Chương 95: Hiệu ứng bươm bướm
Buổi tối Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc hưng phấn kể với hắn chuyện ban ngày, hắn xưa nay trầm ổn cũng nhịn không được lắp bắp kinh hãi.
Tiểu Ngọc đi cứu tế nạn dân, hắn đương nhiên là tán thành. Nhưng ai có thể nghĩ đến, lại bị được kim hoàng đế nhìn thấy, còn cố ý triệu kiến nàng?
Tiểu Ngọc biết chuyện này vô cùng ngoài ý muốn, Triệu Cấu không phải là một hôn quân nổi danh sao, sao hôm nay lúc nói chuyện với nàng, lại làm nàng có cảm giác như một trưởng bối hiền lành dễ gần vậy? Hoàng đế có gần gũi với dân vậy sao?
Có điều sau khi ngẫm lại, có lẽ mình đã bị những trang lịch sử khô cứng ảnh hưởng rất nặng. Trong sách giáo khoa lịch sử, nói Lý Tự Thành và Hồng Tú Toàn, là những lãnh tụ tốt của cuộc khởi nghĩa nông dân, nhưng sau này Tiểu Ngọc đọc được một số tư liệu cũ, ghi lại những việc xấu của hai người này còn nhiều hơn việc tốt, lại còn đặc biệt hung tàn. Bọn họ khởi nghĩa cũng không có lí tưởng vĩ đại gì cả, chỉ là một phen trùng hợp được biểu diễn trên vũ đài lịch sử mà thôi.
Cũng tương tự, Tống Cao Tông Triệu Cấu bởi vì hại ch.ết Nhạc Phi mà mang tiếng xấu muôn đời, nhưng ông cũng đâu phải là người xấu hoàn toàn đâu?
Ít nhất hôm nay ông đi điều tr.a dân tình, cho thấy ông vẫn rất quan tâm dân chúng. Chính trị gì đó Tiểu Ngọc không thể hiểu, nàng chỉ biết là, nếu được Triệu Cấu thưởng thức, Tống Tiềm sau này ít nhất sẽ không bị Triệu Bá Cửu trách phạt!
“Nàng xác định -- đó thật sự là hoàng thượng?”
Tiểu Ngọc gật gật đầu: “Đương nhiên. Chàng cứ ngẫm lại, hai vị vương gia đều kính sợ ông ta như vậy, điều này còn có thể giả bộ sao?”
Triệu Cấu vẫn chưa nói thân phận của mình với Tiểu Ngọc, chỉ ngợi khen nàng hai câu, rồi cho nàng về. Kỳ thật ông tiếp kiến Tiểu Ngọc, cũng không đến thời gian nửa nén nhang.
Nhưng thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ rồi. Tiểu Ngọc lôi kéo tay Tống Tiềm, cảm thụ được ấm áp của hắn, dịu dàng nói: “Thiên Thành, có lẽ là ông trời thấy chúng ta giúp đỡ dân chúng, nên mới an bày kì ngộ này chăng? Lòng tốt sẽ được báo đáp. Ngày mai ta còn muốn tiếp tục phát cháo.”
Nàng nghĩ, mọi việc hình như đang phát triển theo chiều hướng tốt --
“Phụ thân! Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi? Lễ bộ Thị Lang như người, cũng quá cần chính rồi!” (cần chính: chăm chỉ làm việc)
Trung niên nam tử được gọi là “Phụ thân” ngẩng đầu lên, nét mặt đăm chiêu nhất thời cũng trở nên hòa hoãn hơn.
“Diệu Liên, con cũng nên nghỉ ngơi mới phải, còn chạy tới làm cái gì.”
Người này đúng là Lễ bộ Thị Lang Kim Trung. Kim Trung tuy rằng có không ít con, nhưng chỉ có đứa con gái này được yêu thương nhất, cũng hiếu thảo nhất.
Diệu Liên bưng chén canh nóng từ chiếc khay tì nữ đang cầm, nói với phụ thân: “Con từ phòng mẫu thân đi ra, thấy phòng của người còn sáng đèn, nên bảo nhà bếp nấu chén canh nóng. Người cũng mệt mỏi rồi, uống một ngụm canh ấm đi!” Nàng lại nhìn chung quanh: “Sao không bảo người nhóm lò sưởi? Tháng hai khí trời còn lạnh lắm, buổi tối cẩn thận bị lạnh.”
Kim Trung cười ha ha, nhận canh nóng uống mấy ngụm, nói: “Diệu Liên à, nhìn con chu đáo như vậy, phụ thân an tâm. Sau này con về nhà chồng, nhất định sẽ là chủ mẫu rất xứng chức!”
Diệu Liên cũng không giống những cô gái bình thường thẹn thùng đỏ mặt, thoải mái nói: “Diệu Liên đương nhiên muốn tận tâm làm chủ mẫu tốt, tất cả đều nhờ phụ thân dạy bảo!”
Nàng đi đến bên cạnh bàn thu dọn giấy tờ, nói: “Phụ thân, công việc luôn làm không xong, sáng mai lại làm tiếp.”
