Chương 45
An Tư Đông cảm thấy cuộc đời mình đúng là một bi kịch. Vừa bị thất tình vừa say rượu, hôm sau đầu lại đau như búa bổ, ngủ không đủ rồi, sáng sớm còn bị điện thoại quấy rối. Bên kia điện thoại truyền ra tiếng nói đặc giọng mũi: “Đông Đông cưng, đoán xem ta là ai?” “Chị à.” Cô ngáp một cái, “Điện thoại em có lưu số chị mà.” Người gọi tới là một đàn chị ở phòng thí nghiệm lúc học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp chị đi làm ở Thượng Hải. “Chủ nhật này chị về đây, vừa xuống máy bay hôm qua. Hôm nay em có rảnh không, ra gặp mặt chút đi?” Mí mắt cô vẫn còn chưa mở hết, người ngã trái ngã phải: “Được, mấy giờ ạ?” “Chị định về trường thăm giáo sư Mai, sau đó dạo trường vài vòng, nghe nói trường mới xây thêm khu mới cho khoa vật lý chị cũng chưa xem,… Trưa ra công viên gần sông ăn cơm đi, chị rất nhớ món canh cá blablabla…” …
Đi dạo với đàn chị tới chiều, trên đường về nhà trọ cô tiện thể mua chút đồ vặt, theo đường tắt ở cửa nhỏ tới tàu điện ngầm. Còn đường ấy là đường một chiều, rất ít xe lưu thông, đường hơi vắng. Cô cầm theo một túi lớn, vừa ra khỏi cửa liền nghe được trận cãi vã của một đôi nam nữ, do dự, người đi đường đều ghé mắt nhìn nhìn. Đó là một đôi rất trẻ, quần áo… À, có vẻ hơi đặc trưng, có lẽ là sinh viên của đại học ngoại ngữ. Mặt cậu nam kia hướng về phía cô, tóc vàng, khuôn mặt nhìn cũng đẹp nhưng vì tức giận mà đỏ cả lên: “Ý em là sao, chạy đi xem mắt với một ông già, chủ nhật còn ngủ ở nhà ông kia nữa! Em coi anh là cái gì chứ?” Cô gái đẩy cậu ấy ra hét lên: “Anh làm gì mà giận em hả? Anh không là gì hết !” Cậu nam tức đến nổi mặt vặn vẹo không ra hình gì: “Anh quen em năm năm rồi, em lại nói anh không là gì hết hả?” “Anh đúng là không là gì mà! Anh có công khai quan hệ của chúng ta không? Ai biết quan hệ của chúng ta ra sao?” Chỗ này là nơi công cộng, giờ ai cũng biết quan hệ của hai người rồi… An Tư Đông nói thầm, buồn bực rụt cổ đi vòng qua hai người họ. “Hai ta đều vậy rồi còn phải nói gì nữa?” “Đều thế nào?” “Em nói thế nào?” “Em làm sao biết thế nào là thế nào !” “Em không biết? Em đã làm gì anh cũng quên rồi hả?” “Đúng, em quên rồi!”
“Em dám nói em quên à!”
