Chương 24

Trâu du làm việc rất hiệu quả, một tuần sau, hai chân An Tư Đông đã đặt trên đất Hongkong.


Máy điều hòa trên máy bay và sân bay đều mở hết cỡ, nhưng cô chỉ mặc một cái áo khoác mỏng nên vẫn thấy lạnh. Trâu Du tới sân bay đơn cô, mới gặp mắt đã ôm chặc cô, thiếu chút nữa làm cô ch.ết ngặt, buông vai cô ra ôm tới bãi đỗ xe.


“Như vậy không thể cầm túi xách. . . . . .” Cô vặn vẹo tránh ra, vẫn không được.


“Anh giúp em cầm.” Một tay anh xách hành lý, tay kia cầm ba lô cô lên lưng mình, “Anh thấy môi em bị lạnh tới tím ngắt rồi, như vậy không phải ấm hơn sao? Anh nghĩ em chắc mang đủ áo, sớm biết anh mang theo áo khoác tới rồi. Cố chịu một lát thôi, ra khỏi sân bay là ổn à.”


Nói đến áo khoác, cô đột nhiên nhớ tới buổi tối nào đó của mấy tháng trước, thời tiết còn rất lạnh, cô chỉ mặc áo lông chạy tới ký túc xá nam, lúc về còn khoác một cái áo khoác con trai dài tới đầu gối. . . . . .


Tại sao lại nghĩ đến Khúc Duy Ân nữa. . . . . . len lén nhìn người con trai bên cạnh, cô lặng lẻ tự khinh bỉ mình.


available on google playdownload on app store


Trâu Du mượn xe đàn anh mấy ngày để chở cô đi chơi. Trên đường cao tốc, anh vừa lái xe vừa giới thiệu cho cô biết: “Là một nơi khá đẹp, có núi Thái Bình, bến cảng Victoria, Dinh toàn quyền, vịnh Đồng La, Công viên Hải Dương cái gì đều rất gần. Hôm nay không còn sớm, buổi tối chúng ta đi trước bến cảng Victoria ngắm cảnh đêm, nơi đó tới cầu Thanh Mã xem những ánh đèn lung linh của cầu, rất đẹp nha. Kế tiếp em định đi chỗ nào không, hai đứa mình sẽ đi hết những nơi đó. Lát sẽ chạy qua Disney, đó nằm bên tay phải đó, đường cao tốc chạy thêm hai ba km là tới, nói không chừng còn có thể thấy ngọn tháp nữa. . . . . .”


An Tư Đông mê man ngồi bên cạnh, vẻ mặt uể oải, cũng không trả lời.
Trâu Du hỏi: “Ngồi hơn ba giờ máy bay, mệt hả? Hay là có chỗ nào không thoải mái?”


“Hồi sáng 5 giờ rưỡi đã phải dậy rồi, hình như có chút say máy bay, thấy hơi buồn ngủ.” Vốn là bay vào chín giờ sáng, ai ngờ chờ tới trưa mới cất cánh, tự nhiên phí công ngồi đợi 4 tiếng đồng hồ ở sân bay.


Trâu Du nói: “Vậy tối nay không đi đâu hết, em nghỉirngoiw thật tốt, mai đủ tinh thần rồi đi chơi. Đang giờ cao điểm, có thể còn kẹt xe, em ngủ một lát đi.”
Cô thấy hơi áy náy: “Em không bị say xe, ai ngờ lại say máy bay.”


Anh cười rồi nói: “Em nha, mỗi ngày trốn trong ký túc xá, cũng không chịu ra ngoài tập thể dục, sắp thành Lâm muội muội rồi.”


“Em làm gì giống Lâm muội muội, ” cô không phục, “Anh đừng thấy em nhỏ con, kỳ thật em rất khỏe nha. Hồi năm nhất thi chạy 1500 thước (800 m) em còn được max điểm đó, chạy có 6 phút 35 giây.” môn thể dục của đại học T nổi tiếng biến thái, nữ chạy 1500 (800m ), nam chạy 3000 (1500 m), đoạn đường gấp đôi những trường khác, mà năm nào cũng phải thi, lại còn là môn bắt buộc nữa.


