Chương 93: Táo đỏ hầm giò heo

Bình thường nếu Tiểu Ngọc có vẻ ấm ức gì, Tống Tiềm lập tức tay chân hoảng loạn, chạy tới an ủi.


Nhưng lần này Tống Tiềm chẳng những không như vậy, ngược lại đầy giận dữ nói: “Sao nàng có thể nghĩ ra chủ ý như thế chứ! Hôn nhân đại sự từ trước tới giờ, phải bái thiên địa, lạy cha mẹ, tế tổ tông, sao có thể đóng cửa lại vụng trộm trao đổi hôn thư cho xong chuyện? Chuyện này so với làm ăn cẩu thả cũng là năm mươi bước cười một trăm bước thôi!”


Tiểu Ngọc cắn môi dưới, một câu cũng nói không nên lời, tay chân lạnh như băng.
Mà câu nói tiếp theo của Tống Tiềm, lại làm cho nàng khiếp sợ không thôi.
“Ta không cần lén lút làm hôn sự với nàng, nếu muốn làm, thì phải làm cho long trọng rình rang!”


Tiểu Ngọc giống như ngồi tàu lượn, dạo một vòng từ địa ngục lên thiên đường, trái tim như sắp không chịu nổi. Nàng xiết chặt nắm đấm đột nhiên đánh lên người Tống Tiềm: “Chàng -- chàng cái tên xấu xa này! Người xấu! Khi dễ ta – chàng vậy mà lại khi dễ ta!”


Tống Tiềm né tránh vài cái, chụp hai tay của nàng nói: “Ta sao lại khi dễ nàng?”
Hắn không phải là người hay đùa giỡn, vừa rồi là tức giận thật sự. Tuy nói hắn cũng hiểu được Tiểu Ngọc là vì tốt cho hắn, nhưng Tống Tiềm tuyệt không muốn thành hôn với Tiểu Ngọc như vậy.


“Chàng khi dễ ta -- chàng -- ta không nói!” Tiểu Ngọc rút tay về, oán trách: “Chàng xem, tay của ta bị chàng siết tới đỏ rồi, còn nói không phải khi dễ ta?”


available on google playdownload on app store


“Thật sao? Ta xem xem.” Tống Tiềm tin là thật, muốn kéo tay nàng qua xem, Tiểu Ngọc co rụt lại: “Còn bắt à? Đau muốn ch.ết.” Nàng nhịn không được “Xì” cười, Tống Tiềm nhìn nàng lúc giận lúc cười, nghĩ rằng con gái thật là khó nắm bắt!


Tiểu Ngọc cười, lại nói: “Thiên Thành, quên đi, ta không cần hôn lễ long trọng gì đâu. Chỉ cần biết rằng -- trong lòng chàng có ta là được.”
Tống Tiềm lắc đầu, kiên trì phải làm hôn lễ long trọng. Tiểu Ngọc nóng nảy, người này sao không biết nặng nhẹ gì hết vậy?


Đêm nay hai người ai giữ ý nấy, ai cũng thuyết phục không được ai.
Ngày kế Tiểu Ngọc vừa đứng dậy, Huệ nương liền đến chuyển lời của La chưởng quầy, nói là nhất định phải mời phu nhân đến tiệm một chuyến.
Tiểu Ngọc thấy La chưởng quầy hiếm khi như vậy, mang theo Huệ nương và hai gia nhân ra cửa.


“Huệ nương, khi về tìm tay buôn người đến, nên tìm cho lão gia một thư đồng. Người đọc sách không có thư đồng, cũng quá kỳ cục, trong nhà không phải không mướn nổi người.”


Ngồi trên kiệu, Tiểu Ngọc nhớ tới chuyện này, nhanh chóng dặn dò. Huệ nương gật đầu, không nói nhiều đi đến Mỹ Vị cư.
Tiểu Ngọc vừa xuống kiệu, liền cảm giác có bàn tay nhỏ lôi kéo góc áo của mình.
Nàng cúi đầu nhìn, là một tiểu cô nương quần áo tả tơi, tuyệt đối không vượt qua 6 tuổi.


Đứa bé kia giơ cái chén bị sứt mẻ lổ chỗ, mồm miệng không rõ nói: “Nương nương, đói. Đói.” Ở một số vùng Giang Nam có tập tục xưng hô phụ nữ lớn tuổi là nương nương, Tiểu Ngọc vẫn là lần đầu bị gọi như vậy. Nàng cảm thấy có chút chua xót, ngồi xổm xuống nói: “Muội muội, muội đói à?”


Tiểu cô nương gật gật đầu, sờ sờ bụng nhỏ, lại đáng thương hề hề phun ra một chữ: “Đói.”
“Vậy -- người nhà muội đâu?”


Tiểu cô nương liều mạng lắc đầu, không biết là người nhà đã mất, hay do nó không biết diễn tả. Tiểu Ngọc bảo Huệ nương đến Mỹ Vị cư lấy hai cái bánh bao lại đây.


Huệ nương thấp giọng nhắc nhở Tiểu Ngọc: “Phu nhân, người xem chung quanh, còn có không ít ăn mày đâu. Nếu người bố thí đưa nhỏ này, một lúc nữa cả đám ăn xin sẽ vây lấy người, nếu người xảy ra sơ xuất gì, chúng tôi làm sao ăn nói với lão gia.”


Tiểu Ngọc nhìn bốn phía, sao mới vài ngày không ra ngoài, ăn xin trên đường lại nhiều như vậy?


