Chương 14
Ngày đầu tiên An Nại tới E.A rất nhàn nhã, vốn là người mới vào của bộ phận kinh doanh chiến lược nên các cô đều đã được sắp xếp người hướng dẫn, nhưng sư phụ hướng dẫn riêng cho cô hôm nay đi công tác, nên cô được tự do hoạt động vài ngày. Mọi người trong bộ phận chiến lược đều đang làm việc rất bận rộn, còn An Nại ngồi ở bàn làm việc của mình tìm vài số báo giải trí của E.A gần đây, vừa tiện tay lật vài trang liền giở đúng bài báo phỏng vấn về Lâm Dao Dao và ảnh chụp quảng cáo mới nhất của cô ta.
Phóng viên giải trí E.A: Mở đầu cuộc phỏng vấn ngày hôm nay tôi muốn hỏi một câu hỏi đặc biệt, kỳ thật tôi không muốn …… Được rồi, hiện nay rất nhiều người gọi cô là tình đầu quốc dân, vậy mối tình đầu của cô là khi nào?
Lâm Dao Dao [cười ngại ngùng]: Khi ấy tôi học cấp ba, ngay từ lúc tôi nhận ra tôi thích anh ấy thì tôi cũng phải từ bỏ. Anh ấy là anh trai cô bạn thân của tôi……
Phóng viên giải trí E.A: Cô bạn thân đó có thành thần cupid của cô không?
Lâm Dao Dao: Không, tôi đã bỏ lỡ anh ấy. Bởi vì cô bạn thân đó, mà tôi không theo đuổi anh ấy nữa,[ cười ] kỳ thật trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối đến tận bây giờ.
……
Đúng là không biết xấu hổ, ngón tay nhỏ dài của An Nại gõ lao xao lên mặt bàn, quan hệ của cô và Sở Hà có thể đi đến bước này, cũng coi như không thể thiếu công lao của Lâm Dao Dao. Bây giờ cô ta còn dám ưỡn ngực nghiêm mặt mà nói lỗi là do người bạn thân là cô đây, thật không biết xấu hổ.
Bộ phận chiến lược hoạt động kinh doanh sẽ luân chuyển nhân sự sau một năm, đột nhiên An Nại hy vọng bản thân sẽ được chuyển sang phòng giải trí, nếu được cô nhất định sẽ siêng năng cẩn trọng tự dùng kinh phí để theo đuôi Lâm Dao Dao bôi xấu cô ta đến ch.ết thì thôi.
An Nại đóng tờ tạp chí lại, mở máy tính cá nhân muốn tìm vài chuyện làm cho đỡ chán, vừa khởi động màn hình máy tính liền xuất hiện phần mềm chat nội bộ của E.A, cô vừa đăng nhập vào phần mềm, một khung chat màu xanh nhạt chợt xuất hiện, nội dung trên màn hình nhanh chóng cuộn xuống dưới cùng nơi có tin nhắn mới:
……
Phòng Tài chính và kinh tế – chủ biên – Đuôi hồ ly: Lướt Weibo chưa, có người mất mặt chưa kìa, thoải mái thật.
Phòng Giải trí – phóng viên – Tùy Ý: Thoải mái 10086^2, lần trước đến lượt tôi phỏng vấn Lâm Dao Dao viết bài về cô ta thật phiền muốn ch.ết, nội dung bài báo đó là cô ta chỉ đạo tôi phải hỏi những câu nào, viết bài thì viết gì. Mẹ nó, có nữ nghệ sĩ nào chủ động yêu cầu phóng viên hỏi scandal tình cảm của mình không, ha ha, ngay từ đầu đã nhắc tôi phải hỏi chuyện tình cảm, còn bị tôi từ chối cơ mà.
Phòng Giải trí – trang phục – Áo gấm ngày đi ba vạn dặm: Nựng nựng mặt, đừng tức giận đừng tức giận.
