Chương 59: Bắt được thủy tặc
Trên Thiên phố người qua kẻ lại, có một cửa tiệm rất lớn, trước cửa bày đầy đủ các mặt hàng màu sắc rực rỡ, lui tới nơi đây đều là những tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Đây chính là tiệm son phấn "Lệ Hương phường" nổi danh Lâm An .
Lệ Hương phường nổi danh từ rất sớm, trước khi Vương thất dời về phía nam thì tiệm đã có tên tuổi ở Lâm An, dĩ nhiên khi đó Lâm An chưa gọi là Lâm An. Có điều trải qua mấy chục năm sóng gió, Lệ Hương phường đã đổi rất nhiều chủ nhân, bây giờ ông chủ lớn là ai cũng không người nào rõ, chỉ biết là sau khi hắn tiếp quản, Lệ Hương phường từ một gian cửa hàng biến thành ba gian.
Buôn bán bình thường trong Lệ Hương phường đều do Nhị chưởng quỹ Lương Thăng chủ trì, điều này có chút tương tự với Tế Thế đường. Có điều Tế Thế đường an bài như vậy là bởi vì đại chưởng quỹ Bàng Nhất Hưng tập trung buôn bán chế thuốc, nên mới đem những chuyện vụn vặt như bốc thuốc xem bệnh giao cho Mạc Huệ Hương. Mà tình huống của Lệ Hương phường, không giống với Tế Thế đường. Chủ của Lệ Hương phường bởi vì thân phận khác thường, cũng không muốn lộ diện, mới giao việc buôn bán cho Lương Thăng trông coi.
Bất kể nói thế nào, Lương Thăng là một Nhị chưởng quỹ rất xứng chức, đem Lệ Hương phường buôn bán để ý chính là ngay ngắn rõ ràng phát triển không ngừng.
Nhưng Lương Thăng gần đây rất bực bội.
Nguyên nhân không nói cũng hiểu, từ lúc Thanh Tâm đường kia mở ra một Mỹ Ngọc phường, hắn lo lắng không biết Thích Thăng có ý lấn sân sang đây hay không. Quả nhiên, khai trương chưa tới mấy ngày, Mỹ Ngọc phường liền bán thêm son phấn. Bây giờ tình thế đảo ngược, các tiểu nương tử đại cô nương không đến Lệ Hương phường nữa, mở miệng một tiếng "Mỹ Ngọc phấn", làm Lương Thăng chưởng quỹ tức giận gần ch.ết!
Doanh thu trược dốc, Lương Thăng chưởng quỹ sợ bị ông chủ lớn mắng một trận xối xả.
Nhưng sau khi ông chủ nghe hắn báo cáo, ngược lại vẫn nhàn nhã như cũ, không lộ chút vẻ phiền giận gì, chỉ hời hợt nói một chữ: "Biết."
Bây giờ nghe nói Mỹ Ngọc phường bị cháy, phấn bị đốt, Lương Thăng chưởng quỹ vui vẻ khỏi cần bàn.
Ha ha, Mỹ Ngọc phường các ngươi thích chơi nổi, thử cảm giác cây cao đón gió đi?
Người hả hê về việc này, cũng không phải chỉ có Lương Thăng. Những cửa hàng son phấn nhỏ trên Thiên phố đều mừng thầm, Mỹ Ngọc phường này không biết gây thù với ai, về sau đoán chừng còn có chuyện vui để xem nữa!
--- ------ ------ ------ ------ ----
Sau ngày Mỹ Ngọc phường bị cháy, Thì Quý Phong liền tới Thanh Tâm đường.
Thích Thăng thấy Thì Quý Phong đến, cảm thấy kinh ngạc. "Thì huynh, có chuyện gì à?"
Nhìn tinh thần người này, khẳng định không phải đến khám bệnh. Chẳng lẽ nghe nói Tống gia gặp chuyện không may, nên hắn đến đây dò hỏi xem Tiểu Ngọc có bị thương hay không?
Thích Thăng suy bụng ta ra bụng người đoán ý Thì Quý Phong, trong lòng hắn đã sớm xem Thì Quý Phong trở thành "Tình địch" luôn rồi.
