Chương 17

An Nại có chút khó hiểu, liền quay sang cúi đầu hỏi bé:“Nhị là sao?”
Đoàn Đoàn giơ hai ngón tay cho cô nhìn, còn rất nghiêm túc nói:“Too”
An Nại gật gật đầu nói: “Con giỏi quá, còn biết nói tiếng anh nữa.”
“Dạ” Đoàn Đoàn gật gật đầu liên tục.


Sở Hà:“……” Nhị = too = neither! [1]
[1] Nhị = ngốc nhưng cũng đọc là èr có nghĩa là số 2, tiếng anh số 2 đọc là two (giống cách đọc của too) loanh quanh một hồi (Ngốc = cũng = không gì cả)
Mẹ nó, vì sao anh cảm thấy như cô đang tát một cái vào mặt anh!


“Không được ngốc như thế, Sở Đoàn Đoàn.” Sở Hà xoa xoa hai thái dương, anh cũng không muốn nhận đồ ngốc này là con trai mình, thực tế từ lúc Đoàn Đoàn một tuổi rưỡi mới chỉ biết gọi papa, Sở Hà tạm thời không ôm hy vọng nhiều với chỉ số thông minh của con trai. Dù sao bé vẫn còn nhỏ, cả anh và An Nại đều rất thông minh, theo di truyền sinh học mà nói Đoàn Đoàn chắc hẳn sẽ không quá ngốc. Vì vậy căn cứ vào nguyên lý nếu chỉ số thông minh quá thấp thì chỉ số cảm xúc phải cao, anh sẽ dạy Đoàn Đoàn thành một đứa bé thật dễ thương. Sở Hà vươn tay vòng qua vai An Nại vỗ một cái lên đầu Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ngửa người về sau muốn tránh tay ba nó nhưng không kịp, bị oánh trúng một cái nhưng vẫn nở nụ cười rất tươi.


“Cười ngốc như vậy làm gì?” Sở Hà không cam lòng chọc chọc bé, ngón tay thon dài thoải mái nhào nặn cái má tròn mịn như bánh bao của con trai.
Đoàn Đoàn lắc đầu không nói gì, bé thích cảm giác khi ba mẹ và bé ba người cùng ở bên nhau.


An Nại lặng lẽ ngồi thẳng người, lưng cứng ngắc có chút không được tự nhiên, khi Sở Hà chọc Đoàn Đoàn cánh tay anh vươn vòng qua lưng cô, giống như anh đang ôm cô vào lòng vậy……


Tay áo sơ mi anh kéo cao lên qua khuỷu tay, trong lúc lơ đãng tay anh chạm vào lưng cô khiến cô hơi cong người lại để lộ phần xương con bướm [2], An Nại vốn mặc áo ngắn tay rất mỏng, thỉnh thoảng làn da ấm áp của anh lại như có như không mà chạm nhẹ lên lưng cô, chỉ cần tay Sơ Hà hơi động lưng cô liền có cảm giác tê dại đôi chút.


available on google playdownload on app store


[2] Xương con bướm:


An Nại cảm thấy nhất định anh đang cố ý, nhưng Sở Hà trêu chọc Đoàn Đoàn rất vui vẻ, cô cũng không thể xấu hổ mà phá đám bầu không khí này, đành dịch mông ngồi tiến lên phía trước một chút, không ngờ vừa nhấc người mũi kim trên mu bàn tay cũng bị kéo lỏng ra, chảy chút máu. Sở Hà chưa kịp vẫy tay gọi y tá, An Nại đã bình tĩnh tự mình ấn lại mũi kim vừa mới thoát ra được một nửa.


“Nại Nại, dì thực dũng cảm!” Đoàn Đoàn ngẩng mặt lên, hai mắt vô cùng ngưỡng mộ mà nhìn cô.
“Cũng tạm.” An Nại có chút ngượng ngùng.
Sở Hà vươn tay xoa xoa bờ vai cô, trầm giọng nói,“Ngồi yên, đừng lộn xộn.”