Anh đúng là giật mình: “Lợi hại như vậy, thật hả? 1500 anh cũng phải chạy 7 phút mới tới.”
“Đương nhiên là thật, ai thèm lừa anh, hừ.”
“Anh hùng không so chuyện cũ, giờ em có chạy nhanh như vậy không?”


Cô đúng là chỉ có một lần được điểm tuyệt đối, ba năm sau, thành tích càng ngày càng tệ. Tới năm tư chỉ vừa đúng mức tiêu chuẩn. Hồi năm nhất có thể phát huy vượt múc người thường, thứ nhất là mới vừa lên đại học, mọi người còn đang rất sung, rất chú trọng điểm của mấy môn bắt buộc, trước khi thi luôn siêng luyện tập; thứ hai là trong cuộc thi, cô giáo có nhờ một bạn nam giỏi thể dục chạy chung, mà bạn ấy khống chế tốc độ rất khá.


Nghĩ đến đây cô lại ngây người.
Cái bạn nam kia. . . . . . Hình như là Khúc Duy Ân. Khi đó cô còn chưa thân với cậu ấy.


Trâu Du thấy cô lại im lặng, cười nói: “Đến Hongkong du lịch cũng được lắm, ít nhất là thoải mới hơn mấy chỗ tham quan danh lam thắng cảnh phải trèo lèo đội suối. Đáng tiếc thời hạn du lịch chỉ có bảy ngàu, bằng không có thể chơi một ngày nghỉ một ngày rồi.”


“Nhìn bộ dạng bệnh tật của em mà anh cũng đau lòng luôn, mau ngủ đi, đến nơi anh gọi em dậy.”
Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương: “Vậy em ngủ lát nha.” Chình ghế thấp xuống một chút, mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.
Khi tỉnh lại trời đã tối, Trâu Du nhẹ nhàng gọi cô dậy: “Đông Đông, đến rồi.”


Chỗ ở của Trâu Du là giáo sư bên HongKong thuê gấp cho anh, ở bên ngoài trường học, hơi giống kiểu phòng trọ của dành cho sinh viên, một người ở cũng khá rộng. Lúc trước cái phòng bên cạnh có một bạn nữa là sinh viên trao đổi, giờ người đã đi mà phòng chưa tới hạn trả, lần này An Tư Đông tới vừa vặn có chỗ ở. Lúc đầu cô còn lo phải ở chung phòng với anh không tiện lắm, giờ ổn rồi.


Cô say máy bay không muốn ăn lắm, cơm tối hai người đến quán nhỏ gần đó ăn chút cháo và món nhẹ. Buổi tối về phòng, Trâu Du ôm một cái laptop qua: “Đây là lap anh thường dùng để làm việc, giống mấy kiểu bình thường, có thể lên mạng, xem phim, đem qua cho em dùng. Anh cũng cài warcraft rồi nhưng có thể tốc độ không ổn lắm.”


Cô hỏi: “Vậy còn anh? Anh làm sao làm việc?”
“Trong phòng anh còn một máy vi tính để bàn, tài liệu hai bên đều giống nhau, không ảnh hưởng.”
“Ách. . . . . . Có đồ vật gì đó không thể nhìn không?”
Anh ranh mãnh nháy mắt mấy cái: “Mấy cái không thể nhìn anh đều len lén giấu hết rồi.”


囧, ý cô muốn hỏi là những tài liệu liên quan tới đề án của bọn anh có cần giữ bí mật không.


“Đề án của tụi anh đều là công khai, không có gì phải giữ bí mật, em đừng đem thành quả của anh đưa cho bạn là được.” Anh nói chơi, “lap này là máy dùng chung của phòng thí nghiệm, tạm thời cho anh dùng mà thôi. Em có tài liệu gì quan rọng thì đừng đặt vào.”