Huệ nương nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tiểu Ngọc, giải thích: “Phu nhân người bận quá, nên quên ‘Hoang xuân’ đến rồi sao? Lúc này là lúc giáp hạt ở các nhà nông, đi ra xin cơm là chuyện thường. Qua mấy ngày, bọn họ sẽ trở về làm ruộng, hàng năm không phải đều như vậy sao?”


--- ------ -----làm phiền chút xíu---- --------
Giáp hạt là thời điểm lúa cũ ăn hết mà lúa mới chưa chín
--- ------ ----mời các bạn đọc tiếp---- -------
Tiểu Ngọc thế này mới hiểu được, thì ra là mất mùa. Năm trước lúc này nàng còn đang ở xã hội hiện đại ăn KFC mà, tất nhiên không biết.


“Quên đi, ta đi vào trước, nhưng chị vẫn lấy hai cái bánh bao cho tiểu cô nương này ăn đi. Những đưa ăn xin khác ta không lo được nhiều như vậy, nhưng nó đã ta gọi một tiếng nương nương, ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó đói ch.ết, có thể giúp nó chút nào hay chút đó.”


Huệ nương vâng lời. Tiểu Ngọc đi vào Mỹ Vị cư, La chưởng quầy mời nàng lên ngồi trong nhã gian ở tầng hai, báo cáo: “Hôm nay mời người lại đây, là muốn người nếm thử mấy món ăn Trâu sư phụ mới nấu, xem có thể làm chiêu bài câu khách hay không.”


Trách không được nhất định phải mời nàng lại đây. Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Được, làm xong chưa? Làm xong để ta nếm thử.”


“Xong rồi xong rồi, ta bảo Tế cô bưng tới cho người.” Tế cô là nữ nhân viên đắc lực nhất trong tiệm, lần trước Tần Xuân Nhạn tới chỗ này dùng cơm cũng là chị tiếp đãi.


Tế cô rất nhanh đã bưng mấy đĩa thức ăn tiến vào, La chưởng quầy và sư phụ Trâu Chú cũng đi theo phía sau. Tiểu Ngọc cười thầm nhiều người nhìn mình ăn như vậy, mình có thể bình tĩnh nếm ra hương vị đồ ăn sao.


Tế cô giới thiệu ba món này là rượu dấm chua bạch thận, hải sâm xào thập cẩm, giò heo hầm táo đỏ. Tiểu Ngọc biết Trâu Chú chuyên làm các món thịt, ngày đó ngay cả Y phu nhân đều rất có hảo cảm với các món hắn làm, có thể thấy được tay nghề không tệ.


Hai món trước cũng thôi, Tiểu Ngọc biết trong các tửu lâu khác ở Lâm An cũng có, chỉ là Trâu Chú làm được vị mới lạ ngon miệng, cũng không dễ dàng. Duy có giò heo hầm táo đỏ này, Tiểu Ngọc còn chưa thấy qua, ăn một miếng thì cảm thấy hương thơm đầy miệng, mùi thịt và táo đỏ quyện vào nhau thành một hương vị lạ kì, vô cùng mới mẻ.


“Món giò này là sáng tạo của Trâu sư phụ?” Tiểu Ngọc hỏi Trâu Chú.


Trâu Chú tuy rằng tướng mạo như Trương Phi, nhưng kì thực là một người thật thà chất phác, lập tức trả lời: “Ta biết chế biến giò, món này do Thích đại phu bảo thêm táo đỏ, nói phối hợp như vậy mới bổ ích lợi vị, tư âm dưỡng huyết. Còn nói tửu lâu chúng ta kinh doanh dược thiện, những món ăn nên là dược thiện mới tốt.”


Tiểu Ngọc lại ăn một ngụm, có hứng thú hỏi: “Giò này làm như thế nào ạ?”


Trâu Chú nói đến nấu cơm, là chuyện hắn am hiểu nhất, liền chậm rãi nói: “Rửa sạch giò heo; lấy gừng tươi, cọng hàng, táo đỏ rửa sạch; Dùng đường phèn nấu chảy để tạo màu; để giò heo vào sau đó thêm hai muỗng nước dùng, để lửa lớn, thêm hành gừng đường phèn, rượu vàng táo đỏ, rồi ninh lửa nhỏ là ăn được.”


Tiểu Ngọc âm thầm giơ ngón tay cái, lại ăn thêm một miếng, khen: “Tốt, tốt!”


Nhưng khi nàng từ nhã gian lầu hai nhìn xuống phố, tâm trạng lại xấu đi. Trên đường có rất nhiều ăn xin, có những người đã gầy trơ xương. Những người này là thật, sẽ không giống ăn xin giả vờ ở đời sau, bởi vì ăn xin ở thời điểm này cũng chỉ xin cơm mà thôi. Người bình thường nếu không phải khốn cùng đến cực điểm, cho dù thế nào cũng sẽ không muốn làm ăn xin.


“Hàng năm lúc này ăn mày đều nhiều như vậy sao?” Tiểu Ngọc hỏi.
Huệ nương nói: “Cũng không phải, nghe nói từ ngoài thành đi vào. Ngoài thành còn có rất nhiều ăn mày đó.”


Tiểu Ngọc nhớ tới đoạn thời gian Tống Tiềm từng đi xin cơm. Nàng đột nhiên nảy ra một quyết định, quay đầu hỏi Trâu Chú: “Trâu sư phụ, ngươi có thể làm ra một loại thức ăn vừa tiết kiệm vừa no bụng hay không?”






Truyện liên quan