Chất lỏng lành lạnh lại chảy vào mạch máu, An Nại giật giật ngón tay hết sức chăm chú nhìn bình nước biển treo trên cao còn nhiều kia, bất chợt cô liền cảm thấy mệt mỏi.


Sở Hà cúi đầu nhìn dáng vẻ An Nại nhắm mắt ngủ, anh đưa tay đỡ đầu cô ngả vào vai mình, mấy sợi tóc mai sượt qua cổ anh, vừa đúng lúc đôi môi mềm mại lại chạm lên cổ áo sơ mi màu trắng càng tôn lên vẻ kiều diễm, Sở Hà vươn tay kéo cổ áo An Nại cao lên một chút, khi ở nhà cô chỉ mặc áo phông ngắn tay rộng thùng thình, cổ áo lại rất rộng, vừa động một chút sẽ lộ ra vòng xương quai xanh xinh đẹp.


Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh xoa xoa mắt, nghiêng trái ngã phải, cu cậu vừa ngả người về sau liền bị Sở Hà một tay kéo lại ngổi trên đùi anh, Đoàn Tử run rẩy vịn cánh tay Sở Hà giẫm lên đùi anh đứng dậy, cu cậu nhỏ giọng nói vào tai anh:“Ba ba, tí về phải gọi con dậy nha.”


“Ừm, ngủ đi.” Sở Hà một tay xoa xoa bụng Đoàn Đoàn, để con trai tựa lưng vào người mình. Bé con đang trong cơn buồn ngủ nên lập tức liền vào giấc.
Nhìn một lớn một nhỏ trong lòng, Sở Hà càng cảm thấy quyết định ngày đó của anh tuy rằng rất quá đáng với An Nại nhưng lại vô cùng chính xác.


Một tiếng “Tách” vang lên, ánh mắt Sở Hà chợt trở nên lạnh lùng, theo hướng đèn flash vừa lóe lên anh nhìn qua liền thấy một nữ sinh tay cầm điện thoại di động lập tức bỏ chạy “Vèo” thoát khỏi dãy hành lang. Vừa đúng lúc An Nại truyền xong bình nước, y tá liền tới rút mũi tiêm. Sở Hà một tay ôm An Nại một tay ôm con trai nên không thể đuổi theo, anh cười lạnh một tiếng rồi gọi điện thoại cho trợ lý, tuy anh luôn mong quan hệ của mình và An Nại sớm ngày được sáng tỏ, nhưng tuyệt đối không phải ở thời điểm An Nại chuẩn bị tốt nghiệp đại học này.


***
An Nại bị tiếng chuông điện thoại của Sở Hà vang lên liên tục đánh thức, cô dụi dụi mắt phát hiện mình đang nằm ở ghế sau, trên người còn đắp một chiếc áo gió, An Nại ngồi thẳng người dậy, nương theo ánh đèn mờ trong buồng xe cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.


“Đỡ hơn chưa?” Giọng nói trầm thấp của Sở vang lên trong buồng xe yên tĩnh, An Nại theo bản năng gật gật đầu.
“Trưa nay em đưa Đoàn Đoàn đi ăn kem?” Sở Hà đột nhiên thay đổi đề tài, An Nại nhận ra Sở Hà đang mất hứng liền giải thích:“Ừ, tôi cũng không dám cho thằng bé ăn nhiều.”


“Anh nói em ấy.” Sở Hà có chút phiền não hạ cửa kính xe, lại nghĩ Đoàn Đoàn đang nằm ngủ ở ghế phụ nên bấm nút lần nữa, kéo cửa kính xe lên, anh có chút chán nản, tuy rằng trước đây anh luôn tự nhủ dù sao cả hai cũng còn nhiều thời gian, nhưng hiện tại An Nại rõ ràng ở bên cạnh anh, mà lại như cách anh rất xa, trong lòng liền có cảm giác buồn bực khó nói, hôm qua khi anh kể lại chuyện này cho Hà Minh, Hà Minh đập bàn trả lại cho anh một câu – You deserve it. < Đáng đời anh ~>


Lúc Sở Hà tức giận, An Nại rất sợ anh, dù sao Sở Hà cũng là người rất có ảnh hưởng với cô, hơn nữa con người lúc bị bệnh thường có chút yếu ớt.“Sau này tôi sẽ không ăn nữa.” An Nại cúi đầu tựa người vào cửa xe đáp lời, cô vươn tay lấy một chai nước tinh khiết trong hòm đá mở nắp bình, uống một ngụm.