“A, em cũng không có gì vật quan trọng, dùng xong em se xóa .”
Hai người lại bàn xem mai sẽ đi đâu chơi, trò chuyện mọt hồi, thấy thời gian không còn sớm, cô tỏ ra thái độ mệt mỏi, anh liền đứng dậy tạm biệt.
“Anh ở bên cạnh, có chuyện gì tùy thời gọi anh, gọi điện thoại cũng được.”
“Dạ.”


Anh cười đến có chút tà tà: “Buổi tối nhớ khóa chặt cửa, nếu không anh sẽ len lén chui vào đó.”


Trâu Du như vậy làm cho cô có chút không quen. Trước kia anh luôn tỏ ra kiểu Chính Nhân Quân Tử, hành động thân mật của hai người cũng chỉ là ôm ôm, khoác vai mà thôi. Hành động của anh cũng rất quy củ, tay không bao giờ để sai chỗ, cũng không có kiểu nói giỡn mờ ám.


Giữ người yêu với nhau, nói chuyện có chút mập mờ cũng rất bình thường . Có lẽ họ chỉ vừa xác lập quan hệ liền tách ra, có chút lạnh nhạt, quen rồi thì không sao. Cô nghĩ như vậy.


Sau khii Trâu Du đi, cô đi tắm, thấy hơi khỏe, lại không muốn ngủ lắm. Mở vi tính ra đăng nhập vào game, tốc độ rất nhanh . Mở ra khung hảo hữu ra, mấy người quen ở nhóm một trong phó bản rồi. QWE cũng online, ở Naxxramas. Cô gủi mật ngữ qua.
[W To][QWE]: Sao youi cũng ở đây?
[W From][QWE]: đánh boss nè.


Cô cũng không có chuyện gì làm, liền đi dã ngoại đào cổ. Trong WOW mỗi người chỉ có thể luyện hai kỹ năng sinh hoạt, khai thác có đào quặng, lột da, thảo dược, chế tạo có rèn, chế da, may mặc, phụ ma, xây cất, luyện kim, bên cạnh đó mỗi người cũng có thể học nấu nướng, y tế, câu cá, hiệu quả không nhiều lắm.


Priest là class bố giáp, cô liền luyện may mặc, đây cũng là một trong ba loại kỹ năng không cần tìm tài liệu, đánh quái có thể rơi vải. Luyện lên cấp cao thường một lúc luyện hai kỹ năng chế tạo, điều này cần một số tiền lớn hoặc lại áo nhỏ cung cấp. An Tư Đông vừa nghèo vừa keo, liền luyện hái thảo dược rồi đưa cho sư tỷ Tịnh Thủy luyện thuốc, hoặc đem bán kiếm chút tiền.


Một lát sau, bên kia có lẽ đánh xong boss, khung chat có hồi âm.
[W From][QWE]: bí đao mụi mụi, bà lên được à, sao lại không xin vào? Trị liệu rất hiếm, hôm nay thiếu chút nữa vì trị liệu không đủ mà không đánh được đó.


Giọng điệu này……………. Cô mới nhớ tới chuyện Khúc Duy Ân giao acc cho Bạn Không Nhìn Thấy Tôi.
[W To][QWE]: ông là Bạn Không Nhìn Thấy Tôi?
[W From][QWE]: hắc hắc, đúng nha.
Không biết tại sao, hơi có chút mất mác.
[W To][QWE]: ông dùng cái acc này đi phó bản, acc ông không online à?


[W From][QWE]: bí đao mụi mụi bà không biết, chiêu A quái của Mage rất sướng nha, tôi không muốn dùng cái rogue của mình nữa. Đáng tiếc sắp thi cuối kỳ rồi, còn có bài tập bự của ba môn phải nộp, nếu không thật muốn trải nghiệm nhiều hơn, aiz.


[W To][QWE]: vậy ông lo chuẩn bị thi đi, game lúc nào mà chả chơi được, đừng chậm trễ việc học.
[W From][QWE]: ừ, ngày mai bắt đầu bế quan. Bí đao mụi mụi, acc QWE bà giúp ổng coi mấy ngày nha?
[W To][QWE]: chuyện này không hay lắm?
[W From][QWE]: có gì không tốt , quan hệ hai người là gì hả.


