Chương 68: Mỹ vị dược thiện
Đốt pháo, ngày tết đến.
Ngày tết ở Lâm An so với các lễ hội khác lại càng náo nhiệt ba phần. Ngay từ năm trước, dù là quan lớn hay nhà bình dân cũng đã bắt đầu chuẩn bị lễ vật mừng năm mới. Đến tháng giêng, nha phủ Lâm An mở quan phác, mọi người đã sớm ăn mừng, trước các con hẻm lân cận bày đầy trái cây củi than linh tinh. Khách trọ trong các khách điếm đột nhiên tăng, dọc đường dựng đầy rạp hát, ngựa xe tấp nập, những tửu lâu là nơi dân chúng Lâm An nhất định muốn đến thăm.
Tới đúng ngày Nguyên tiêu, không khí lễ hội càng nhộn nhịp hơn, bởi vì buổi tối còn có hội hoa đăng Nguyên tiêu, đây là hoạt động du khách Lâm An ưa thích nhất.
Buổi trưa ngày Nguyên tiêu, phu xe đánh một chiếc xe bò “trang bị” dày dặn chậm rãi vào thành.
Trên xe treo vài tầng rè cửa màu xanh, che chắn bên trong kín từ đầu tới cuối. So với bên ngoài gió cuốn tuyết bay, trong xe là một thế giới mùa xuân nho nhỏ.
Trong xe không gian không lớn, chỉ đủ hai người ngồi nằm. Một bàn một ghế được cố định chặt chẽ, cộng thêm phu xe điều khiển thành thạo, ngồi bên trong rất vững vàng ổn định, cũng không cảm thấy chòng chành lắc lư. Trong góc có một lò sưởi nhỏ, vừa đuổi đi không khí giá lạnh, cũng lộ ra chủ nhân là người phẩm vị bất phàm.
Một tiểu cô nương ăn mặc kiểu nha hoàn lấy hộp đựng thức ăn từ dưới bàn, thức ăn bên trong còn bốc hơi nóng. Tiểu nha đầu hỏi ý chủ nhân : "Tiểu thư, người có muốn ăn chút gì hay không?"
Thiếu nữ được gọi là tiểu thư lấy tay di di, nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt.
Thiếu nữ này nhắm mắt lại thì dung mạo nhiều lắm chỉ có thể xưng là thanh tú, nhưng hai mắt lườm một cái, thì như ánh sao sáng bừng, cả khuôn mặt trở nên sinh động .
Nàng nhìn hộp đựng thức ăn nói: "Không, cất đi. Nếu đã đến Lâm An, thì phải nếm thử hương vị bản địa của Lâm An mới phải. Ngươi đi hỏi đại thúc đánh xe, có biết quán nào tốt hay không?"
"Dạ!" Tiểu nha đầu vâng lời, vén mành cửa hỏi phu xe một tiếng: "Đại thúc, chúng ta đang ở đâu? Phía trước có tửu lâu nào tốt không?"
Đại thúc đánh xe chất phác cười ha ha hai tiếng, nói: "Chúng ta đã đến Thiên phố náo nhiệt nhất thành Lâm An, dọc theo con đường này rất nhiều quá ngon! Người muốn ăn gì? Có bánh thịt Tào bà bà, trà thơm Tiết gia, thịt dê Thục phô, bánh bao Lộc gia. . . . . ."
Phu xe nói lớn, tiểu thư kia nghe được rõ ràng. Tiểu nha đầu quay đầu trở lại hỏi: "Tiểu thư, người muốn đi đâu?"
Tiểu thư kia đang vén rèm cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa định trả lời nha đầu, đột nhiên nhìn thấy trước một tửu lâu lớn người ra vào tấp nập, thuận miệng hỏi: "Đại thúc, phía trước là tửu lâu nhà nào? Thật náo nhiệt."
Phu xe tinh tế nhìn một hồi, nói: "Ta cũng không rõ ràng, năm trước lúc ta rời Lâm An tửu lâu này còn chưa mở. Ha, nhìn thật không tệ."