“Ừm, em ngoan lắm.” Sở Hà thấp giọng nói, giống như đang dỗ đứa nhỏ.
Vừa nghe xong lời anh nói, một ngụm nước đá vừa vào miệng liền phụt ra ngoài, kem không cho ăn, nước đá cũng không thể uống?
Sở Hà:“……” Mẹ nó, trông anh giống như muốn ăn thịt cô lắm à!


Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, An Nại có chút ngượng ngùng, từ sau khi Sở Hà trở về, cô bắt đầu có suy nghĩ xấu về anh, có lẽ vừa rồi anh chỉ tỏ thái độ tán thưởng câu nói “Tôi không ăn nữa” mà thôi, nhưng cô lại cảm thấy anh đang nhấn mạnh nhắc cô không được ăn đồ lạnh. Rõ ràng trước kia mỗi lần Sở Hà trầm giọng nói với cô “Em ngoan lắm”, cô sẽ không nói gì, trong lòng âm thầm nở hoa.


Còn bây giờ……


Kỳ thật lúc ngồi ngoài hành lang ở bệnh viện, cô không ngủ, cô nhắm mắt là vì khi Sở Hà ôm cô trái tim cô cứ đập thình thịch như muốn thoát khỏi lồng ngực. Hóa ra cô không mạnh mẽ như mình đã nghĩ, cũng thật sự chưa quên được anh như mình đã từng quyết. Nhưng cô không có can đảm thích anh lại lần nữa, cũng không dám tiếp nhận tình cảm này giống như trước đây nữa.


Trong quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái, cô vì tình đầu ngây thơ đã phải đánh đổi thật nhiều, vì vậy cô sẽ không bao giờ coi tình yêu là tất cả đối với một người con gái nữa.


An Nại ghé sát đầu vào cửa sổ nhìn thoáng qua ánh đèn đường ngoài phố sáng rực lung linh như ban ngày, nhưng dù bóng đèn ấy có sáng đến đâu, cũng không thể tỏa sáng cả bầu trời đêm đen mù mịt.


Xe vừa dừng lại, di động của Sở Hà lại vang lên lần nữa, An Nại nhìn anh chau mày nhận điện thoại nên cô đành bế Đoàn Đoàn lên nhà trước.
Vừa đi ra khỏi thang máy, cô liền thấy Từ Y Y cầm một túi hành lý lớn tựa lưng ngồi trước cửa nhà cô lau nước mắt.


Từ Y Y vừa nhìn thấy cô liền đứng dậy gào lên, ngón tay chỉ vào mặt cô đang run lên, giọng nói cũng theo đó mà run rẩy:“An! Nại! Sao giờ chị mới về! Tôi đứng trước cửa trường đợi mười lăm phút cũng không thấy chị đến đón, đứng trước cửa nhà đợi chị nửa tiếng cũng không thấy chị về, chị có phải chị gái ruột tôi không! Tôi thi trượt đại học không phải chị vui vẻ lắm sao! Chị đắc ý lắm phải không, tôi làm gì cũng không bằng chị, dù chị mang thai cũng có thể ôn thi đỗ được Tây đại……”


Đoàn Đoàn dụi dụi mắt, cu cậu bị đánh thức.


An Nại liếc mắt nhìn Từ Y Y đang ồn ào, ánh mắt cô rất bình thản, Từ Y Y thấy vậy liền chột dạ không dám nói nữa. Tính cách kiêu căng phách lối này đều do Từ Tư Khởi mà thành, khi còn bé cô vốn xem thường người chị gái An Nại này, cảm thấy chính mình mới là tiểu công chúa nhà họ Sở, An Nại chẳng qua chỉ là một đứa con riêng nhưng lại mặt dày ở lại nhà họ Sở hưởng thụ tất cả, thế nhưng lớn lên chính cô lại bị mọi người coi như một đứa con riêng.