Ngoài dự liệu, Thì Quý Phong tới là để báo cho hắn biết tung tích của đám thủy tặc lần trước.
Thì Quý Phong làm việc rất nghiêm túc và quán triệt, một khi muốn theo đuổi chuyện gì, tuyệt sẽ không bỏ dở nửa chừng. Hắn vẫn nhờ cậy các bậc trưởng bối xem chừng tung tích bọn thủy tặc, rốt cục mấy ngày trước cũng bắt được một tên.
Theo lời tên kia thú nhận, người liên lạc với bọn họ, là một hán tử trung niên "mặt vuông mày rậm". Thích Thăng hơi trầm ngâm, nghĩ đến người nọ có phải Nhị chưởng quỹ Mạc Huệ Hương của Tế Thế đường hay không.
"Xử trí tên thủy tặc này như thế nào?" Thì Quý Phong đang chờ câu này của Thích Thăng."Ta đã nhốt gã ở một nơi bí mật."
Thích Thăng nhìn Thì Quý Phong, trong lòng cảm khái.
Người này, vì Tiểu Ngọc làm nhiều chuyện như vậy, nhưng hắn cũng không tranh công huyền hoặc trước mặt Tiểu Ngọc. Hắn thật là kiêu ngạo. . . . . .
"Gã đó là thủ lĩnh sao?" Thích Thăng hỏi.
Thì Quý Phong gật đầu."Không phải là thủ lĩnh, bắt gã tới có ích lợi gì?"
"Vậy thì xong chuyện. Bây giờ ta muốn thương lượng với Thiên Thành, chốc lát trở lại tìm ngươi?"
Thì Quý Phong nói xong chuyện, đứng dậy muốn rời đi. Lúc hắn đứng lên, Thích Thăng híp mắt lại, nhìn ra chút đầu mối.
"Thì huynh, xin dừng bước!"
Thì Quý Phong hơi chậm lại, Thích Thăng tiến lên nhìn lại hắn một cái, nói: "Chân của ngươi bị thương, không nên để chậm trễ."
Lập tức không nói gì, cường thế ép Thì Quý Phong ngồi xuống ghế. Thì Quý Phong cũng không phản đối, mặc dù hắn không cho rằng bị thương là chuyện gì to tát, nhưng người ta tốt bụng xem bệnh cho hắn, hắn cũng không cần phải cậy mạnh.
Thích Thăng nhìn qua vết thương của Thì Quý Phong, nhíu mày.
"Vết thương này. . . . . . Là nỏ ngắn?" Thích Thăng thử hỏi một câu, nhưng giọng nói lại khẳng định.
Mặc dù đang cùng Tiểu Ngọc hợp tác, Thích Thăng thường bị Tiểu Ngọc chế giễu là kiến thức hạn hẹp, thật ra là vì khoa da liễu ở cổ đại chỉ được coi như chuyện nhỏ nhặt, người nghiên cứu không nhiều lắm. Nhưng Thích Thăng nghiên cứu y học, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn trình độ múa rìu qua mắt thợ của Tiểu Ngọc. Chỉ nhìn một cái, là có thể từ vết thương của Thì Quý Phong nhìn ra do nỏ ngắn tạo thành.
Thích Thăng giúp Thì Quý Phong xử lý xong vết thương, sau khi băng bó thuận miệng hỏi: "Tại sao lại bị thương ?"
Hắn vốn là cũng không trông mong ngọn núi băng này sẽ nói cho mình biết, ai ngờ Thì Quý Phong nhìn một chút, thản nhiên nói: "Giao đấu với người khác, bị thua." (chữ Phong trong tên của anh này còn có nghĩa là ngọn núi nữa)
Thích Thăng và Thì Quý Phong cũng đã giao thủ, biết thực lực Thì Quý Phong không kém, người có thể khiến hắn bị thương đoán chừng cũng là cao thủ. "Cần ta giúp gì không?"
Từ lúc Thì Quý Phong giúp bọn họ tìm được dược liệu, Thích Thăng vẫn muốn tìm cơ hội trả lại ân tình này.
Thì Quý Phong cũng không khách khí, nói: "Nếu có cần, ta sẽ tới tìm ngươi."
