Chương 81: Ngày xuân đấu trù
Đến giữa trưa, cuộc thi "Thực thần tranh bá" chính thức bắt đầu.
Hoạt động dân gian tổ chức, đương nhiên không có quan viên tham gia. Mông Bạch làm hội trưởng thương hội ẩm thực nói vài câu cổ vũ với những người tham gia thi đấu, trận đấu lập tức bắt đầu.
Quy tắc thi rất đơn giản, chỉ cần trong thời gian một nén nhang hoàn thành xong một món nóng, một món đồ nguội là được. Sau đó, các thân sĩ nổi tiếng trong thương hội ẩm thực, hay tửu lâu nổi danh, tổng cộng khoảng mười người sẽ bình luận về các món ắn, chọn ra trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.
Tiểu Ngọc phát hiện Chu Minh Am lão tiên sinh trong các giám khảo, ông đang vui tươi hớn hở nói chuyện cùng Thích Thăng.
"Thiên Thành, như thế nào Minh Am tiên sinh cũng đến đây."
Tống Tiềm giải thích với Tiểu Ngọc, thật ra quảng trường trước mặt, cũng là phần đất của Chu gia. Thì ra không chỉ có Trúc Lâm thư quán là sản nghiệp của Chu Minh Am, ông còn sở hữu rất nhiều đất đai, là địa chủ lớn ở Lâm An.
Bên kia Thích Thăng đang dặn dò Minh Am tiên sinh: "Thưa thầy, thầy phải chú ý, các món dầu mỡ gì đó trăm ngàn lần không được ăn! Tràng vị của thầy không khỏe đâu." Thích Thăng là đại phu chuyên dụng của Chu Minh Am, hắn biết rõ Chu Minh Am lão tiên sinh là một lão ngoan đồng, tham ăn thịt nhưng không thể tiêu hóa, không có người giữ là không được. Chu Gia Nhi bảo Nguyệt Minh vội tới báo tin cho hắn, muốn hắn hôm nay nhất định phải canh chừng lão sư cho cẩn thận.
Chu Minh Am tựa như lão ngoan đồng, vừa thấy học trò nói thế, đã biết tính toán ăn uống thỏa thích hôm nay thất bại rồi. Ông đành phải trông mong nhìn gian bếp thịt nướng cách đó không xa --- trong mắt chỉ còn lại những miếng thịt nướng óng ánh dầu mỡ, thiệt là thơm...
Thượng thực nương tử Y phu nhân được mời đến vị trí bên cạnh Mông Bạch, địa vị của bà trong giới ẩm thực rất cao, tất nhiên sẽ không thi đấu. Y Từ Tâm đứng sau lưng mẫu thân, nhìn về phía gian bếp của Mỹ Vị, Tiểu Ngọc đang giám sát đầu bếp của mình nấu dược thiện. Y Từ Tâm vốn cũng nóng lòng muốn thử thi đấu, bị mẫu thân nghiêm khắc dạy dỗ: "Từ Tâm, tương lai con sẽ tiếp quản vị trí của ta trong cung, đừng trà trộn cùng đám đầu bếp bên ngoài, tự hạ thân phận!"
Y Từ Tâm đành phải từ bỏ ý định này. Nhưng nàng vẫn nhìn chăm chăm vào nhóm đầu bếp đang múa đao múa xẻng trong quảng trường, bọn họ sẽ làm ra những món đặc biệt gì đây? Thiệt chờ mong nha!
Người Tống nấu nướng có tiên, sao, phanh, tạc, thiêu, nướng, đôn, lựu, bạo, kích, chưng, nấu, trộn lẫn, phao, xuyến, không dưới mấy chục hình thức chế biến, sơn trân hải vị, đâu đâu cũng có. Giám khảo chẳng những thưởng thức món ngon, còn phải chú ý cách trang trí, nhất là các món nổi tiếng, nhất định phải có sắc hương vị đầy đủ mới thuyết phục được ban giám khảo.
Nhóm người dự thi tranh thủ thời gian chiên xào nấu nướng, một nén nhang trôi qua rất nhanh.
"Y phu nhân, Minh Am tiên sinh, chúng ta đi xem một chút?" Mông Bạch di động thân thể đồ sộ của mình, đưa tay mời hai người ngồi trái phải.
Giám khảo lần lượt đến từng gian bếp.
Đầu tiên là đại sư phụ ở Ngọc lâu nổi tiếng Lâm An, ông tràn ngập tự tin làm tư thế "Mời". Mọi người thấy ông bày ra hai đĩa thức ăn, quả nhiên màu sắc và hương vị thơm nức mũi.
"Lô sư phụ thật có tâm tư, rau trộn mà còn tỉa hoa mật tinh xảo như vậy."
Y phu nhân đoan trang cao ngạo lộ ra một tia tươi cười hiếm có.