“Ừ! Sẽ nghe lời nữ nhi ngoan của ta.” Kim Trung đang muốn khép hồ sơ lại, Diệu Liên nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Đây là danh sách thi đậu năm nay sao?”
“Đúng vậy,” Kim Trung thuận tay đưa cho nữ nhi, dù sao danh sách tiến sĩ mọi người ai cũng biết, “Những tiến sĩ năm nay, vẫn là nhân sĩ bên Trúc Lâm thư quán chiếm nhiều. Phó Xuân Sơn may mắn có một đệ tử không chịu thua kém, ta thấy người đó viết cũng có khí chất, liền cho đứng đầu bảng.”
Diệu Liên nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nói: “Tống Tiềm này, cũng là học trò của Trúc Lâm thư quán?”
“Ừ?” Kim Trung kinh ngạc nói, “Đúng. Con biết sao?”
Diệu Liên thản nhiên nói: “Từng gặp mặt một lần. Nữ nhi đi Linh Ẩn tự cầu phúc cho mẫu thân bị bệnh, hắn không cẩn thận đụng phải nhũ mẫu, nói xin lỗi với con.”
“À --” Kim Trung thoải mái, ông thắc mắc nữ nhi làm sao có thể quen biết nam tử bên ngoài, thì ra là như vậy.
Diệu Liên nói tiếp: “Con thấy người nọ, có vẻ ổn trọng --” Chân mày của nàng ta hơi nhướng lên, nhìn thấy phía sau tên của Tống Tiềm viết “Nguyên phối, Mai thị.”
Không ngờ hắn đã thành thân --
“Ừ, Tống Tiềm văn vẻ cũng cũng không tệ lắm. Có điều người này sớm có hôn phối, phụ thân cố ý chọn vài người tuổi trẻ chưa lập gia đình, còn muốn tự mình đi xem dùm con nữa! Ta thấy Thì Quý Phong đó không tệ, phụ thân của hắn tuy là vũ phu, lại sinh được đứa con tốt! Đáng tiếc --”
“Phụ thân, đáng tiếc cái gì?”
Kim Trung đột nhiên nhớ ra không nên nói quá nhiều với nữ nhi, thu lại nụ cười không nói tiếp.
Đáng tiếc tam giáp thi đình, sớm đã điều động nội bộ, cho dù là Thì Quý Phong hay Tống Tiềm đều vô duyên với tam giáp! (tam giáp: trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa)
Tiểu Ngọc mỗi ngày vẫn nhiệt tình ra ngoài thành phát cháo.
Cháo này cũng không phải là cháo hoa bình thường, là Trâu Chú dựa theo Tiểu Ngọc căn dặn cố ý nấu. Tiểu Ngọc mỗi ngày chỉ có thể phát một chút cháo, nàng hy vọng có thể để dân đói sau khi ăn được no lâu một chút.
Cháo bình thường chỉ đổ nước vào nấu. Mà Trâu Chú nấu loại này là cháo củ từ, là củ từ gọt vỏ bỏ thêm gạo nếp, đổ nước nấu với lửa nhỏ, đợi cho gạo nở rồi, thêm đường cát vào nấu một lúc nữa.
Làm như vậy tuy rằng tốn kém hơn cháo hoa bình thường, nhưng lại rẻ hơn cháo thịt. Hơn nữa củ từ và gạo nếp là những thứ no bụng, mùa xuân ăn cháo gạo nếp củ từ, có thể kiện tì dưỡng vị, bổ phế ích thận.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc phát cháo ngoài thành, những người nhà giàu cũng bắt đầu mang gia nhân ra thành phát cháo. Tiểu Ngọc cảm thán trên đời vẫn còn nhiều người tốt, cũng vì mình có thể lôi kéo người khác làm chuyện tốt mà vui mừng.
Nàng thật ra không phải cô gái ham mê vật chất. Tiền thì nhất định phải kiếm, nhưng đó chỉ vì làm cho cuộc sống của mình và gia đình tốt hơn thôi. Buôn bán lời tiền có thể giúp người khác, đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Tiểu Ngọc lúc nào cũng có cảm giác không thể nhìn thấy người khác chịu khổ, nếu không lúc trước làm sao có thể dốc sức chữa khỏi cho Tống Tiềm.
Thì Quý Phong chẳng mấy khi ra khỏi thành, thấy Tiểu Ngọc đang phát cháo cho đám dân đói, không khỏi cảm thấy giật mình.
Hắn yên lặng ở trên ngựa nhìn nàng. Nữ tử này thiện lương như thế, nhìn thấy có người khó khăn, sẽ luôn ra tay giúp đỡ, cũng không quan tâm có thích hợp hay không.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng nhẹ nhàng thổi miệng vết thương giúp hắn --
Chỉ một lần đó đã gợi lên đầm nước xuân trong hắn, từ đó về sau hắn không thể kiềm chế cứ luân hãm trong sự dịu dàng của nàng.
Biết rõ nàng là thê tử của người ta, hắn lại không nhịn được hết lần này tới lần khác tới gần nàng, nhưng lại sợ đến gần quá, sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.