Hơn nữa……khi phát hiện cô vốn không phải con gái của Sở Dập, cô liền bị đuổi khỏi nhà họ Sở, còn An Nại thì sao, tuy rằng ba ruột của An Nại đã mất, nhưng ông cũng là Tam công tử nhà họ An, còn để lại cho An Nại một bệnh viện tư nhân và một vài bất động sản lớn khác.


Những thứ đó, cô đều không có phần.
Trong chớp mắt, hoàn cảnh của cô và An Nại đột nhiên bị vận mệnh đùa giỡn cùng nhau đảo chiều.


Mấy năm qua, Từ Tư Khởi luôn khuyên cô phải ngoan với An Nại, dù thế nào hai đứa cũng là chị em, máu mủ tình thâm, về tình về lý sau này An Nại cũng không thể bỏ mặc cô được. Quả thật cô cũng rất muốn hòa giải với An Nại, nhưng bây giờ An Nại vốn không thèm để ý tới cô. Từ Y Y rất tức giận khó chịu, vốn muốn cãi nhau để phát tiết vì vừa thi trượt đại học nhưng lại không dám, chờ An Nại vừa mở cửa nhà cô liền theo vào, chạy thẳng vào một phòng khóa trái cửa lại rồi khóc lớn.


An Nại thật sự không thèm để ý tới cô, sau khi cô vào nhà cũng không đóng cửa lại, nghe Từ Y Y nức nở không dứt cô liền muốn ra ngoài thuê tạm một phòng ngủ qua đêm, dù có phải qua nhà Sở Hà ngủ một đêm cũng được, dù sao cô cũng không muốn ở chung một nhà với Từ Y Y.


Từ nhỏ cô đã được Từ Tư Khởi nhồi nhét tư tưởng “Con là chị hai phải nhường em gái”, bất luận là món đồ chơi cô thích, hay bộ quần áo mới cô vừa được mua, thậm chí là quà sinh nhật ba đã tặng cô trước đây, chỉ cần Từ Tư Khởi ra lệnh một tiếng, cô đều phải tặng lại cho Từ Y Y, bởi vì cô là chị gái.


An Nại đã cho cô ta rất nhiều thứ, nhưng khi Từ Y Y cướp cái gối con chó mà An Lan đã tặng cho cô trước đây thì cô đã vật Từ Y Y ngã xuống đất mà đập cho cô ta một trận, Từ Y Y há miệng thở dốc còn chưa kịp khóc lóc kêu gào đã bị Sở Hà đứng tựa lưng ngoài hành lang liếc mắt đe dọa nên đành phải nuốt vào. Kỳ thật An Nại vẫn luôn không hiểu, trước khi thân phận Từ Y Y được phát hiện, rõ ràng Từ Y Y mới là là đứa em gái có cùng huyết thống với Sở Hà, nhưng Sở Hà lại vô cùng chán ghét Từ Y Y, ngược lại, Sở Hà đối với cô quả thực có chút dịu dàng…


Sao cô lại nghĩ tới Sở Hà, An Nại vỗ vỗ rán, nhìn thoáng qua cửa thư phòng vừa bị Từ Y Y hung hăng đóng sầm một cái.
Từ Y Y nói đúng, cô ta thi trượt đại học, An Nại thực sự cảm thấy rất đáng, thậm chí ngay cả mấy lời an ủi dối trá cô cũng lười nói.


An Nại thả Đoàn Đoàn xuống rồi vào phòng tắm pha nước nóng, lần đầu tiên Đoàn Đoàn lại không theo sau cô làm cái đuôi nhỏ ngược lại cu cậu chạy lạch bạch đến cửa thư phòng, vươn tay gõ cửa cộc cộc.
Bên trong truyền ra một tiếng “Cút” mang theo tiếng khóc nức nở.