“Em làm gì không dám?” ……………… Đôi này đúng thật là 囧, nói nửa ngày toàn cũng toàn nói ra những lời vô nghĩa. Hai người đang đóng tình cảnh cẩu huyết trong phim đấy à? Còn có thể nói thêm mấy câu khiến người ta ngớ người nữa không? Cô quá “may mắn” rồi, cảnh ngớ người xảy ra rồi… Thấy hai người càng cãi càng hăng, đỏ mặt tía tai, lúc An Tư Đông còn cách hai người họ khoảng một mét, cậu trai đột nhiên ôm cổ cô gái, hai tay giữ đầu, há miệng ngậm xuống. Người qua đường An Tư Đông hóa đá… Cô hóa đá? Ảo giác? Hay là tàng hình? Ngẩng đầu nhìn xung quanh, người đi đường cũng nhìn qua, có người còn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô rồi đi nhanh qua, cái cảnh trước mặt này đúng là. Hai người kia còn đang hung hăng cắn nhau, cắn ʍút̼ tới máu bay ì xèo, tay chân ôm lấy nhau, quần áo xọc xệch. Chỉ còn một từ để diễn tả cảnh này, đó là bạo hành trong tình yêu. Phi lễ chớ nhìn, An Tư Đông đi vòng qua người họ tới tàu điện ngầm. “Ba!” Phía sau vang lên tiếng bạt tai, tiếp theo là giọng nam hét lên: “Trịnh Tây Thần, em chỉ là ỷ vào anh yêu em thôi.” Ý, câu này thấy quen quen… Không đúng, đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là ba chữ kia! Cô xoay người lại. Cô gái cầm điếu thuốc lên, mặt trang điểm rất đậm, cô giương mắt nhìn, cũng không biết có phải là trùng tên trùng họ không: “Tiểu Tây?” Cô gái vừa khóc vừa chạy về phía cô: “Chị Đông Đông!” Ôm tay cô rồi trốn ra phía sau. Cậu nam còn định đi qua kéo cô bé, An Tư Đông liền đứng ra bảo vệ Tiểu Tây, đẩy tay cậu ấy ra: “Cậu đừng xằng bậy.” Lúc này hai người kia mới ý thức được mình đang đứng giữa đường, có người ngoài. Hốc mặt cậu nam đỏ lên: “Em không muốn gặp anh nữa, cũng quen người khác rồi, vậy anh sẽ biết điều, không xuất hiện trước mặt em nữa. Chúc em và anh kia… hạnh phúc!” Nói xong nước mắt đầy mặt rồi lảo đảo rời đi. =_=b Tiểu Tây ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu đó. An Tư Đông quay đầu nhìn cô bé: “Tiểu Tây, em tốt nhất là nên nói cho chị biết chuyện này là thế nào.” Tiểu Tây bị cô trừng mắt hơi tủi thân, miệng vẫn mím, lại khóc: “Chị Đông Đông… em nên làm sao đây, chị giúp em với…” Giúp anh hòa giải với bạn gái, giờ còn giúp anh xử lý chuyện tình tay ba của bạn gái anh, tổ tiên nhà họ An đã tạo ra nghiệp chướng gì đây! Tiểu Tây rửa mặt xong, cuối cùng cũng đã nhìn giống trước rồi, đang ngồi ở góc phòng lau nước mắt. An Tư Đông đưa ly trà chanh cho cô bé: “Uống miếng nước đi.” Cô bé uống một hơi hết nửa ly, bắt đầu thút tha thút thít kể: “Lớp mười em đã quen anh ấy, mẹ em không đồng ý, nhà ảnh cũng không thích… mẹ còn đánh em… chủ nhiệm tìm em nói chuyện… Tụi em vụng trộm quen nhau hai năm, hồi cấp ba anh ấy nói với em… Ảnh không thể thi vào một trường cao đẳng tốt, phải học lại một năm… thật vất vả mới lên được thành phố… lúc không gặp thì rất nhớ anh, gặp lại nhịn không được mà cãi nhau… Ảnh lớn hơn em, lần trước em tới trường ảnh… Rồi nhiều chuyện xảy ra nữa, còn có một chuyện…” Blablabla nửa buổi, tóm lại, chính là hai học sinh yêu sớm, tính tự chủ hơi mạnh, không ai chịu cúi đầu nhận lỗi trước, tuy rằng tình cảm rất sâu nặng nhưng thường xuyên cãi nhau. Hình như không có vấn đề nghiêm trọng gì cả. “Vậy Khúc Duy Ân lại là chuyện gì?” Tiểu Tây chột dạ cắn ống hút: “Mẹ không thích anh ấy, em lại gạt mọi người trong nhà là mình không quen ai… Dì Khúc nhờ mẹ giúp giới thiệu bạn gái cho anh Duy Ân, mẹ rất thích anh, nói anh tốt nghiệp đại học T lại là một người thành công trong sự nghiệp, điều kiện tốt lại đáng tin gì đó, muốn em đi xem mắt với anh ấy, em không lay chuyển được mẹ nên mới đi… Gặp mặt, ấn tượng của anh Duy Ân cũng được, lễ quốc khánh hai nhà có đi chơi vài lần, mẹ liền gọi anh ấy là con rể tương lai. Trong khu đều là người quen trong công ty, em cũng hết cách… Định sau này nói rõ với ảnh, ai ngờ về trường gặp tên kia. Giờ nhớ lại còn thấy tức, chị Đông Đông, chị có biết tên kia nói gì với em không?