Chương 49
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng cam thì con người mạnh mẽ áp chế như Sở Hà cũng trở nên mềm mỏng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác dịu dàng ấy chẳng chân thực chút nào.
Tay anh còn đang đặt trên đầu giường cô, anh cúi người xuống chặn ánh sáng từ ngọn đèn trên cao, tạo một cái bóng mờ trên gương mặt cô.
An Nại theo phản xạ nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình, nhưng Sở Hà chỉ huých nhẹ trán mình vào trán cô kiểm tr.a nhiệt độ, trán anh lạnh hơn tay anh, còn ướt nhẹp. Lần này Sở Hà thật sự chỉ chạm nhẹ một cái, rồi đứng thẳng người dậy nói chắc nịch:“Em sốt rồi .”
“Oh……” An Nại kéo chăn cao qua đầu che mặt, giọng nói truyền ra từ trong chăn có chút ngượng:“Tôi ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi.”
“Thuốc anh mua lần trước em để đâu rồi?” Sở Hà hỏi một tiếng, sau khi nhận được đáp án thì xoay người tới thư phòng tìm thuốc cảm mạo, anh nhớ An Nại đã đặt hòm thuốc ở tầng dưới cùng của giá sách, Sở Hà dựa vào ký ức mà mở thử một cửa tủ, quả nhiên tìm được một hòm thuốc gia đình màu trắng, trong hòm thuốc nhỏ của An Nại sắp xếp các loại thuốc đâu ra đó, nên anh nhanh chóng tìm đến thuốc cảm và thuốc hạ sót.
Sau khi tìm được thuốc Sở Hà lại để hòm vào đúng vị trí của nó, nhưng để thế nào cũng không đóng vừa cửa tủ, anh dùng sức đập mạnh cánh cửa một cái, một cuốn album rất dày từ giá sách rơi xuống mặt đất. Sở Hà cúi người nhặt cuốn album đã cũ, nhìn qua thì có thể thấy đây là một cuốn album theo phong cách xưa cổ, nhưng có thể thấy cuốn album này được cất giữ rất cẩn thận, anh tiện tay mở trang bìa, tấm ảnh thứ nhất chính là ảnh chụp một trăm ngày sau sinh của An Nại.
Hồi đó trông cô rất mũm mỉm, đầu đội mũ len lão hổ, trông còn trắng hơn cả bây giờ. Khi chụp ảnh vẻ mặt trông rất sợ sệt, lần đầu thấy đôi mắt phượng hơi nhếch vừa to lại vừa tròn, ánh mắt ngây ngô mà sáng ngời thế này, nhìn cô và Đoàn Đoàn lúc mới sinh quả nhiên như cùng một khuôn đúc ra vậy, Sở Hà vươn tay xoa xoa gương mặt cô.
Có thể thấy ba An Nại rất thương cô, một cuốn album dày thế này toàn bộ đều là ảnh của An Nại, ảnh một trăm ngày, ảnh tròn một tuổi, ảnh cô tự ôm bình sữa ʍút̼ chùn chụt, ảnh chụp lần đầu tự ăn cơm, lần đầu bi bô bập bõm, lần đầu tự đứng dậy lững chững bước đi……
Là một An Nại khác hoàn toàn mà anh chưa từng thấy bao giờ, Sở Hà lật xem từng tấm hình, lật đến giữa album thì có một tấm hình rơi ra, anh cúi người xuống nhặt lên mới nhận ra đây là ảnh chụp chung của anh và An Nại.
Đã nhiều năm trôi qua, anh và An Nại gần như có rất ít ảnh chụp chung, tấm ảnh này chắc hẳn là chụp hôm An Nại tham gia cuộc thi chạy Marathon tiếp sức của trường trung học Tây Đại, khi đó cô là người chạy về đíchthứ hai, sau khi chạy một quãng đường dài đến đích thì mặt cô đã đỏ bừng .