Đoàn Đoàn chau mày tiếp tục gõ cửa, quà tặng ba trong ngày Father’Day cậu và mẹ làm cả buổi trưa vẫn nằm trong thư phòng, cậu còn muốn tặng cho ba ba nữa.


Cô gái trong thư phòng không nói gì, chỉ có tiếng khóc thút thít đáp lại, Đoàn Đoàn có chút bực bội, cậu nghĩ chị gái kia khóc thương tâm lắm nên chắc không nghe thấy cậu nói gì, cậu bước vài bước ghé sát người vào cửa, lớn tiếng nói với vào trong:“Mở cửa.”


“Chị có phiền không hả!” Từ Y Y quát lớn một tiếng, Đoàn Đoàn nghe được cô vừa trả, cũng lớn tiếng nói vào bên trong:“Mở cửa, tranh cát và logo của em……”


“Cạch” Cửa thư phòng bị một lực mạnh kẽo ra, mạnh đến mức vừa chạm vào tường liền vang lên rầm một cái, Từ Y Y cầm bức tranh cát đang nằm trên sàn ném thẳng ra ngoài, lại nhặt khối logo đập một cái xuống sàn,“Rầm” một tiếng, rồi hung hăng đóng cửa lại lần nữa.


Vẻ mặt Đoàn Đoàn có chút mơ màng, bé ngồi xổm xuống cầm bức tranh cát bị vò nát bét cùng khối logo văng tung tóe, nhìn bức tranh cát nhăn nhúm, Đoàn Đoàn duỗi tay muốn là phẳng lại bức tranh, nhưng lại bị rơi thật nhiều cát.


An Nại nghe thấy tiếng cửa phòng đập rầm rầm cũng không quan tâm lắm, lúc còn ở nhà họ Sở Từ Y Y thường xuyên đóng cửa rầm rầm như vậy, đã có lần cô ta còn phá nát một cái cửa. Cô vừa pha xong nước tắm liền gọi Đoàn Đoàn một tiếng, nhưng không thấy Đoàn Đoàn chạy vào tắm rửa, An Nại ra khỏi phòng tắm tìm Đoàn Đoàn, liền nhìn thấy Đoàn Đoàn đang cúi đầu cô đơn ngồi xổm trước cửa thư phòng.


“Đoàn Đoàn” Cô vừa tiến tới định ôm bé, Đoàn Đoàn liền đứng bật dậy ôm bức tranh cát nhàu nát và khối logo rơi tả tung chạy về phía cô, An Nại dang tay chuẩn bị ôm bé, Đoàn Đoàn liền chạy nhanh tới cửa bổ nhào ra ôm đùi Sở Hà vừa từ thang máy đi ra đang đứng sau lưng cô mà nức nở gọi lớn:“Ba ba!”


Sở Hà cúi người vươn tay bế Tiểu Đoàn Tử đang ôm chặt đùi anh, bàn tay to lau nước mắt bé con, trước giờ Đoàn Đoàn không phải đứa bé hay khóc, nhưng lần này lại khóc nấc lên vô cùng thương tâm:“Sở Đoàn Đoàn, sao vậy con?”


Đoàn Đoàn vươn tay lau sạch nước mắt:“Người xấu phá hỏng.. quà.. con và mẹ…làm tặng ba..rồi.”
Bé nói xong liền đưa bức tranh cát cho Sở Hà:“Đây là con làm,” bé con gom lại những mảnh logo ấm ức khóc nấc,“Đây là của mẹ.”


“Con ngoan nhất, bảo bối của ba,” Sở Hà hiếm khi dịu dàng hôn nhẹ lên mặt bé con,“Là quà của ba trong ngày Father’s Day sao?”
“Dạ” Đoàn Đoàn được ba khen liền quên đi nỗi buồn, bé sụt sịt mũi có chút xấu hổ ngả người nằm trên vai Sở Hà, ngừng nức nở mà nhỏ giọng nói:“Mẹ cũng ngoan lắm.”


