Chương 91: Chủ động xuất kích

“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa kịch liệt đánh vỡ màng đêm yên tĩnh. Ngay cả Tống Tiềm và Tiểu Ngọc trong nhà cũng đều nghe thấy tiếng ngoài cửa lớn, liếc nhau, đã trễ thế này còn ai tới bái phỏng? Chẳng lẽ là Thích Thăng?


Sớm đã có hộ viện tới mở cửa. Bây giờ ở Tống gia cũng có hơn mười người, vài nữ nhân viên cửa hàng đi theo Huệ nương ở phía tây sương, đông sương cho bốn hộ viện ở, đều thay phiên trực đêm. Tiểu Ngọc đang định chuyển nhà, nếu thi đình được ra làm quan, làm sao có thể ở trong nhà mở cửa hàng chứ, cũng quá không ra thể thống gì, sẽ bị đồng nghiệp chê cười.


Huệ nương tiến vào báo cáo, trên mặt mang vẻ kinh ngạc.
“Phu nhân, có vị tiểu ca nhi muốn gặp người.”
“Tiểu ca?” Tiểu Ngọc kinh ngạc không hiểu, nhưng vẫn đến sảnh ngoài gặp khách.
Nàng đi vào sảnh nhỏ, thấy một anh bạn nhỏ ngồi co ro trên ghế, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.


Cậu biết được Tiểu Ngọc chính là Tống phu nhân mình muốn tìm, nên đưa cho nàng một phong thơ: “Đây là một huynh đệ nhờ ta mang vào thành, Tống phu nhân người xem sẽ biết.”


Tiểu Ngọc càng thêm nghi hoặc, mở thư ra đọc, bên trên viết là: “Tiểu Ngọc tỷ, tin Tống thiếu gia thi đậu đã truyền đến Mai phủ, tiểu thư quăng ngã bình hoa, cẩn thận. Muội Hinh tự.”


Tiểu Ngọc nhớ rõ Hinh Nhi không biết chữ, sao có thể viết thư cho mình? Hơn nữa những chữ này tuy khó coi, nhưng nét bút rất có lực, không giống bút tích của nữ tử. Nàng hỏi anh bạn kia: “Thư này ai viết ?”


available on google playdownload on app store


Anh bạn nhỏ kia nói: “Là huynh đệ trong tộc của ta, là thợ kéo ở nông thôn trong nhà Mai lão gia. Trước đây huynh ấy được đi học vài ngày, sau này nhà nghèo túng, không tiếp tục học nữa. Huynh ấy nói là một tiểu nha đầu thân thiết với huynh ấy ở Mai gia nhờ viết thư mang ra ngoài. Ta vừa vặn đi theo lão gia vào thành làm việc nên mang thư dùm. Ta -- ta phải đi rồi.”


Tiểu Ngọc nghe xong bảo Huệ nương mang một cái hồng bao đến, bạn nhỏ kia liên tục chối từ, Tiểu Ngọc cứng rắn nhét vào tay cậu cũng bị cậu đẩy trở về. Sau khi cậu đi, Tiểu Ngọc cũng không thiết cảm khái anh bạn trẻ làm việc tốt không cần báo đáp, cầm thư ngẩn người.


Hinh Nhi nói rõ ràng, Mai gia đã biết Tống Tiềm đậu tiến sĩ, hơn nữa Mai Minh Châu vô cùng tức giận.


Tiểu Ngọc không phải cô gái vô tri, nàng đương nhiên hiểu được Mai Minh Châu tức giận điều gì. Nữ nhân luôn cho mình là trung tâm như Mai Minh Châu, đương nhiên không thể chịu được người khác sống tốt hơn nàng ta. Phỏng chừng bây giờ Mai Minh Châu sớm đã quên là hai cha con bọn họ ép nàng lên kiệu hoa, mà đem nàng trở thành kẻ thù cướp đi hạnh phúc mất rồi.


Trên đời đúng là có người như thế, Tiểu Ngọc nghĩ, lo lắng của mình mấy ngày trước cũng không phải buồn lo vô cớ.
Lúc Tống Tiềm đi ra thấy Tiểu Ngọc u sầu đầy mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì ?”
Tiểu Ngọc do dự một chút, vẫn đem thư đưa cho Tống Tiềm.


“Thiên Thành, ta vẫn không nói cho chàng, Mai gia đại tiểu thư, nhìn thấy ta ở Mĩ Ngọc phường.”
Tống Tiềm sắc mặt cứng ngắt, hắn đối với người bảo tỳ nữ gả thay này không chút hảo cảm.“Chuyện khi nào?”


“Ngày chàng đi thi tỉnh.” Lời Tiểu Ngọc nói đã khải giải nghi hoặc mấy ngày nay của Tống Tiềm. Trách không được Tiểu Ngọc vẫn buồn bực không vui, tâm sự trùng trùng, thì ra --


Tống Tiềm một tay ôm lấy Tiểu Ngọc, an ủi nàng: “Tiểu Ngọc, chúng ta đã là phu thê bái thiên địa, cho dù Mai gia đến gây sự, nàng cũng vẫn là thê tử của ta. Ta cũng không tin bọn họ có thể gây ra sóng gió gì!”


Tiểu Ngọc thở dài nói: “Thiên Thành, ta không chỉ là lo lắng điều này -- ta sợ chuyện mình là nha đầu lan truyền ra, chàng -- thanh danh của chàng--”
Tống Tiềm giận dữ nói: “Nha đầu thì sao? Ta còn từng làm ăn mày kìa, nghe không thấy rùng mình sao? Nam tử hán đỉnh thân lập địa, ngại gì lời người đàm tiếu!”