“Thiếu gia, làm sao vậy?” Gia đinh bên người thấy chủ nhân dừng ngựa, tò mò hỏi.
Thì Quý Phong lắc lắc đầu, chưa nói gì, bỗng nhiên Tiểu Ngọc cách đó không xa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Thì Quý Phong ngồi trên lưng ngựa.
Tiểu Ngọc đưa muỗng cho người bên cạnh, lau tay xong vội chạy tới, cười chào hỏi Thì Quý Phong: “Thì công tử !”
Thì Quý Phong đã sớm xuống ngựa lúc nàng chạy tới, đợi nàng đến gần, chắp tay nói: “Tống phu nhân.”
“Thì công tử, chúc mừng huynh thi đậu đầu bảng! Còn chưa tới quý phủ chúc mừng, thật ngại quá.” Tiểu Ngọc rất cảm kích Thì Quý Phong, hắn giúp nàng và Thiên Thành không phải lần một lần hai.
Thì Quý Phong thản nhiên nói: “Không có gì, thi tỉnh đứng đầu bảng chưa nói được gì, danh hào chân chính sau khi thi đình mới biết được.”
Tiểu Ngọc cười nói: “Vậy ta chúc huynh có thể thi đậu trạng nguyên! Thì công tử đây là muốn ra khỏi thành?”
“Ừ. Một vị thúc bá thân mình không khỏe, nói là không có khẩu vị. Ta đi thăm rồi trở lại.” Thì Quý Phong đơn giản nói vài câu.
“Như vậy à -- vậy huynh chờ ta một chút được không? Một chút thôi!” Tiểu Ngọc nói xong lại vội vàng chạy về lều cháo, lấy ra một cái chung, múc đầy cháo, lại bọc vải hai lần.
Nàng đưa chung cho Thì Quý Phong: “Cháo củ từ gạo nếp này rất thích hợp cho người già dùng, coi như một chút tấm lòng của ta đi!”
Nếu là người khác, nàng nhất định sẽ lo lắng mình thất lễ, làm gì có ai dùng cháo trợ cấp dân đói để tặng người? Nhưng không biết vì sao, nàng chắc chắc Thì Quý Phong sẽ không xem nàng như vậy.
Thì Quý Phong dùng hai tay nhận lấy, bảo tên gia đinh bên người cầm giúp, lại chắp tay, lên ngựa đi khỏi thành.
Tiểu Ngọc nhìn theo Thì Quý Phong cưỡi ngựa rời đi, rồi quay trở lại tiếp tục phát cháo.
Ngày kế, phủ doãn Lâm An đến kho lương các nơi ra lệnh mở kho phát chẩn, Tiểu Ngọc thấy quan viên đã nhúng tay vào việc này, nên ngưng phát cháo. Nhưng từ dạo đó, chỉ cần nàng vừa ra khỏi cửa đi trên đường, sẽ có vài người ăn mày chắp tay chào hỏi nàng.
“Tống phu nhân, người thật sự là người tốt!”
“Tống phu nhân, tướng công của người nhất định có thể thi đậu trạng nguyên!”
“Tống phu nhân, bồ tát hội phù hộ người con cháu đầy đàn!”
Tiểu Ngọc cảm thấy những nạn dân này thật sự chất phác. Bọn họ rất dễ thỏa mãn, chỉ cần cho bọn họ ăn cơm no, bọn họ sẽ đem ngươi trở thành đại ân nhân cảm kích cả đời.
Tiểu Ngọc tự nói với mình, quả nhiên, hạnh phúc là để cho đi. Nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Một tháng sau khi yết bảng, Tống Tiềm vẫn thường xuyên đến Trúc Lâm thư quán tham khảo học tập cùng bạn học.
Hôm nay hắn thông báo một tin Tiểu Ngọc đã có dự cảm từ trước:
Chu Gia Nhi ấu nữ của Chu Minh Am, đã đính thân cùng Phổ An quận vương Triệu Bá Tông. Qua mùa xuân, Gia Nhi sẽ gả vào Phổ An vương phủ, trở thành trắc phi của Phổ An quận vương.
Tiểu Ngọc lần đầu cảm giác được “Hiệu ứng bươm bướm” tồn tại.
Nếu nàng không xuyên qua, sẽ không quen biết Chu Gia Nhi, Chu Gia Nhi đương nhiên sẽ không gặp mặt Triệu Bá Tông, lại càng không thể trở thành trắc phi của Triệu Bá Tông --
Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ: Hiệu ứng bươm bướm phát tán vô hạn ra ngoài, một chi tiết bị thay đổi, thì toàn bộ hướng đi của lịch sử sẽ thế nào --
Vận mệnh của Tống Tiềm và Chu Gia Nhi vận mệnh đã thay đổi vì mình, vậy Triệu Bá Tông thì sao?
Hoàng đế tương lai, còn có thể là hắn không?
Nàng nghĩ đến Triệu Bá Cửu xem Tống Tiềm như kẻ thù, sống lưng thấy lạnh buốt.
Không được, Triệu Bá Tông phải trở thành hoàng đế, bằng không nàng và Tống Tiềm, sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng của Triệu Bá Cửu!