"Vậy cũng tốt, chúng ta đến đó ăn. Đại thúc ngài dừng lại đi!" Tiểu thư kia thuận miệng ra quyết định. Phu xe dừng xe bò trước cửa tửu lâu, tự có gã sai vặt đến dẫn xe bò đến khu chăm sóc gia súc.
"Tiểu thư, xuống xe cẩn thận." Tiểu nha đầu xuống trước trải đệm bên dưới, mới dắt tiểu thư nhà mình đi xuống.
Tiểu thư kia xuống xe , nhìn thấy tửu lâu hai tầng trước mắt rất khí phái, phía dưới là ba gian cửa hàng mở rộng cửa, người ngồi là bá tánh áo vải bình thường, những thiếu niên áo xanh nhà giàu được tiểu nhị dẫn lên lầu, hiển nhiên trên lầu còn có nhã gian.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy ba chữ rồng bay phượng múa "Mỹ vị cư" thiếp vàng, nhẹ khen một tiếng: "Có phong cốt." Đợi đến thấy lạc khoản trên tấm biển, không khỏi kinh ngạc, bên trên đề bốn chữ "Minh Am lưu bút". Minh Am? Là vị Minh Am tiên sinh kia sao?
"Hai vị cô nương là dùng cơm? Mời vào mời vào!" Một tiểu nhị ăn mặc lịch sự, tươi cười chào đón, dẫn các nàng vào quán. Hắn cũng rất có mắt nhìn, vị cô nương này ăn mặc không hoa lệ, nhưng thần thái trang trọng, hiển nhiên không phải tiểu cô nương nhà bình thường, có lẽ là cô nương ngoại tỉnh tới đây. Lập tức dẫn các nàng lên gian phòng nhỏ trên lầu, châm trà rót nước, lại gọi nữ nhân viên đến tiếp đãi.
"A? Chỗ các ngươi rất đặc biệt, ta chỉ thấy trong tửu lâu có các tẩu tẩu nấu rượu, còn chưa thấy các cô nương lại ra ngoài tiếp khách nha." Tiểu thư kia nhìn thấy nữ nhân viên trẻ tuổi rất có kinh nghiệm, sinh lòng tò mò.
Nữ nhân viên cười ngọt như mật, đưa thực đơn nói: "Cô nương, xem qua một chút nên chọn món gì?"
Tiểu thư kia nhìn thực đơn trình bày tinh xảo đẹp mắt, trong lòng liền có hảo cảm. Nàng tùy ý liếc nhìn, bên trên có nhiều món thường gặp, cũng có rất nhiều món nàng chỉ mới nghe tên, nàng hỏi nữ nhân viên kia: "Chỗ các ngươi, có món gì đặc sắc, có món trấn tiệm không?"
"Có chứ!" Nữ nhân viên không chút hoang mang giới thiệu: "Mỹ vị cư của chúng tôi, trừ có các món nổi danh trong thành Lâm An, đặc sắc nhất chính là dược thiện! Cô nương người có biết công hiệu của dược thiện không?"
"Xì!" Tiểu nha đầu bên cạnh bật cười, nhỏ giọng nói: "Múa rìu qua mắt thợ!"
"Đinh Hương!" Tiểu thư hơi nhíu mày, tiểu nha đầu vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm thu lại nụ cười. Nữ nhân viên tiếp tục giới thiệu: "Mỹ vị cư chúng tôi, dựa vào thời tiết, sắc mặt khách hàng, sẽ đưa ra các loại dược thiện khác nhau cho khách lựa chọn. Như bây giờ khí hậu rét lạnh, dương khí ẩn sâu, ngũ tạng chúc thận, hàn tà dịch thương thận dương, cần bồi bổ, thích hợp dùng canh gà, gà giò long mã hầm dược thiện."
Tiểu thư kia có chút kinh ngạc nghe nữ nhân viên giới thiệu, khen một câu: "Ngươi nói rất có lý. Nhưng ta đi đường mệt nhọc, muốn ăn nhẹ thôi, gà vịt nhiều dầu mỡ. Có gì khác không?"