Tống Tiềm vừa nói vậy, Tiểu Ngọc cũng nhớ lại chuyện hắn từng là ăn xin.


Nhưng Tiểu Ngọc hiểu, hai chuyện này không giống nhau. Tống Tiềm ăn xin chỉ là con cháu thế gia gặp khó khăn, dù nghèo hơn thì người đọc sách trước sau vẫn là người đọc sách. Hoàn toàn tương phản, nam nhân thành công sau khi trải qua đau khổ sẽ làm người ta khâm phục. Mà cho dù nàng giàu có hơn người, cũng không thể thay đổi xuất thân nha hoàn của mình.


Tại xã hội này, xuất thân là vô cùng quan trọng. Dù xinh đẹp như Tú Tâm bây giờ vẫn giữ mình trong sạch, nhưng nàng cũng chỉ có thể làm thiếp, không có tư cách làm vợ. Xuất thân nha hoàn có hơn ca cơ là bao, cho tới bây giờ đều là người giàu cưới người giàu, nô tài cưới nô tỳ. Nếu không phải Mai gia vội vã muốn thoát khỏi hôn sự với Tống gia tìm người thay gả, Tống Tiềm dù nghèo túng hơn cũng sẽ không cưới một nha hoàn.


Tiểu Ngọc nghĩ, chẳng lẽ chỉ có thể ở nhà chờ người Mai gia tìm tới cửa?
Bị động chờ đợi không phải tính cách của nàng, nàng nhìn Tống Tiềm: “Thiên Thành, chúng ta bây giờ nên giải quyết chuyện này thế nào cho phải?”
--
“Loảng xoảng!”
Mai Minh Châu đã ném vỡ cái đĩa thứ tư.


Bọn nha đầu trong viện chạy ngược chạy xuôi bẩm báo, gần đây trăm ngàn lần đừng đến khuê phòng của tiểu thư, tiểu thư còn đang tức giận!


Mai phu nhân bước qua mảnh vỡ chậu hoa đi vào phòng khuê nữ, vỗ ngực nói: “Nữ nhi ngoan, con muốn hù ch.ết mẫu thân sao, đừng cứ ném vỡ đồ đạc có được hay không? Tự mình tức giận không tốt cho thân thể!”


Mai Minh Châu thấy mẫu thân tiến vào, cũng thôi không ném đồ nữa, xoay một cái ngã xuống giường khóc ấm ức.


Mai phu nhân cũng không bình tĩnh : “Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Lúc trước là con nói mình không muốn gả, còn cởi đai lưng muốn treo cổ. Tên Tống gia đó đậu tiến sĩ có gì đặc biệt hơn người? Phụ thân con đã chép bản thông báo về, vẫn còn biết bao thiếu niên tuổi trẻ chưa lập gia đình? Cũng không tin không chọn được một người tốt hơn hắn!”


Mai Minh Châu khóc thút thít nói: “Ai nói con muốn gả cho hắn? Hắn cho dù đậu tiến sĩ, cũng là tên ăn mày cả người đầy mụn mủ, vừa thối vừa bẩn!”
Mai phu nhân vội hỏi: “Đúng vậy, người như vậy sao xứng với nữ nhi như hoa như ngọc của ta? Vậy con còn tức giận cái gì.”


“Con – con tức giận chính là con tiện nhân Tiểu Ngọc kia! Bây giờ ăn mặc như một phu nhân, bên người một đống nha hoàn vây quanh kêu nó là phu nhân, nó xứng sao? Nếu không phải con bố thí tên ăn mày đó cho nó, nó nhiều nhất cũng có thể gả cho một tên sai vặt! Bây giờ còn tỏ vẻ xa cách với con, bảo con ‘Mai tiểu thư’— nó đắc ý cái gì chứ!”


Mai phu nhân rốt cục cũng biết nữ nhi tức giận cái gì, không ngờ không phải hối hận việc từ hôn, mà là không thể chịu được nha hoàn bên người sống tốt hơn nàng. Mụ an ủi nữ nhi: “Tiểu tiện nhân kia có là gì, tiểu nhân đắc chí! Không phải nó dùng đồ cưới nhà chúng ta sao?”


“Đồ cưới? Đúng vậy!” Mai Minh Châu đứng dậy kêu la: “Bảo nó trả lại đồ cưới cho chúng ta!” Nàng ta đã quên, những đồ cưới này cũng không phải là Tiểu Ngọc mở miệng đòi, là bọn họ vì dụ dỗ Tiểu Ngọc thay gả mà đưa qua, hơn nữa đã tính sau này Tống Tiềm bệnh ch.ết sẽ đem đồ cưới trở về.


“Nữ nhi ngoan, con điên ư! Con muốn làm người ta biết nhà chúng ta từ hôn sao?” Mai phu nhân không có đầu óc, chút đạo lí đó vẫn biết. “Nếu người ta nghe nói chúng ta từng từ hôn, còn có nhà quan lại nào muốn kết thân cùng chúng ta! Con cũng không suy nghĩ một chút!”


Mai Minh Châu không cam lòng lại khóc thút thít.
Tiểu Ngọc không nghĩ cứ ngồi chờ như vậy, nàng muốn chủ động xuất kích, giải quyết nguy cơ Mai Minh Châu này. Tống Tiềm tuy rằng đầy bụng tài hoa, cũng không phải người thích hợp để thương lượng chuyện này. Nếu đối phó nữ nhân, vẫn nên để nữ nhân ra tay!


Tiểu Ngọc tìm một ngày đẹp trời, đến Trúc Lâm thư quan tìm Gia Nhi.






Truyện liên quan