Sở Hà đứng ở điểm đích chờ cô, khi nhìn thấy An Nại lấy hết sức chạy về phía mình, anh liền chạy tới cản cô lại vòng tay qua bế cô lên.
Hẳn là vì thế nên đám người trong hội học sinh mới chụp được tấm hình này. Khi An Nại nhận được ảnh còn gõ cửa phòng anh tặng cho anh tấm ảnh, cô đỏ mặt đứng trước mặt anh đưa cho anh tấm ảnh, cô nói cô đã đặt in hai tấm, mà tấm này đẹp hơn nên đưa cho anh. Anh cũng chẳng kiên nhẫn nghe cô nói tiếp, nhận tấm ảnh xong là tiện tay vứt luôn vào quyển sách đang đọc.
Sau đó, Sở Hà cũng quên luôn cuốn sách anh tiện tay kẹp tấm ảnh vào đó giờ ở đâu, nên cuối cùng cũng không tìm thấy tấm hình đó.
Trong ảnh An Nại mặc đồng phục thể dục trắng xanh của trường trung học Tây Đại, nằm trong lòng anh gương mặt vô cùng phấn khởi, cả mặt tràn đầy ý cười. Ánh nắng vàng dịu dàng khẽ chạm lên mái tóc cô, khiến tấm ảnh tràn ngập màu sắc ấm áp.
Sở Hà đưa tay vuốt cho phẳng tấm ảnh, có chút nhớ về những tháng ngày tuổi trẻ mà cô và anh đã từng bỏ lỡ nhau.
Đặt tấm ảnh về lại vị trí cũ, Sở Hà cầm thuốc ra phòng khách rót một chén nước ấm, lúc trở lại phòng ngủ An Nại còn đang tựa lưng vào đầu giường nghịch di động. Vì nằm lâu trong chân nên mồ hôi thấm đẫm trên trán, hai má đỏ bừng, cũng không biết là vì nóng hay sốt.
An Nại thấy Sở Hà cầm chén nước đi tới, thì để di động xuống duỗi tay lấy mấy viên thuốc đặt trong lòng bàn tay anh, tay cô vừa chạm vào mấy viên thuốc nằm trong tay Sở Hà, anh liền ôm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Nại Nại……” Sở Hà cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói:“Thực xin lỗi.”
An Nại định rút tay ra, Sở Hà lại càng nắm chặt hơn, khiến cô không thể rút tay ra được.
Tay cô chỉ vừa mới động đã giống như đang gãi ngứa trong lòng bàn tay anh. Sau khi Sở Hà nói một câu xin lỗi xong, thì câu sau đó cũng nói trôi chảy hơn nhiều:“Hôm ấy anh không nên bỏ đi ngay sau đó, không nên để em lại đây một mình……” Anh nợ cô một câu xin lỗi, cũng nợ cô một lời giải thích.
Mà lời giải thích đó, ngay cả người nói là anh đây cũng không tin.
“Ừ.” An Nại gật gật đầu, không yên lòng đồng ý một tiếng,“Anh có định cho tôi uống thuốc không đây!”
Sở Hà mở lòng bàn tay ra, An Nại nhanh chóng cầm mấy viên thuốc cho tọt vào miệng, rồi nhận chén nước trên tay anh.
“Nóng đấy!” Sở Hà vừa mở miệng nói câu này, An Nại đã uống một hớp nước lớn, sau đó vì nóng quá mà le lưỡi, Sở Hà luống cuống tay chân rót cho cô một cốc nước lạnh. An Nại đột nhiên có chút thương cảm cho Đoàn Đoàn , trong khi cô uống cốc nước lạnh, đúng lúc ánh mắt Sở Hà đảo qua màn hình điện thoại trên tay cô, trầm giọng hỏi cô:“Em xem gì vậy? Mông sao?”