Thích Thăng biết Thì Quý Phong là người cao ngạo, nhưng có thể để cho Thì Quý Phong mở miệng cầu viện..., có thể thấy được đối phương là một đối thủ đáng gờm. Người kia là ai?
Thì Quý Phong nhìn ra nghi ngờ của Thích Thăng, thấp giọng nói: "Lần trước ta nói đến bọn trộm đêm, còn nhớ không?"
Thích Thăng làm sao không nhớ, lần đó hắn bị Thì Quý Phong đuổi theo mấy con phố, chẳng những bị buộc ra tay đánh nhau, cuối cùng còn bị ông nội dùng gia pháp. Hắn gật đầu đáp lại, Thì Quý Phong nói tiếp: "Đám trộm đêm kia, ta đụng phải."
"A?"
Thích Thăng biến sắc.
"Bọn họ không ít người, ta và mấy người Đinh Bố Y cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với bọn họ. Không đề phòng nên bị bắn lén. . . . . . Có điều, thủ lĩnh của bọn họ cũng trúng một chưởng của ta. Nếu như có người đến khám bệnh, phía sau lưng có dấu bàn tay màu hồng, tám chín phần là kẻ trộm!"
--- ------ ------ ------ ------ --------
Buổi tối chờ Tống Tiềm đi thư quán trở về, Thích Thăng tới thư phòngTống gia thương lượng chuyện bọn thủy tặc cùng với vợ chồng họ.
Tống Tiềm vẫn còn đang nghiền ngẫm, Tiểu Ngọc lên tiếng.
"Thích Chi Vấn, ta nghĩ, chúng ta bắt được tên kia cũng không có tác dụng. Chỉ cần biết họ tên người này và phương thức gã giao dịch với Mạc Huệ Hương là được, rồi cứ thả người đi."
"Tại sao?" Thích Thăng hỏi." Chúng ta có thể đến phu nha Lâm An cáo trạng Bàng Nhất Hưng, có tên thủy tặc này làm nhân chứng, ta không tin lão có thể phủi sạch tội!"
Tiểu Ngọc thở dài. Thích Thăng dù sao vẫn còn chút háo thắng, Bàng Nhất Hưng hại hắn, hắn nhất định phản kích lại. Nhưng chuyện thương trường, làm sao có thể nhanh chóng giải quyết thù hận?
"Nếu lật đổ lão cáo già Bàng Nhất Hưng, chẳng những chúng ta không có chỗ tốt, phiền toái sẽ lại lớn hơn." Tiểu Ngọc nhíu mày, sắp xếp từ ngữ, trước cái nhìn soi mói của hai nam tử, nói tiếp:
"Bàng Nhất Hưng rất bá đạo, lão có thể ngăn chặn các lộ tuyến ở y giới Lâm An, không để cho người khác vượt mặt. Kiểu hành nghề độc chiếm như vậy, có chỗ xấu, cũng có chỗ tốt. Ngươi không thể phủ nhận chính vì có một đầu lĩnh như vậy tồn tại, y giới Lâm An mới có thể giữ vững trạng thái sóng yên gió lặng như bây giờ."
Tống Tiềm đã bắt đầu hiểu được: "Nàng nói, nếu lật đổ Bàng Nhất Hưng, y giới Lâm An sẽ lâm vào hỗn loạn?"
"Không sai. Một lão đại đột nhiên ngã xuống, bọn đàn em đầu tiên sẽ làm gì? Đương nhiên là tranh nhau xem ai sẽ lên làm lão đại. Nếu như chúng ta từ từ phát triển thay thế được Bàng Nhất Hưng, ai làm gì chúng ta cũng không lo, nhưng bây giờ chúng ta căn cơ chưa ổn, lập tức chém ngã gốc cây lớn như Tế Thế đường, vậy chúng ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích."
Thích Thăng cũng đã hiểu ý Tiểu Ngọc. Nàng đang tính lấy chuyện thủy tặc uy hϊế͙p͙ Bàng Nhất Hưng không được gây phiền toái cho Thanh Tâm đường nữa, nhưng cũng muốn giữ lại chiêu bài Tế Thế đường này làm bia cho họ che mưa chắn gió.