Quan hệ hai người là gì hả, giống như. . . . . . Không có quan hệ gì.
Lại một lát sau.
[W From][QWE]: bí đao mụi mụi, tôi gởi tin nhắn đã hỏi QWE rồi, ổng nói không sao, giao cho bà một trăm yên tâm, ổng cầu còn không được ! Hắc hắc!
[W To][QWE]: tôi đi du lịch, cũng không thể bảo đảm ngày nào cũng online được.


[W From][QWE]: không sao, giúp tượng trưng là được rồi, cứ coi acc ổng là bồ tát cung ứng đi. Tôi đánh không lại ổng mới gắng gượng giúp ổng coi acc, còn bà sợ ổng cái gì. Dám có nửa câu oán hận, khi về bắt ổng quỳ bo mạch.
[W To][QWE]: -__-b
[W From][QWE]: đúng rồi, bà cũng đi du lịch? Đi đâu vậy?
[W To][QWE]: Hongkong.


[W From][QWE]: tôi nói hai người sao lại không đi chung, cái tên QWE không có phẩm ( nhân phẩm ) đó, tốt nghiệp đi du lịch lại đi Phổ Đà Sơn bái Phật! Thật may bà không đi chung với ổng.


Cô nhớ Khúc Duy Ân có nhắc qua, chắc là đi chung với ba mẹ rồi. Tưởng tượng không nổi một người con trai cao to như vậy, cấp ba đoạt giải trong cuộc thi vật lý, đại học đi tranh tài trong CS, bây giờ trôn mình trong WOW bạo lực thành kính đi bái Phật là dạng gì. o(╯□╰)o


[W From][QWE]: cứ quyết định như vậy đi. Bà cho cái mail qua, tôi gửi pass qua.
Cô nhắc cho cậu ấy địa chỉ mail, lát sau liền nhận được thư. Tài khoản của Khúc Duy Ân rất dài, mật mã cũng không theo một quy luật nào cả, cô lập một cái văn bản mới, lập mã bảo vệ rồi lưu chung trong file tài liệu cá nhân của cô.


Thật ra thì cô cũng rất tò mò mấy class khác. Cô chỉ chơi Priest, PK không nhiều, cũng không hiểu mấy class khác. Bạn Không Nhìn Thấy Tôi logout, cô dùng tài khoản Khúc Duy Ân lên.


Trên màn ảnh xuất hiện một nữ Gnome bình thường, một đôi mắt to như chuông đồng, búi tóc trên đầu như ốc biển, uốn qua uốn lại rất mắc cười. Trong acc còn có một người nhân vật khác, cũng là nữ Gnome, chỉ có kiểu tóc khác với acc kia, trên đầu có hai cái sừng trâu màu hồng, nghề nghiệp là Warlock, mới 5 cấp, đứng ở Ironforge, chắc là kho chứa hàng.


Cái tên chình như cũng tùy tiện đặt , gọi Tây Sơn Hồng Diệp.


Bạn Không Nhìn Thấy Tôi để QWE đứng ở Stormwind, cô chạy ra thành, tìm Defias cấp 5 ở cửa thành luyện A quái. Dẫn quái rồi áo bạo đánh ngã cả đoàn quái biến thành tinh thể trong suốt, quả nhiên không phải luyện cấp lúc nào cũng dựa vào DOT đánh cho quái ch.ết từ từ, cho dù có thểm tám trăm năm sau thì Priest cugx không bao giờ có trải nghiệm như vậy.


Cô đánh rất vui, dẫn quái rồi áo bạo, Elwynn Forest A đến Duskwood, lại A đến Stranglethorn, nhặt đồ nhặt đến mỏi tay, trong túi chất đầy các loại vật phẩm, ngay cả “Green Hills of Stranglethorn » cũng sắp đủ một bộ. Ban đầu lúc mới luyện cấp, ở Stranglethom làm hơn một trăm nhiệm vụ, giết vô số quái, trước trước sau sau ở chỗ này suốt một tuần, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ “Green Hills of Stranglethorn” , bốn loại chỉ tìm đủ hai loại. Khi đó không để mage mang đúng là quá thất sách rồi.