Phòng Giải trí – giáo đội – Tùy Tâm: Còn nữa, đám fan cuồng của Lâm Dao Dao quả là dị nhất giới giải trí này, lúc nào cũng muốn gán ghép thần tượng của mình với người khác, tôi còn nhớ hôm đó ông chủ của cô ta vừa về nước đã công khai người ta có con trai. Đám fan của cô ta còn làm loạn Weibo của người ta trend liên tục dòng chữ — Sở Hà, nữ thần muốn sinh con trai cho anh ~. Tiên sư nữ thần.
Phòng Giải trí – chủ biên – Vịt tiên tri: Cơ mà sau đó trên Weibo lại nổ tung với hàng loạt topic hỏi mẹ của con trai Sở tổng là ai.
Đảo mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn làm việc, An Nại lén lút mở Weibo đi xem ai đó mất mặt, cái tên Lâm Dao Dao và Sở Hà đang ở hot tag, cô bấm trang chủ weibo của Lâm Dao Dao trước, đọc stuatus mới nhất của cô ta, thời gian đăng là mười sáu phút trước–
Lâm Dao Dao: Em nguyện ý.// Cười cười: Chia sẻ topic “<
Còn một status cập nhật tối qua —
Lâm Dao Dao: Chỉ là anh không biết…những lời em luôn muốn nói: Trong những năm tháng ấy anh là loại rượu ngon nhất, em thật sự đã say vì anh đấy ~
Mỗi comment phía dưới đều có nhắc tới Sở Hà, An Nại gõ bàn phím, cô ta say rượu thật rồi ấy nhỉ!
An Nại tìm weibo của Sở Hà nhìn ai đó mất mặt, Weibo của Sở Hà mới có hai status, cái thứ nhất là status tự động do hệ thống cập nhật khi đăng ký Weibo, cái thứ hai cập nhật sau vài phút Lâm Dao Dao đăng status trên trang cá nhân, dường như cô có thể mường tượng ra dáng vẻ chau mày khó chịu của Sở Hà khi viết những dòng đó —
Sở Hà: Tôi đã có con trai.[ Image ]
Dao Dao Dao Dao: Nam thần mau xem đi, nữ thần của chúng tôi nói sẽ nguyện ý sinh con trai cho anh đấy. Dẫn link ~// Em nguyện ý.// Cười cười: “<
Tấm ảnh Sở Hà up là Đoàn Đoàn đang mặc bộ đồ ngủ con gấu hai chân hai tay dang rộng nằm ngủ trên giường, ánh nắng ấm áp chiếu vào người bé con, cả tấm ảnh như được bao trùm bởi một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp như một bức tranh.
Dễ thương quá, An Nại không nhịn được mà click chuột save về máy.
Bên dưới status kia vẫn có những bình luận không cam tâm —
Một đời yêu Dao: Vậy con trai anh có thiếu mẹ không? Trông kìa thằng bé vừa xinh hai má mũm mĩm dễ thương ch.ết đi được…
Tui lại béo: Thật vậy á? Mẹ thằng nhỏ đâu?
Thịnh yến 2015: Dao Dao đừng khóc, nam thần cũng không nhắc tới mẹ đứa nhỏ, cô vẫn còn cơ hội.
An Nại lướt một lượt xem bình luận, vừa có comment mới liền phát hiện Sở Hà đã rep lại comment đó–
Sở Hà: Đúng // Nickname nào cũng trùng: Oa, dễ thương quá đi mất, mẹ đứa nhỏ nhất định rất xinh đây mà!
Khi Cảnh Thâm vừa bước vào phòng chiến lược hoạt động, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy An Nại đang ngồi vị trí gần sát cửa sổ, một tay chống cằm chăm chú nhìn màn hình máy tính trước mặt, lông mi cong dài hơi hơi rủ xuống, bên dưới là đôi mắt phượng thực xinh đẹp. Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thuỷ tinh sau lưng cô, khiến gương mặt lạnh lùng thoạt nhìn có chút không chân thực. Cảnh Thâm nhạy bén phát hiện mặt cô còn có chút phấn hồng, chà chà, quả thực hắn phải vỗ tay tự khen mình giỏi, mỗi lần liếc mắt liền có thể tìm được mỹ nhân bất chấp 360 độ hay góc ch.ết của văn phòng, ví dụ như chủ biên ban Giải trí Giang Noãn, hay chủ biên ban Tài chính và kinh tế Cố Ly, hay như tiểu đồ đệ An Nại của hắn, đáng tiếc hai món ăn kia đều bị heo cướp mất, hắn hy vọng món ăn hắn chọn cuối cùng này là củ cải trắng ngọt chưa bị con heo nào nhòm ngó.
