Chương 13

Nhà Vân Cẩm Nghị ngụ tại khu náo nhiệt nhất ở kinh thành, khoảng cách đến những nơi khác cũng không quá xa, thuận tiện cho bọn họ thăm dò tin tức.
Mà hiện tại, Thẩm Lam hiển nhiên cảm thấy đã không tất yếu tiếp tục trụ lại nhà Vân Cẩm Nghị nữa.


Trạch đệ của Thẩm Lam vị trí vô cùng hẻo lánh, thuộc về ngoại ô trong số các ngoại ô. Tả Kiếm Minh biết hắn không thích nơi ồn ào, cho dù ở Vân thành hắn cũng trú trên đỉnh núi cao nhất, cho nên hiện tại y cũng không cảm thấy kỳ quái.


Ngô Uyên nói cho y biết, bọn họ sẽ ở lại kinh thành một thời gian, đợi giáo chủ ở chán rồi, bọn họ lại về Vân thành.
Liên tục vài ngày, Trương Thành Ngọc ngay cả cái bóng cũng không thấy, Thẩm Lam có chút phiền não, liền gọi Tả Kiếm Minh vẫn luôn ở bên cạnh nhu đầu cho hắn.


Hai cánh tay phi thường dịu dàng trên trán, dịu dàng giống như cảm giác được sủng nhược. Thẩm Lam vì động tác nhu ấn của Tả Kiếm Minh mà bình tĩnh lại, vừa tĩnh tâm, lại nhớ tới thân thể dẻo dai của đối phương, xúc cảm ấm áp như cánh tay của y.


Vô thức mở mắt ra, đột nhiên chạm phải nhãn thần gần như si mê của Tả Kiếm Minh.
Tả Kiếm Minh cũng bị dọa, hiển nhiên không ngờ được đối phương lại đột nhiên mở mắt, y có chút thê thảm chuyển tầm nhìn: “Giáo chủ muốn uống nước sao?”


Thẩm Lam lấy tay y ra, ngồi thẳng dậy: “Vừa rồi đó là nhãn thần gì?”
Tả Kiếm Minh vội nói: “Thuộc hạ vừa rồi đang nghĩ vài chuyện, tuyệt đối không có ý mạo phạm giáo chủ.”
“Nga? Ngươi nghĩ vài chuyện rồi nghĩ tới mặt của ta luôn?”


available on google playdownload on app store


“Thuộc hạ, thuộc hạ…” Y vốn không giỏi nói dối, bị đối phương chặn hai câu, liền hoảng loạn không biết phải nói cái gì. Nhưng y lại biết, tuyệt đối không thể thừa nhận mình có lòng ái luyến với giáo chủ.


Thẩm Lam cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần nói nữa, nơi duy nhất không biết nói dối của con người chính là đôi mắt.” Nói rồi, giống như không muốn tiếp tục nghe đối phương giải thích: “Tiếp tục nhu cho ta, tối nay ngươi lưu lại đây.”


“Thuộc hạ đã biết.” Tả Kiếm Minh không nói gì nữa, cho dù trong lòng thấp thỏm bất an.
Sắc trời càng lúc càng đen, Tả Kiếm Minh xoa ấn đến mức hai tay mỏi nhừ, nhìn Thẩm Lam, hắn hít thở bình ổn xem ra là đã ngủ rồi.


Sợ tối hắn bị lạnh, Tả Kiếm Minh đứng lên đắp lại chăn cho hắn. Rồi ngồi lại ghế cạnh giường, mắt si luyến nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.


Người yêu nhất ngay trước mắt, tuy không thể ở cùng nhau, nhưng chỉ cần có thể bầu bạn bên cạnh hắn như vậy thì y đã thỏa mãn rồi.


Thẩm Lam đang ngủ vươn tay ra khỏi chăn, Tả Kiếm Minh thấy vậy lại rướn người, muốn đặt tay hắn về lại trong chăn. Nhẹ nhàng cầm tay hắn, sợ làm hắn tỉnh giấc nên cố gắng hết sức nhẹ nhàng.