Đang trốn trong khu đổ nát khi dễ cự ma bloodscalp thì có một hunter tộc Night Elf ở bên cạnh xuống ngựa hái thảo dược.
[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: Nhóc ở đây làm gì? Chơi A quái?
Cô rất cẩn thận chỉ nhắn lại một chữ.
[W To][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: ừ.


[W From][ Tịnh Thủy Lưu Sâu]: có chút tiền đồ được không? Ở bên trong phó bản không đủ A quái sao, chạy đến dã ngoại tới chơi A? Không phải nhóc nói là hôm sau có một môn phải thi à, còn không đi học, muốn nợ hả?


An Tư Đông không dám tiết lộ thân phận, vừa đúng túi cũng đầy, ngoan ngoãn dung phù về thành logout.


Sáng hôm sau Trâu Du mang cô đi công viên Hải Dương. Đây là một cảnh trí tương đối hưu nhàn, là một trong hai chỗ mà du khách muốn thăm quan nhất, cái còn là tất nhiên là Disneyland rồi. Đi vào chỗ nào cũng gặp được mấy bạn nhỏ, được ba mẹ ông bà dắt đi, thêm nửa tháng nữa nghỉ hè chỗ này càng đông hơn.


Trong công viên Hải Dương ngoại trừ thăm quan các loại sinh vật biển còn thiết kế các loại trò chơi, cả ngày hôm nay đều chơi rất vui. Nhưng cho cô ấn tượng sâu nhất , trong đang dạo trong khu thủy tinh trong suốt ở tiệm Hải Dương thì Trâu Du đột nhiên chỉ vào một đám cá nhỏ nói: “Đông Đông, em nhìn những con cá kia, giống cá biến dị không?”


Cô bước tới nhìn, đầu màu vàng, con mắt to màu xanh, đúng là hơi giống.


Cá biến dị là một loại cá trong WOW, chỉ có mấy hồ nước ở Barrens mới câu được, ăn nó vào có thể đạt được mấy kiểu hiệu quả ly kỳ cổ quái, như là cơ thể bị thu nhỏi,trên đầu hiện chữ Zzzz ngủ mê, ca hát, nhảy múa, học gà mẹ vỗ cánh …. Dùng nó để nấu nướng có thể làm mỹ vị phong xà (delicious wind snake), ăn có thể biến thành hải tặc hoặc là Ninja. Tóm lại là một đạo cụ giải trí, là hang đắt giá trong phòng đấu giá. Vì thế có không ít người đặc biệt chạy tới bần tích câu cá, nơi này là lại thuộc Horde, hai bên đang câu cá nhìn không ưa đánh nhau là chuyện như cơm bữa.


Cô nhớ lần đầu thấy có người ăn mỹ vị phong xà biến thành nữ Ninja, cảm thấy hâm mộ, chạy đến phòng đấu giá tìm, một quyển sách dạy nấu ăn lại bán hơn một trăm kim, nguyên liệu biến dị cá cũng phải mười mấy kim một loại. Do dự chốc lát xem lại, đã bị người ta mua rồi, không thể làm gì khác hơn là tự bực mình. Nghe nói quyển này sách dạy nấu ăn do mấy quái nhỏ ở Barrens rớt ra, đại khái là Barrens chỗ của horde, nhiệm vụ Alliance rất ít, cũng ít khi đi, cho nên cũng ít có.


Ngày đó cô chỉ tùy tiện nói trong kênh bang, qua hai ngày Khúc Duy Ân liền gửi cho cô cuốn sách dạy nấu ăn và mấy số cá biến dị, nói là đi ngang qua Barrens tiện tay đánh được, cấu ấy không luyện nấu ăn nên không cần. Lúc ấy kỹ năng nấu nướng của cô vừa đúng lúc luyện đến mỹ vị phong xà, liền lấy sách học, làm mấy món mỹ vị phong xà đưa cho người trong bang ăn chơi, biến thành cả đám Ninja và hải tặc đi phó bản.