Cảm giác được bóng người đang phản chiếu lên mặt bàn làm việc, An Nại ngẩng đầu liền thấy Boss mặc âu phục trắng, đeo kính mắt gọng vàng đứng bên cạnh bàn cô, cô nhanh chóng đóng trang chủ Weibo có chút ngượng ngùng đứng lên không biết nói gì, Boss đã vô cùng phong độ xua xua tay:“Đừng lo lắng, mấy cô kia cũng thường xuyên lướt web.”
“Sau này em sẽ đi theo tôi, gọi tôi là sư phụ được rồi.” Cảnh Thâm cười tao nhã.
An Nại ngoan ngoãn gọi một tiếng “Sư phụ”, Sư phụ của cô ho nhẹ một tiếng, thấp giọng quyến rũ nói:“Vừa rồi em đang xem Weibo của Sở Hà sao, cậu ta là bạn đại học cùng khóa của tôi.”
An Nại nhớ Sở Hà chưa bao giờ nhắc tới người tên Cảnh Thâm này, Cảnh Thâm vẫn đang thao thao bất tuyệt:“Vừa đúng lúc tối nay tôi đã hẹn cậu ta dùng bữa nói chuyện hợp tác, em có thể đi cùng với tôi.”
Lúc hắn đang ba hoa thì không biết khung chat của công ty đã sớm bùng cháy —
Vịt tiên tri: Mẹ nó[1], nghe nói lão BOSS thần kinh của chúng ta lại bắt đầu ra vẻ đáng thương quyến rũ em gái mới tới.
[1] Khe nằm -卧槽 ngôn ngữ mạng Trung Quốc: Mẹ nó, mẹ kiếp, thuần VN dịch là Vãi … thô bỉ quá nên để từ như trên nhé.
Đuôi hồ ly: Ha ha ha ha, số phận đã định anh ta luôn là kẻ ngốc.
Tùy tâm mà bay: Cầu cho anh ta cô độc đến già, cứ như tên thần kinh điên cuồng theo đuổi phụ nữ, mà cứ theo cô nào cũng dọa người ta sợ chạy mất dép?
Tùy ý mà bay: Ha ha ha, anh ta quả nhiên còn chưa chừa mà, tôi nhớ hồi xưa lúc còn theo đuổi A Noãn, người ta đã có bạn trai, sau đó anh ta quay sang quyến rũ Cố mỹ nhân, người ta lại sắp kết hôn, bây giờ…… anh ta lại muốn tấn công người mới, mấy người nói xem, nhân viên mới không chừng cũng có con trai rồi ấy chứ? Anh ta quả thật rất đáng thương.
Tùy tính mà làm: Thôi đi, nhìn chút tiền lương trong ngân hàng của chúng ta kìa, còn rảnh mà suy nghĩ cho anh ta, cậu nói thử xem, ai có vẻ đáng thương hơn?.
Tùy ý mà bay: Chúng ta!!!
Sau khi tan làm, An Nại đi theo Cảnh Thâm cùng trưởng ban giải trí Giang Noãn tới nhà hàng đối diện văn phòng, Giang Noãn vừa ngồi xuống liền đứng dậy tới WC rửa tay, còn lại Cảnh Thâm trò chuyện cùng cô, An Nại không biết nói gì chỉ có thể nghe anh ta thao thao bất tuyệt nói, còn cô thì tự nhủ mặt than như mình gặp kẻ nói nhiều thì phải làm gì đây?