Kĩ thuật tỉa hoa mật dùng cho thức ăn cao cấp, các sư phụ ở tửu lâu bình thường làm không được. Kĩ thuật này là các đầu bếp làm điểm tâm trong vương phủ mới có thể làm, bọn họ dùng dương mai, bí đao, kim kết, gừng tươi, vân vân, kết thành những hoa mai nhỏ, trong veo như bí đao, ngọt ấm như hoa gừng, nhưng lại thêm kim kết, quả cam, đu đủ tạo ra rất nhiều hoa đẹp, hoa thơm, đặt trên lá sen lại càng đẹp mắt.... (đây là cái chi bạn không biết nữa, chém đó, đừng tin)
Vị Lô sư phụ ở Ngọc lâu này tỉa một trái bí đao lớn, bên trên khắc núi giả, quy, hạc, thọ tinh, tiên nữ, vô cùng sinh động. Cho dù ai nhìn, cũng phải tán thưởng đao pháp tinh tế của ông. Ban giám khảo lần lượt nếm thử, khen không dứt miệng.
Lô sư phụ tuy là người thật thà, cũng nhịn không được đắc ý, được mọi người tán dương không khỏi có chút tự phụ.
Ai ngờ sắc mặt Y phu nhân trầm xuống, có chút châm chọc nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Hai chữ "Đáng tiếc" này, làm mặt Lô sư phụ biến sắc.
"Đáng tiếc ông chỉ quan trọng đao pháp, lại quên rằng, cho dù đẹp hơn, nó cũng vẫn là đồ ăn, là làm cho người ăn!"
Y phu nhân không chút nể mặt nói: "Bí đao của ông chưng chưa đủ độ lửa, tuy rằng dùng hương vị của mứt hoa quả che đậy, cũng không dấu được mùi đặc trưng của nó, loại này nhìn được chứ ăn không ngon, cũng chỉ là để nhìn thôi! Ta thấy món còn lại của ông, chắc cũng như vậy. Kế tiếp!"
Y phu nhân ngẩng đầu cao ngạo bỏ Lô sư phụ mặt mũi thất bại qua một bên, tiếp tục nếm thức ăn.
Cái giám khảo khác thấy Y phu nhân nói như vậy, nhấm nháp kĩ mùi vị trong miệng, quả nhiên có một chút vị thanh thanh, nhưng nếu không cẩn thận sẽ không phát hiện được. Y phu nhân nghiêm khắc thật sự danh bất hư truyền, không hổ là thượng thực nương tử chuyện nấu nướng cho hoàng thượng.
Sư phụ kế tiếp không khỏi có chút lo sợ. Ông nấu món đậu hủ nướng cá và canh tơ vàng, Y phu nhân chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền nói "Tầm thường", sau đó đi tiếp.
Nhưng Mông Bạch lại có hứng thú nếm thử canh đậu hủ, cười ha ha nói: "Đậu hủ này của ông, nướng cũng khá đấy, nhưng hơi quá lửa nha!"
Sư phụ kia được Mông Bạch nếm thử đồ ăn thì đã cảm kích lắm rồi, làm sao còn để ý Mông Bạch phê bình thế nào. Đây cũng là nguyên nhân Mông Bạch có thể giữ chức hội trưởng thương hội ẩm thực lâu như vậy, lão luôn nhiệt tình với các tiểu nhị và sư phụ ở tửu lâu cũng như các quán nhỏ, có ai không nhớ ông chủ Mông chứ?
Chu Minh Am thấy đầu bếp tiếp theo làm món thịt nướng ông vẫn mong chờ, không ngừng nuốt nước miếng. Ông dùng khóe mắt liếc nhìn Thích Thăng cách đó không xa, chỉ thấy Thích Thăng hai mắt như đuốc gắt gao theo dõi hành động của ông, âm thầm kêu "Khổ quá!"
Y phu nhân dùng đũa gắp một miếng thịt nướng nhỏ: "Màu sắc rất được... Ừ, béo mà không ngấy, ăn vào thì rất mềm. Không tệ. Ngươi tên gì?"
Đó là đầu bếp ở một quán cơm nhỏ, mới hai mươi tuổi đầu, nhưng trên mặt để râu quai nón, tướng mạo rất uy vũ, tựa như Trương Phi. Nhưng tính tình của hắn khác xa vẻ ngoài, hiền lành lễ phép, vừa nghe Y phu nhân hỏi tên, vội nói: "Ta... Ta tên là Trâu Chú."
"Trâu Chú, thịt nướng của ngươi không tệ. Nếu dùng đường phèn cao cấp, sẽ ngon hơn."
"Dạ, dạ, dạ..." Có thể được Y phu nhân khích lệ, là chuyện vô cùng vinh hạnh, anh bạn nhỏ mừng đến nói không thành lời.
Y phu nhân lại nếm một chút rau trộn làm từ củ từ cắt lát, hơi hơi vuốt cằm, cũng không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.
Chu Minh Am thấy có chỗ trống, kéo tay áo Trâu Chú nói: "Tiểu ca, tiểu ca, ta có một thỉnh cầu."
Trâu Chú nhìn vị lão phu tử hiền hòa này có vẻ mặt mong mỏi, liền hỏi: "Lão tiên sinh có gì dạy bảo?"