Đột nhiên cổ tay bị nắm, Tả Kiếm Minh có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Lam, đối phương đã mở mắt ra, hơn nữa còn siết chặt cổ tay y.
“Giáo chủ, thuộc hạ làm ngài tỉnh giấc sao?”
Thẩm Lam híp mắt, Tả Kiếm Minh đang cúi người nên phần da thịt bên trong cổ áo có thể dễ dàng thấy được, rất trơn mịn.


Thầm sử lực, thân thể Tả Kiếm Minh mất đi trọng tâm, giây tiếp theo y đã bị ấn lên giường.
“Giáo chủ ngươi muốn làm cái gì?” Tả Kiếm Minh muốn ngồi dậy, nhưng Thẩm Lam lại ấn chặt y, hơn nữa bắt đầu giải y phục của y.
Lòng càng lúc càng hoảng, giáo chủ muốn làm gì đã rất rõ ràng.


“Đêm nay ngươi cùng ngủ.” Thẩm Lam không mặn không nhạt nói, hai tay linh hoạt đã giải mở nửa y phục của Tả Kiếm Minh. Nhìn ***g ngực trần trụi lộ ra, ánh mắt hắn khẽ biến đổi.
“Không được! Giáo chủ ta__”
“Ngươi muốn kháng lệnh ta?”


“Không phải, giáo chủ, thuộc hạ là nam nhân, còn là nam nhân cao lớn thô kệch. Giáo chủ nếu muốn, thuộc hạ lập tức đi tìm nữ tử về cho ngài.”


Nhịn xuống đau đớn trong lòng nói ra những lời này, Tả Kiếm Minh chỉ cảm thấy ***g ngực nghẹn phát hoảng. Y không thể làm chuyện này với Thẩm Lam, như vậy y sẽ càng lúc càng vô pháp che giấu khát vọng với Thẩm Lam, cũng sẽ đánh mất nguyện vọng ban đầu khi y gia nhập Huyền Thiên giáo. Y chỉ cần bầu bạn bên cạnh hắn, một đời bảo vệ hắn, nhìn hắn hạnh phúc là đủ rồi.


Thẩm Lam không để ý tới y, cánh tay to lớn đảo qua ***g ngực y, hắn luôn cảm thấy vô cảm đối với nam nhân thế nhưng lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy xúc cảm thật tốt.


“Nghe lời, đừng phản kháng ta, nếu không ta đuổi ngươi ra khỏi giáo.” Nhẹ nhàng uy hϊế͙p͙ bên tai Tả Kiếm Minh, Thẩm Lam cũng cảm thấy thú vị, hắn thế nhưng lại dùng phương thức này uy hϊế͙p͙ y.


Mà khi Tả Kiếm Minh nghe câu này hiển nhiên thân thể cứng lại một chút, y đích thật không dám phản kháng, chỉ có thể ti tiện khẩn cầu: “Giáo chủ, thuộc hạ sẽ làm bẩn thân thể của ngài…”
Y là một người đê hèn, y từng làm ra chuyện đê hèn nhất thiên hạ này.


Thẩm Lam nghe câu này thì chân mày nhăn lại, không biết sao lại có chút không vui.
“Câm miệng.”
Ngữ khí băng lạnh quả thật khiến Tả Kiếm Minh không dám mở miệng, y nghe được đối phương không còn kiên nhẫn, y sợ Thẩm Lam ghét mình.


Cuối cùng Thẩm Lam cũng thỏa mãn, tâm tình tốt nâng lên một lọn tóc ngửi ngửi, vị đạo rất thanh nhạt.


Lần trước ở Tân Khách lâu hắn đã ôm Tả Kiếm Minh, nhưng lúc đó là hắn bị hạ xuân được lợi hại gấp mấy lần xuân dược bình thường. Cũng không rảnh chú ý những tiểu tiết, điều duy nhất hắn nhớ chính là đêm đó hắn sảng khoái vô cùng, khối thân thể bị hắn đè dưới thân khiến hắn hoàn toàn mất khống chế.