Cảnh Thâm lười nhác tựa lưng vào ghế dựa, chau mày nói:“Em biết không? Ngay từ đầu lúc anh quyết định chọn em, kỳ thật tất cả bọn họ đều phản đối, nhưng anh đã sắp xếp cho phòng nhân sự gửi thông báo đỗ cho em, em có biết vì sao không?”
An Nại lắc đầu đáp:“Không biết.”
Cảnh Thâm hạ giọng, không chút để ý nói:“Bởi vì anh thích em…… rất xinh.”
Hắn ngừng lại một chút, cười nói:“Anh nói thế em có cảm thấy anh nông cạn không?”
“Không,” An Nại lắc đầu đáp:“Tôi cũng thích…… cái đẹp.”
Cảnh Thâm:“…… Thật trùng hợp.”
Cảnh Thâm nói rất hào hứng rồi kéo ghế lại gần chỗ An Nại ngồi, vừa đúng lúc có người đẩy cửa phòng bước vào, Sở Hà đen mặt một tay ôm Đoàn Đoàn đứng ở cửa, lúc anh đứng ngoài cửa chưa vào thì cũng đã nghe thấy Cảnh Thâm đang trêu đùa An Nại nhà mình, bây giờ vừa mở cửa lại thấy Cảnh Thâm đang ghé sát ghế lại gần An Nại, Sở Hà lạnh lùng nhìn cậu bạn mấy năm không gặp, nói:“Cháu nội”.
“Mẹ kiếp!” Cảnh Thâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào mặt anh:“Sở Hà cậu muốn ch.ết hả! Tôi đang theo đuổi……” Hắn nói xong liền quay sang nhìn An Nại ngại ngùng, rồi dùng khẩu hình nói cho Sở Hà bảo anh đừng quấy rối hắn, hồi năm ba đại học sau khi bại trận bài bạc không còn mảnh giáp dưới tay Sở Hà, cậu ta bắt đầu gọi hắn là cháu nội, quả thực là quá khứ đen tối mà!
Hắn đang muốn cho Sở Hà một trận, lực chú ý lập tức chuyển sang bé con đang được Sở Hà bế trong tay, cảm thấy kì lạ hắn liền lại gần hỏi:“Này, Sở Hà cậu đang đùa đấy à, có con trai lớn như vậy cũng không báo cho anh em biết một câu. Bé con, đến đây, cha nuôi ôm con một cái nào……” Cảnh Thâm vươn tay muốn ôm Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn chau mày đẩy tay hắn ra, bò xuống chạy đến bên cạnh An Nại mở miệng, gọi một tiếng “Nại Nại”.
Cảnh Thâm có chút khó hiểu về mối quan hệ của Sở Hà và An Nại, hiếm thấy khi nào hắn im lặng được một lúc lâu như vậy.
Khi ăn cơm, Sở Hà chăm chú lọc xương cá trong canh cá chua cho Đoàn Đoàn, loai bỏ xương cá xong anh gắp thịt cá bỏ vào bát cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn lại cầm thìa múc chút canh cá bỏ vào bát của cô, rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cầu khen ngợi, dưới ánh mắt chờ mong của bé con An Nại liền một thìa canh cho vào miệng, rồi không nhịn được gãi gãi cằm cậu như trêu đùa chú mèo nhỏ, vừa thu tay về lại có một miếng thịt cá trắng mịn được bỏ vào bát cô. Sở Hà chăm chú quay sang chọn một khúc cá khác chỉ để lại cho cô sườn mặt anh, dưới ánh sáng ấm áp của chiếc đèn chùm đường nét trên sườn mặt anh càng rõ ràng quyến rũ, giống như sườn mặt của vị minh tinh đẹp trai nào đó.
An Nại nhìn anh có chút ngẩn ngơ, nhớ tới comment sáng nay trên weibo của anh thì mặt có chút nóng lên, cô xúc miếng thịt cá Sở Hà vừa bỏ vào bát canh cá của cô mà đưa vào miệng,
Vài giây sau…… cô bị một chiếc xương cá vừa dài lại cứng mắc trong cổ họng!