"Đương nhiên là có!" Nụ cười của nữ nhân viên chưa từng giảm xuống nửa phần, còn nói: "Chúng tôi còn có dược thiện mỹ dung, giống như cô nương thể cốt như hoa, nên thử ‘cháo mỹ dung dưỡng nhan ’ của chúng tôi. Cháo này dùng gạo tẻ, đương quy, xuyên khung, hoàng kì, hoa hồng chế biến mà thành, cháo này bổ huyết, giúp lưu thông khí huyết, hóa ứ, hoạt sắc, khư ban, ăn cháo này, dáng dấp người sẽ ngày càng xinh đẹp!"
Tiểu nha đầu lại không nhịn được hì hì nở nụ cười, cả tiểu thư kia cũng cười theo: "Được, vậy gọi hai phần cháo này đi, mang thêm chút bánh bao."
"Chúng tôi có bánh bao phục linh, người có muốn nếm thử một chút không? An tâm dưỡng thần, kiện tỳ khai vị, bốn mùa đều hợp dùng, nam nữ già trẻ ai cũng thích ăn!"
"Được được được, bánh bao phục linh cũng mang hai lồng. Phải nhanh nha!"
Nữ nhân viên nhẹ nhàng bước đi. Nha đầu Đinh Hương đợi nữ nhân viên kia vừa ra khỏi cửa, không chờ được nói với tiểu thư: "Tiểu thư, dược thiện này có phải công hiệu như vậy hay không?"
Tiểu thư kia nhàn nhạt nói: "Hiếm thấy chủ quán có tâm tư này, dùng những thứ mới lạ như vậy. Người phú quý, thường dùng dược thiện bổ thân, cũng không có gì hiếm lạ. Nhưng trong tửu lâu đặc biệt bán dược thiện, coi như nổi bậc hơn người. Chờ ta nếm thử một chút mới biết những thứ dược thiện này có phải chính tông hay không."
Hai phần cháo cùng hai lồng bánh bao rất nhanh được đưa đến. Đinh Hương hầu hạ tiểu thư dùng bữa trước, sau đó mới ngồi xuống ăn phần của mình, vừa ăn vừa gật đầu liên tục: "Không tệ! Ăn rất ngon, tiểu thư, sau này chúng ta có thể thường tới đây ăn."
Tiểu thư kia lại nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức, thỉnh thoảng dừng lại suy tư một phen.
"Dược thiện này phân lượng và độ lửa đều khống chế rất tốt." Nàng cho ra một câu đánh giá đúng trọng tâm.
Nữ nhân viên đứng phía sau nói: "Đương nhiên rồi, tất cả đều là Thích đại phu ở Thanh Tâm đường của chúng tôi kê phương thuốc, y thuật của Thích đại phu ở thành Lâm An cũng là số một số hai!"
Thanh Tâm đường? Tiểu thư kia nhớ kỹ tên này.
Hai người dùng bữa xong, phu xe đang dựa vào xe gặm bánh bao đến trước mặt các nàng vui vẻ nói: "Tần cô nương, thức ăn bên trong có ngon không? Nếu ngon thì ta nói với những khách hàng đi xe, sau này cũng tiện dẫn bọn họ tới chỗ này ăn."
Tần cô nương rất có cảm tình với vị đại thúc đánh xe này, nói: "Tạm được. Đại thúc, ta còn mang theo hai cái bánh bao ra ngoài, mời ngài ăn. Đinh Hương?"
Đinh Hương từ trong bao quần áo lấy ra hai cái bánh bao phục linh còn hơi ấm mời phu xe ăn, phu xe vui mừng nói: "Ôi. . . . . . Này. . . . . . Tần cô nương cô thật là một người tốt, ha ha." Ông ăn nói vụng về, hét lớn để hai vị cô nương lên xe, chạy thẳng tới địa chỉ được dặn từ trước.
Tần cô nương tựa vào chăn đệm mềm mại, trong đầu không ngừng nghĩ tới ba chữ "Thanh Tâm đường". Vị Thích đại phu này, thật đúng là biết cách làm giàu mà!