Lần này tương đương lần đầu tiên hắn tỉ mỉ thưởng thức thân thể nam nhân, lần trước hắn không chú ý được gì cả, lần này hắn lại nhìn rõ được mỗi một nơi trên cơ thể đối phương.
Vậy mà hắn lại không ghét thân thể Tả Kiếm Minh, thật là kỳ quái.


Thân thể Tả Kiếm Minh không mịn màng, không mềm mại, so với cơ thể nữ nhân thì khác biệt rất lớn, nhưng hắn lại như bị ma quỷ khống chế muốn tiếp cận thân thể này.


Không có mùi phấn son trên người nữ nhân, thân thể Tả Kiếm Minh rất sạch sẽ, cũng không có mùi mồ hôi trên người nam nhân, khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái.
Bị bản năng điều khiển, hắn phục người cắn lên nhũ đầu nho nhỏ.


“Ngô…” Tả Kiếm Minh lại muốn giãy dụa, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo Thẩm Lam bắn tới khống chế.
Hai điểm trước ngực truyền tới run rẩy khiến toàn thân y phát run, y cắn chặt môi, nỗ lực không để chính mình phát ra âm thanh.


Thẩm Lam lại cúi người chơi đùa hai khỏa nhũ đầu, ngậm một cái rồi, liền đi cắn cái kia. Lòng bàn tay khá thô ráp cũng trêu chọc trên ***g ngực tráng kiện, không tròn trịa mềm mại như nữ nhân, nhưng da thịt lại dẻo dai chắc nịch. Tóm lại, thủ cảm không tồi.


Thẩm Lam thoát hết y phục của mình, triệt để dán sát da thịt với thân thể kia. Ngay khi thân thể thiếp hợp, hạ thân của hắn lập tức đứng lên.
Ôm chặt Tả Kiếm Minh, khiến ***g ngực của hai người ma sát chặt chẽ với nhau, cảm giác lòng ngực tiếp xúc khiến hắn cảm thấy rất vi diệu.


Hắn như con mèo lần đầu nếm thịt cá, cảm thấy tất cả đều rất kỳ diệu, tất cả đều khiến hắn rất cao hứng, cái gì cũng muốn thử một lần.
Tây Tường Liệt và Vân Cẩm Nghị đều sống cùng nam nhân, hiện tại hắn mới có chút lý giải được bọn họ.


“Giáo chủ…” Hành động thân thiết của Thẩm Lam khiến Tả Kiếm Minh hít thở càng nhanh, bất giác thấp giọng kêu lên.
Khẳng cắn ɭϊếʍƈ lộng thân thể đối phương, Thẩm Lam yêu thích không rời tay, không tự giác muốn càng nhiều thêm.
Một tay kéo mở thắt lưng Tả Kiếm Minh, kéo quần y xuống.


“Không!” Tả Kiếm Minh phản xạ có điều kiện vươn tay nắm lại quần mình.
“Buông tay.”
Vừa nghe được ngữ khí uy hϊế͙p͙ mang theo không vui, Tả Kiếm Minh run rẩy buông lỏng tay, mặc đối phương kéo quần xuống, cảm giác hạ thân mát lạnh khiến hơi thở của y càng thêm gấp gáp.


Y chưa từng nghĩ qua Thẩm Lam thật sự sẽ muốn y, có lẽ hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ với thân thể nam tính thôi. Bỏ đi, nếu Thẩm Lam muốn, y cũng có thể dâng hiến thân thể của mình. Đợi hắn không muốn nữa, y cũng có thể làm như chưa từng phát sinh chuyện gì tiếp tục bảo vệ hắn.


Thẩm Lam nhìn chăm chăm vào thân thể xích lõa của Tả Kiếm Minh dưới thân, nhìn khí quan tương tự với mình. Tại sao lại muốn ôm y? Ôm một người là nam nhân giống mình?


Thẩm Lam càng lúc càng không hiểu, nhìn bộ vị nam tính đó hắn lại không hề cảm thấy buồn nôn, chỉ là cảm giác rất kỳ diệu. Nơi đó của Tả Kiếm Minh vì bị mình trêu chọc mà đã có chút phản ứng, run run rẩy rẩy trong túm lông màu sắc nhàn nhạt.