Thích Thăng vẫn còn có chút không cam lòng: "Vậy trước kia lão bắt chước chúng ta làm Mỹ Ngọc dược cao, lại tìm người tới phá Mỹ Ngọc phường. . . . . . Những chuyện này có tính không?"
"Những thứ này đều là chuyện nhỏ. . . . . ."
Tiểu Ngọc khẽ cười, nhớ tới một câu nói.
"Trên thương trường, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. . . . . . Hai người nói có đúng hay không?"
--- ------ ------ ------ ------ --------
Sau nửa đêm, trời ngày càng trở lạnh.
Tiểu Ngọc cũng không còn tới phòng Tống Tiềm ngủ nhờ nữa, nàng tới ngủ chung với Huệ nương. Dù sao giường cũng lớn, hai người ngủ còn dư dả. Huệ nương rất ngốc, cũng sẽ không hỏi vì sao lão gia và phu nhân không ngủ chung, có lẽ là do bệnh của lão gia chưa khỏi? Gần đây vẫn còn đang uống thuốc do Thích đại phu kê đơn.
Tiểu Ngọc có Huệ nương ngủ chung, cũng coi như yên ổn.
Mà ở thành bên kia, một tòa tòa nhà lớn trong, có người vẫn còn không ngủ.
Trong trướng hồng rung động kịch liệt cuối cùng cũng dừng lại, có tiếng thở dài thỏa mãn của con gái truyền ra từ chăn gấm, âm thanh kia tựa tơ lụa mềm nhẵn động lòng người.
Một bàn tay ngọc trắng muốt đưa ra bên ngoài trướng, chợt bị một bàn tay thô đen bắt lấy, kéo về trong màn.
"Nàng không sợ lạnh sao?" Giọng nam nhân rất trầm thấp.
"Chính là muốn chàng đau lòng ta. . . . . ." Nàng kia cười ha ha, giọng dần dần nhỏ lại, sau đó biến thành tiếng thở dốc tinh tế: "Không. . . . . . Không được nữa. Chàng bị thương, yên ổn một chút cho ta."
Nam tử kia nghe được hai chữ "Bị thương", hừ một tiếng.
"Tiểu tử kia không biết là công phu gì. . . . . . Một chưởng này đánh không nhẹ, ta đã lâu rồi không gặp đối thủ như vậy. Thật muốn cùng hắn chơi đùa một phen!"
Tiếng cô gái yêu kiều mắng: "Chàng tỉnh lại đi, lúc nào cũng làm người ta lo lắng. Hôm trước tại sao âm thầm chạy đi phóng hỏa?"
"Ta còn không phải là vì nàng? Nếu không phải sợ buổi tối ra ngoài gặp bọn tuần kiểm kia, sẽ không chỉ đốt hai gian phòng mà thôi. Chờ trận phong ba này tạm lắng, ta lại ra tay. . . . . . Hay đem cả nhà Tống gia giết hết?"
"Được, qua ít ngày hãy nói. Chàng đứng lên cho ta nhìn vết thương sau lưng ra sao rồi?"
Sau một loạt tiếng động sột soạt, cô gái phủ thêm áo khoác vén màn đi xuống giường, cầm mồi lửa đốt nến trong phòng.
Ánh lửa dần dần sáng lên, khuôn mặt cô gái đỏ hồng.
"Thảo Nhi, nàng còn ở ngoài lạnh lắm biết không? Mau vào!"
"Tới liền. . . . . ."
Cô gái được gọi Thảo Nhi cầm nến đến bên giường xem vết thương cho nam tử, đôi mày xin đẹp nhíu lại.
"Bỉnh ca, xem ra thuốc của Tế Thế đường hiệu quả cũng bình thường. Sáng mai ta đến y quán khác mua thuốc."
Bỉnh ca kia nói: "Không cần, người của nàng cũng không tiện sai sử. Ta tránh ở chỗ nàng mãi cũng không tốt, cũng nên đổi chỗ khác thôi, tránh liên lụy nàng."
Thảo Nhi sâu kín thở dài một tiếng: "Giữa chúng ta, còn nói đến hai chữ liên lụy làm chi?"
Hai người nắm tay thật chặt, ôm chầm lấy nhau.