… Ảnh nói mấy câu kia, em giận muốn điên luôn, quen nhau mà không biết em giận bao nhiêu lần rôi. Em liền chọc ảnh một chút. Chủ nhật tới nhà anh Duy Ân, dù sao anh ấy cũng chưa lần nào cãi nhau với em. Lúc hẹn trời cũng tối rồi, mà anh ấy còn nổi khùng với em, cũng không nghĩ trời tối vì muốn chạy tới nhà ảnh em còn chưa nói cho cha mẹ biết…” Cô bé lại đúng lúc ngừng lại, uống nước chanh: “Chị Đông Đông, em biết sai rồi, chi đừng nhìn em nữa…” An Tư Đông buồn bực hút mạnh trân châu trong ly trà sữa. Ngẫm lại cũng đúng, một cô bé xinh tươi, hoạt bát, vừa mới 20 tuổi, bên cạnh có bao nhiêu chàng trai đẹp, sao lại muốn đi xem mắt rồi quen một ông già hơn mình sáu tuổi? Không lẽ cô bé thật sự rất nghe lời mẹ? Cô bé hình như không ngoan lắm, lớp mười đã biết yêu, ở sau lưng người lớn học hút thuốc, trang điểm đậm, trang phục lại theo phong cách phản nghịch. Nhưng cô bé cũng không phải đứa bé hư, chỉ là còn nhỏ, tính khí còn trẻ con. Tiểu Tây cẩn thận nhìn cô: “Chị Đông Đông, chị có phải thấy em rất tệ không?” Cô hít sâu một hơi: “Còn nhỏ thì không thể tránh khỏi sai phạm làm chuyện điên rồ, quan trọng là biết sai phải sửa, không nên gây tổn thương cho người khác.” “Dạ…” “Tiếp theo em định làm gì?” “Em không biết… Em phải làm gì đây?” Cô lại trợn to mắt: “Em phải chọn một trong hai người, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người kia, không nên bắt cá hai tay!” “Dạ…” Tiểu Tây hơi mê mang, “Chị Đông Đông, vậy chị nói xem em nên chọn ai?” Xin em đừng tin chị như vậy được không! Vấn đề như vậy em bảo chị sao trả lời ! >_
Đã mất một trị liệu, tầng ba không bao lâu liền diệt. Sau đó vì không cẩn thận phá băng, có người trốn tiểu quái đụng phải boss, tầng ba vì đủ loại nguyên nhân mà diệt. Lần tốt nhất là ch.ết boss còn 10% vì nhiều người ch.ết, DPS không đủ, lại đợi 10 phút cuối, boss cuồng bạo, ch.ết hết cả nhóm. Cuối cùng hết số lần khiêu chiến, đành phải giải tán. Điều này nằm trong dự liệu, nhóm một cũng không qua. Dù sao cũng tới tầng ba, tốt hơn lần trước. Có vài người lui nhóm, còn lại ít người trên YY nói chuyện, phân tích nguyên nhân thất bại. Chuẩn bị CD tái chiến. An Tư Đông tập trung tin thần cả đêm, hồi chiều lại chỉ ăn bánh quy, lúc này thấy đói bụng, trong nhà lại không có gì ăn. [Đoàn đội][Khúc Thủy Lưu Thương]: Đói ch.ết mất, xuống nhà mua bánh rán đã. Off trước nha. Nhân Trung Xích Thố hỏi: Trễ thế này, em đi đâu mua bánh rán? [Đoàn đội][Khúc Thủy Lưu Thương]: Ừhm, gần nhà có chỗ bán bánh rán tới 12 giờ đêm. Bạn Nhìn Thấy Tôi nói: “Chỗ tôi cũng có tiệm bánh rán bán tới 12 giờ, rất ngon, rất nhiều mùi vị. Ay ya, nói hồi tôi cũng thấy đói.” Cô thoát game, cầm chìa khóa lấy ví tiền xuống lầu mua bánh. Hơn 11 giờ, tiệm bánh rán vẫn còn ba người đứng xếp hàng, có người mặc áo ngủ mang dép, không hổ là khu tập trung dân IT. Đang xếp hàng, phía sau có người gọi cô: “Bí Đao, em cũng mua bánh rán à?” Cô nhìn lại, Tôi Nhìn Thấy Bạn, và… Cái người mà cô không muốn gặp nhất đó.