Cũng không biết có phải bị trúng tà không, Thẩm Lam đột nhiên cảm giác thứ run run rẩy rẩy đó lại khiến hắn cảm thấy có chút đáng thương tội nghiệp. Như có ma quỷ, hắn vươn tay ngắc một cái.
“Ngô!” Thân thể Tả Kiếm Minh run một cái.


Trực tiếp vươn lòng bàn tay nắm lấy thứ không chịu nổi trêu chọc đó, hạ thể của Tả Kiếm Minh lại khiến hắn cảm thấy rất sạch sẽ, màu sắc rất nhạt, không giống những nam nhân bình thường trải qua quá nhiều tính sự mà nơi đó biến thành hắc hồng.
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Thẩm Lam hỏi.


“Thuộc hạ, thuộc hạ hiện nay hai, hai mươi chín.”
“Ha ha, niên kỷ này của ngươi không ngờ nơi này lại giống như người mới mười sáu mười bảy.” Y thuộc phái cấm dục sao? Thẩm Lam vừa nghĩ tới tuổi tác thực tế của y và màu sắc của hạ thân y, hạ thân hắn liền trở nên càng thêm nóng cháy.


Không suy nghĩ nhiều về phản ứng kỳ quái của mình, hắn buông hạ thân của Tả Kiếm Minh ra, hai tay dùng lực tách mở hai chân y.
Muốn xâm nhập vào thân thể nam nhân này, hắn đã đợi không nổi rồi.


Dùng ngón tay dính chút nước bọt tiến vào thân thể Tả Kiếm Minh, hắn không chuẩn bị trước thứ bôi trơn, chỉ có thể trước tiên làm như vậy.
Tả Kiếm Minh vì bị hắn đâm vào mà trên trán đổ một tầng mồ hôi, cắn môi không muốn mình phát ra âm thanh.


Cảm giác không sai lắm, Thẩm Lam đỡ hạ thân của mình đỉnh nhập vào động khẩu ẩm ướt đó, cũng coi như dịu dàng mà từng chút đỉnh tiến.
Nóng quá! Đây là cảm giác đầu tiên khi hắn hoàn toàn tiến vào.
Nơi đó của Tả Kiếm Minh vừa nóng vừa chặt, khiến hắn thoải mái híp mắt lại.


“A!” Thẩm Lam vừa động, Tả Kiếm Minh thất thanh kêu ra tiếng. Lần này y không cảm thấy đau, giáo chủ không hề thô bạo, y cũng không bị thương.


Nhưng lần này không giống lần trước, lần trước y chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng lần này còn kèm theo cảm giác bị mở rộng không thích ứng, khoái cảm không thể ngăn trào lên, khiến y không biết phải làm sao.
Thẩm Lam cúi người ôm y, ɭϊếʍƈ lỗ tai y: “Ôm ta.”


Tả Kiếm Minh do dự vươn tay ôm hắn, Thẩm Lam cảm thấy vui mừng, đột nhiên dùng lực nhún động.
“A! Giáo chủ… ngô!”


Càng lúc càng mất khống chế, Thẩm Lam chỉ cảm thấy thoải mái đến không thể tin nổi, sự nóng bỏng và thít chặt của người dưới thân khiến hắn không chút tiết chế đòi hỏi, từng cơn sóng khoái cảm giống như muốn đưa người lên tận tầng mây.


Thứ duy nhất cuối cùng Tả Kiếm Minh nhớ được chính là ôm chặt người đang đè lên mình, khoái cảm không thể ngăn nổi và tiếng rên rỉ ái muội đã khiến y quên hết tất cả. Ôm lấy người trên thân, giao tất cả của y cho hắn, cho dù là tính mạng của y, hắn muốn, y sẽ cho hắn.


Tiếng thở dốc nồng liệt và tiếng rên rỉ kéo dài không chút ngừng nhỉ, trong phòng hai thân thể nam nhân giao triền vẫn một mực ôm nhau.
Cuối cùng là ai ngủ trước, ai dừng trước cũng không thể nào phân rõ.