--- ------ ------ ------ ------
Tần cô nương cũng không biết, biết cách làm giàu không phải Thích đại phu của Thanh Tâm đường, mà là hàng xóm kiêm đối tác của Thích đại phu, bà chủ Mỹ Ngọc phường Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc thuyết phục Tống Tiềm và Thích Thăng hợp tác mua lại ba gian cửa hàng Lệ Hương phường, sau đó thiết kế lại lầu hai vốn dùng làm nhà kho. Việc này tiêu tốn hết vốn liếng bán dược cao son phấn của hai nhà, sau vẫn phải mượn một khoản của Cố Ái Sinh, mới đủ mở cửa tửu lâu buôn bán.
Tiểu Ngọc vừa bắt đầu chỉ muốn làm mỹ dung dược thiện, sau này mới nhớ bên cạnh có một thầy thuốc cao tay, liền giục hắn lấy mấy phương thuốc dược thiện ra, cố gắng mở rộng phạm vi, muốn một lưới bắt hết già trẻ gái trai, thanh bần, phú quý. Cộng thêm Thích Thăng cũng đang buôn bán dược liệu, như vậy hàng cung cấp dược thiện cũng có sẵn, có lời nhiều hơn.
Không nghĩ tới, Tiểu Ngọc có tầm nhìn rất tốt! Mới vừa khai trương không lâu. Dược thiện Mỹ vị cư lập tức được chào đón nồng nhiệt.
Mượn thời cơ nửa tháng trước tết này, Tiểu Ngọc bày ra mấy hạng mục thúc đẩy tiêu dùng, cũng rất thành công.
Một chính là giống như lúc mới mở Mỹ Ngọc phường, phái đội "Làm quảng cáo" ra đường thét. Chiêu này Tiểu Ngọc là người đầu tiên dùng, nhưng dần dần cũng bị các chủ quán khác học được. Không còn cách nào, ai cũng thấy tác dụng của chiêu này, có thể không học sao?
Nếu người ta đã học được chiêu thức của mình, mình cũng phải học chiêu thức của người ta mới phải. Tiểu Ngọc biết phong tục Lâm An, mỗi khi đến ngày lễ lớn sẽ cử hành tiệc rượu long trọng, như Trung thu, Hàn thực có tiệc rượu rất lớn, dân chúng tham dự nhiệt liệt làm người xem mãn nhãn. Mỹ vị cư cũng bán rượu, hơn nữa có mấy vị rượu thuốc Thích Thăng đặc biệt điều chế, công hiệu hết sức đặc biệt. Tiểu Ngọc nhân mấy ngày giáp tết mở hội thử rượu, bày mấy gian hàng trước Mỹ Vị cư để cho du khách tùy ý thưởng thức, quả nhiên rất nhanh liền nổi tiếng.
Khai trương hơn nửa tháng, mỗi ngày thu nhập được một ngàn quan trở lên, mắt thấy rất nhanh là có thể trả lại khoản tiền đã mượn Cố Ái Sinh. Thích Thăng đối với Tiểu Ngọc bội phục sát đất, Tống Tiềm mặc dù không ham tiền tài, nhưng khi nhìn Tiểu Ngọc nhiệt tình mười phần, cũng không có ngăn cản nàng. Trải qua chuyện lần trước, hắn vẫn không muốn Tiểu Ngọc quá phô trương, cho nên quy định Tiểu Ngọc chỉ có thể thỉnh thoảng tới tửu lâu, những sự vụ thông thường đều do hắn và Thích Thăng xử lý.
Tối nay là tết Nguyên tiêu, Tống Tiềm sớm nói với Tiểu Ngọc tạm dừng mọi việc lại, hắn muốn cùng nàng đi dạo. Tiểu Ngọc nhớ tới cả ngày tết mình vội vàng buôn bán, không khỏi lạnh nhạt Thiên Thành, trong lòng cũng có chút áy náy, vội vàng đồng ý.
Sắc trời dần dần ảm đạm, mà đêm Lâm An, giờ mới bắt đầu.