Lần đó cô lại rất nhân phẩm nữa, người khác ăn đều là biến thân, chỉ có cô ăn xong rầm một cái nằm trên đất biến thành xác khô, sợ quá đánh từ khóa di chuyển, lại bò dậy được. Sau lại mới biết đó là giả ch.ết, bình thường chỉ có hunter mới có thể kỹ năng này. Mấy người nhóm một trong bang thấy mà them, nói muốn đi tới ngân hang ở Ironforge giả thành xác ch.ết hù dọa người, nhưng cũng lần nào ăn ra hiệu quả này nữa.


Thật ra thì suy nghĩ một chút, thì WOW cũng là một game rất thú vụ.


Vì vậy cá biến dị, cộng thêm chuyện A quái tối qua chưa đủ nghiền, đi dạo xong công viên Hải Dương, xế chiều đi vòng vòng Trung Hoàn, cô uyển chuyển cự tuyệt chuyện Trâu Du nói ăn tối xong tới cảng Victoria ngắm cảnh đêm, sớm về phòng, dung acc QWE lên game, đi Barrens tìm sách mỹ vị phong xà. -__-b


Không biết là vận khí không tốt hay còn nguyên nhân gì, chà cả đêm, túi đầy mấy lần, mà còn chưa đánh ra được. Cũng may Barrens cấp cũng rất thấp, đánh cũng dễ.


Về thành sửa sang lại hàng trang, cô mở ra khung kỹ năng ra xem, acc QWE này may mặc và phụ ma cũng 300 rồi, đêm mà Thanh Mai giết ch.ết boss Naxxramas hai người ngồi ở Eastern Plaguelands câu cá cũng luyện max rồi, kỹ năng nấu nướng cũng luyện đến mau 100. Khúc Duy Ân không phải nói cậu ấy lười luyện cái loại nấu nướng vô dụng này sao? Chẳng lẽ cậu ấy cố ý đem tặng cô cái cuốn sách dạy nấu ăn?


Dù sao đi nữa, xoạt một quyển cho cậu ấy là được. Cô sửa sang lại túi, chạy khỏi thành tiếp tục đi A quái.
Sách dạy nấu ăn không có xoạt được, lại đụng phải một người không muốn gặp ………… Giang Đông Tiểu Kiều.
**************************
hôm nay đi Tây Tạng và HongKong ( ko phải bên hông chợ lớn âu nha)


HongKong


Đặc khu hành chính Hồng Kông thuộc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là một Đặc khu hành chính thuộc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (CHNDTH), nằm trên bờ biển Đông Nam của Trung Quốc. Lãnh thổ này, gồm hơn 260 hòn đảo, nằm về phía Đông của Đồng bằng châu thổ Châu Giang, giáp với tỉnh Quảng Đông về phía Bắc và nhìn ra Biển Nam Trung Hoa ở phía Đông, Tây và Nam. Hồng Kông chủ yếu bao gồm Đảo Hồng Kông, Đảo Lạn Đầu, Bán đảo Cửu Long và Tân Giới. Bán đảo Cửu Long gắn liền với Tân Giới về phía Bắc và Tân Giới nối về phía Bắc và cuối cùng nối với Trung Hoa Đại Lục qua con sông Thâm Quyến. Tổng cộng, Hồng Kông bao gồm một tập hợp 262 hòn đảo ở biển Nam Trung Hoa, trong đó Lạn Đầu là đảo lớn nhất. Đảo Hồng Kông là đảo lớn thứ hai và đông dân nhất. Ap Lei Chau là đảo có mật độ dân số cao nhất thế giới. Tên gọi “Hồng Kông” (xuất phát từ tiếng Quảng Đông đọc là Hướng Coỏng, có nghĩa là “cảng thơm”, lấy từ khu vực ngày nay là Aberdeen nằm trên đảo Hồng Kông, nơi các sản phẩm từ gỗ hương và nhang một thời được buôn bán. Vùng nước hẹp tách Đảo Hồng Kông và Bán đảo Cửu Long là bến cảng Victoria, một trong những hải cảng tự nhiên sâu nhất thế giới.






Truyện liên quan