Hôm sau, nghe tiếng chim hót bên ngoài, Tả Kiếm Minh chậm rãi mở mắt ra. Đầu óc vừa thanh tỉnh liền khiến y nhớ lại tối hôm qua.
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác hoảng sợ khó hiểu, sợ khiến giáo chủ nhìn thấy bộ dáng xấu xí toàn thân xích lõa của y, sợ nhìn thấy thần tình chán ghét trong mắt đối phương.


“Ngươi đã tỉnh rồi.” Trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm khiên Tả Kiếm Minh nghẹt thở, lúc này mới phát hiện Thẩm Lam sớm đã tỉnh đang chống đầu nhìn y.


“Giáo chủ, ta…” Tả Kiếm Minh nói không ra lời, cũng không biết nên nói cái gì. Y chắc nên giả vờ cái gì cũng không phát sinh, sau đó đứng lên mặc y phục ra ngoài, rồi kêu người tới phục vụ giáo chủ. Nhưng y lại không thể động đậy.
“Ha ha, ngươi đang sợ ta?”


Nghe thanh âm của Thẩm Lam giống như tâm tình rất tốt. Cánh tay hắn đột nhiên câu lên kéo Tả Kiếm Minh vào lòng, cả thân thể lại bị đè xuống.
“Giáo chủ?” Tả Kiếm Minh kinh ngạc.


“Thân thể của ngươi rất dụ người.” Thẩm Lam cười, đôi tay lại vừa mò vừa xoa trên thân thể y. Tả Kiếm Minh hoảng sợ phát hiện, hạ thân giáo chủ đã cứng lên.
“Ngoan, mở chân ra.” Thẩm Lam thấp giọng nói bên tai y, mở miệng ngậm lấy lỗ tai y.


“Ngô…” Tả Kiếm Minh bị mê hoặc, mở hai chân để đối phương chen vào giữa hạ thể mình.
Nhờ vào dịch thể còn lưu lại trong cơ thể y tối qua, Thẩm Lam thuận lợi tiến nhập vào thân thể đối phương. Cảm giác nóng bỏng quen thuộc khiến hắn vui sướng không thôi.


“Nghe đây, ta sẽ lưu ngươi lại bên cạnh ta, nhưng ngươi nhất định phải trung tâm với ta, ta nói cái gì ngươi cũng phải nghe, không cho phép phản kháng biết không?”
“Thuộc hạ, đã biết.”


“Biết thì tốt.” Thẩm Lam vui vẻ nói, ôm chặt người dưới thân, bắt đầu một lần một lần trừu sáp, hưởng thụ thân thể của người dưới thân.


Tẩy rửa thân thể trong phòng mình, Tả Kiếm Minh nhìn dấu vết tình ái trên cơ thể mình, đầu óc hỗn loạn không tỉnh, trong lòng cũng hỗn loạn thành một mớ rối mù.
Từ tối qua đến sáng hôm nay, giáo chủ biểu hiện ra, là yêu thích đối với thân thể của mình sao?


Yêu thích… thân thể không thon không mềm, chắc nịch tráng kiện này của mình?
Cho dù cùng hắn làm chuyện đó đã phản bội lại mong ước ban đầu khi y tới cạnh hắn, cũng khiến y cảm thấy hoảng loạn, nhưng khi được ôm lấy, cảm giác hạnh phúc lặng lẽ sinh ra kia cũng không thể phủ nhận.


Khóe môi Tả Kiếm Minh lộ ra một nụ cười, có chút khổ sở. Thiếu niên yêu diễm tinh tế tám năm trước đó đã trở nên cao hơn mình, tráng kiện hơn mình, đã có thể trở ngược ôm y vào lòng. Không biết đây có phải là sự chế giễu của số mệnh không, nhưng chỉ cần hắn thích, cái gì y cũng có thể cho hắn, ngay cả tính mạng cũng có thể, thì huống hồ gì là thân thể này?


……….






Truyện liên quan