“Ừm, mẹ con cũng ngoan.” Sở Hà xoa xoa mông bé dỗ dành, trước kia anh vốn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, bây giờ mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh quá, mới ngày nào bé con nằm trong ngực anh chỉ biết ngậm núm ɖú uống sữa bình giờ đã lớn thế này rồi, nhóc con còn biết làm tranh cát tặng quà cho anh nữa.


Lúc Đoàn Đoàn ra đời, anh mới hơn hai mươi tuổi, ai ai cũng nói anh có tiền đồ rộng mở, anh cũng nghĩ như vậy, thế giới rộng lớn đang ở trước mắt, anh có một tương lai sáng lạn, có khả năng vô hạn, tuyệt đối đừng để đứa nhỏ quấn thân làm chậm chễ. Nhưng khi nuôi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút, trong lòng anh liền có cảm giác thành công khó nói thành lời. Bất luận bé con xuất hiện ở thời điểm nào thì khiến bé con bình an trưởng thành từng ngày từng ngày đã là tác phẩm tốt nhất của anh rồi.


Khi Sở Hà dỗ dành Đoàn Đoàn, trong thư phòng An Nại mặt không chút biến sắc nhìn Từ Y Y đang tựa người vào bàn đứng bên kia.


Từ Y Y ngang ngược nhìn lại cô, có chút bực:“Không phải chỉ là bức tranh cát thôi sao, giờ chị còn muốn bênh thằng nhỏ! Thực buồn cười, trước đây không phải chính chị khóc lóc cầu xin mẹ ký tên, muốn tới bệnh viện bỏ nó sao? Nếu nó biết trước đây chị không muốn nó mà còn muốn giết ch.ết nó thì sao!” Cô ta càng nói càng hăng say, càng nói càng cảm thấy tủi thân, lời cuối cùng cũng là lời Từ Tư Khởi thường xuyên nói với cô.


“Từ Y Y,” An Nại cắt ngang lời cô ta, hai tay đặt trên bàn cúi người nhìn cô,“Đừng phá nát chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi.”
Cô cúi đầu mắt nhìn đồng hồ:“Bây giờ muộn rồi, ngày mai cô đi đi.”


Từ Y Y sửng sốt một chút, nhìn An Nại quay người bỏ đi mà lớn tiếng kêu:“Tôi là em gái chị!”
An Nại không nói gì.
Bây giờ cô ta nói…… cô ta là em gái cô.
Khi cô cần có người thân bên cạnh, thì cô ta ở đâu?
***
Bây giờ cũng đã quá khuya, An Nại đành ôm khăn tắm qua nhà Sở Hà.


Khi một thứ đáng ghét hơn xuất hiện, mọi thứ đáng ghét trước đó đều có thể chấp nhận được, với cô nhìn mặt Sở Hà bây giờ còn dễ chịu hơn Từ Y Y.
Cô tới phòng vệ sinh tắm rửa, sau khi tắm xong tìm quanh nhà cũng không thấy máy sấy đâu, tìm được một lúc An Nại rốt cục cũng bỏ cuộc.


Khi An Nại ôm mái tóc đi ra tìm Sở Hà hỏi máy sấy, Sở Hà vẫn đang để tóc ướt ngồi tựa lưng vào sofa ghép lại khối logo và chỉnh lại bức tranh cát. Nước từ tóc mái tóc đen vẫn đang nhỏ giọt rơi xuống chiếc áo tắm màu trắng, dưới ngọn đèn vàng ấm áp dáng vẻ người đàn ông đang chăm chú lắp ghép khối logo kia chợt khiến cô có chút rung động.


Sợ đánh thức Đoàn Đoàn, An Nại rón rén bước qua giúp anh sửa lại vị trí những mảnh lắp ghép bị sai. “Còn khó chịu không?” Sở Hà đột nhiên vươn tay xoa nhẹ lên bụng cô, An Nại vội vàng lùi người về phía sau một chút, lại bị vướng chân vì mấy miếng logo vương trên sàn nhà, lảo đảo một cái không vững cô liền ngã dập mông xuống đất.






Truyện liên quan