăng phái lão La dẫn theo hai tiểu tử tráng kiện cùng bến tàu dỡ hàng, mướn ba chiếc xe ngựa, vốn dĩ chuyện không có gì sơ sót, ai ngờ lại gặp cạm bẫy lớn!
"Làm sao ông biết dược liệu bị trộm?" Tiểu Ngọc hỏi lão La.
Lão La là một người thật thà, lau mồ hôi và nước mưa trên trán, ấp úng nói: "Ta. . . . . . Chúng ta đã đến bến tàu, không nhìn thấy thuyền của Chu gia, còn tưởng rằng bọn họ đến chậm. Ai biết đợi hơn một canh giờ, cũng không gặp ai, chúng ta đang suy nghĩ có phải vì hôm nay trời mưa mực nước sông dâng cao, bọn họ gặp khó khăn trên đường đi, đột nhiên nhìn thấy hai tên sai việc của Chu gia chèo con thuyền nhỏ lại gần bờ!" Ông chủ của Chu gia Chu Vận Chính là thương nhân buôn dược liệu mà Thích Thăng quen biết, với Thích gia là quen biết lâu năm.
Lão La nói tiếp: "Tiểu Ngũ của Chu gia, a, Đông gia người đã gặp rồi, lần trước chính là hắn giao hàng. Tiểu Ngũ vừa lên bờ, nhìn thấy mấy chiếc xe của chúng ta đang chờ, hắn vội hô lớn nói với ta —— cả thuyền lẫn hàng của bọn họ, cũng bị cướp rồi!"
"Cướp thế nào?" Tiểu Ngọc hỏi tới. Thích Thăng đã nghe lão La nói qua một lần, nhưng hắn vẫn cẩn thận lắng nghe, muốn tìm ra chút đầu mối .
"Tiểu Ngũ nói, trên thuyền bọn họ tổng cộng là năm người, một đường chuyển hàng tới đây thuận buồm xuôi gió. Hôm nay lúc trời còn chưa sáng, lại có mưa to, hôm qua bọn họ xem thiên tượng cũng biết sẽ có mưa, cũng không quan tâm lắm. Ai ngờ kẻ gian thừa dịp mưa lớn, len lén lên thuyền, đem năm người bọn họ trói lại, ném toàn bộ lên bờ. Thật may là lúc trời sáng, gặp được những thuyền vận có quen biết, mượn thuyền nhỏ quay trở lại."
"Có nhìn thấy rõ kẻ gian hay không?" Tống Tiềm vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi.
Lão La lắc đầu một cái: "Không có, bọn họ ngay cả mắt cũng bị bịt kín. Những tên cướp kia cả mở miệng nói chuyện cũng không có, đoán chừng là trong miệng ngậm tăm rồi." Ngậm tăm hay là ngậm vật gì trong miệng là để phòng ngừa lúc gây án phát ra tiếng động.
Thích Thăng trầm giọng nói: "Kẻ gian nhất định cũng nắm được thời tiết, đoán chắc trời mưa tiện ra tay, lặn dưới sông chờ bọn họ đi qua sau đó đánh lén. Thủ đoạn bực này, có thể thấy được là thủy tặc trên sông, còn là kinh nghiệm lâu năm nữa!"
Tống Tiềm nghe được hai chữ "Thủy tặc", gợi lại chuyện cũ đau lòng của hắn, nhất thời im lặng.
Tiểu Ngọc cũng quan tâm lần tổn thất này. Hàng là do người của Chu gia làm mất, nói thế nào cũng sẽ do Chu gia bồi thường, chút tiền này tổn thất cũng không nhiều, chẳng qua là tiền đặt cọc cầm về không biết được bao nhiêu. Nhưng quan trọng là mất đi món dược liệu này, dược cao của bọn họ sẽ phải ngưng hàng nửa tháng!
Mà trong tay Tiểu Ngọc vốn có rất nhiều đơn đặt hàng, nhiều khách quý đặt mua hàng số lượng lớn. Lần này ngưng cung cấp hàng, uy tín của Mỹ Ngọc phường tất nhiên sẽ bị tổn hại. Chẳng lẽ không còn biện pháp khác?
"Thích Chi Vấn, còn có mối buôn bán nào khác không? Cũng chỉ có Chu gia thôi sao?"
Thích Thăng cười khổ nói: "Nếu dược liệu khác thì còn được, nhưng ‘ Oánh bạch sương ’ mới chế tạo của chúng ta thành phần hết sức phức tạp, có vài vị thuốc từ Lĩnh Nam chuyển tới, mặc dù không quý hiếm gì, nhưng ở địa phương không thường gặp. . . . . . Nếu đi đặt hàng, nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng mới có thể đưa tới. Trừ Chu gia, ở đây chỉ còn một nhà thuốc có nhiều dược liệu như vậy!"
"Người nào?" Tiểu Ngọc từ vẻ mặt Thích Thăng nhìn ra, chuyện hình như đang phát triển theo chiều hướng xấu đi. . . . . .
"Tế Thế đường, Bàng Nhất Hưng!"