An Nại cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của mình:“Ừm, lá cái má của một cậu bé thôi, vì bé rất béo, cho nên nhìn cũng hơi giống mông nhỉ……”
Cô nói xong liền cảm khái một chút:“Thằng bé này thật sự rất béo rất béo, người nó giống như quả bóng cao su bị thổi phồng lên ấy.”
Sở Hà nhìn cô một cái, xem thường nói:“Đoàn Đoàn ngày xưa còn béo hơn thằng bé này.”
An Nại:“!!!” Cô nhớ trong album ảnh Đoàn Đoàn cho cô xem đâu có ảnh nào béo ú thế này đâu.
“Nhất định cu cậu đã lén lút cất sạch đi, không cho em xem mấy tấm ảnh đó rồi.” Sở Hà khẳng định chắc nịch:“Trước đây thằng bé rất thèm ăn, anh lại không biết tính toán, anh cho nó ăn bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu, nó muốn ăn bao nhiêu thì anh cho ăn từng ấy……” Khi đó anh còn cảm thấy rất thành công, ôm con trai ra ngoài thì đều to béo hơn những đứa khác, bó mẹ đứa bé nào khi ôm con ra ngoài cũng luôn phải mang theo núm ɖú cao su. Nếu con khóc đòi uống sữa nhưng lại chưa đến giờ thì bọn họ sẽ cho bé ngậm núm ɖú cao su. Còn khi anh ra ngoài thì mang theo vài bình sữa luôn, Đoàn Đoàn cứ khóc thì anh sẽ cho bé uống sữa, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Cho đến khi Đoàn Đoàn chậm chạp không thể lật nổi mình, anh mới đưa con trai tới gặp bác sĩ. Anh còn tưởng thằng bé bị bệnh gì, cuối cùng bác sĩ nhéo nhéo hai chiếc má mũm mĩm của con trai anh mà nói:“Thằng bé béo quá nên mới không lật nổi người.”
Sở Hà nói xong thì cho cô xem tấm ảnh Đoàn Đoàn lúc còn béo mũm mĩm lưu lại trong di động, An Nại ngạc nhiên cảm thán:“Thật sự rất béo đấy! Anh gửi lại cho tôi đi.”
“Được.” Sở Hà lướt qua các tấm ảnh khác cho An Nại xem lịch sử đen tối của Đoàn Đoàn:“Em xem, béo thế này này, cánh tay cũng không đỡ nổi thân hình mũm mĩm của nó.”
Sở Hà nói xong, liền đưa mắt nhìn qua mặt An Nại, cô đang cúi đầu xem ảnh của Đoàn Đoàn, gương mặt xinh đẹp lông mi rũ xuống, dịu dàng mà động lòng người.
Dưới ánh đèn màu cam, vẻ mặt chăm chú của cô thật quyến rũ, trên gương mặt xinh đẹp không cảm xúc kia mang theo một loại cấm dục trời sinh, Sở Hà bỗng nuốt nước bọt ực một cái.
Uống thuốc cảm xong rất buồn ngủ, anh vừa ra khỏi phòng ngủ, An Nại đã nhanh chóng đắp chăn vào giấc. Sở Hà chờ cô ngủ say liền đẩy Đoàn Đoàn nằm dựa người vào tường, còn mình thì nằm phía ngoài cùng. Anh đưa tay ôm An Nại kéo vào lòng mình, được một lúc anh liền khó chịu đứng dậy vào phòng wc tắm nước lạnh một trận, sau khi quay về giường anh không dám ôm An Nại nữa.
Nhưng dường như cảm nhận được hơi mát trên người anh tỏa ra, mà cả người mình lại đang nóng rực nên An Nại chủ động lại gần anh, vén chăn nhào vào lòng anh.
[⊙⊙]
Sở Hà đưa tay ôm An Nại người nóng bừng bừng, hôm đó anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng không ngờ An Nại thật sự lại có thói quen này! Chắc hẳn vẫn cảm thấy nóng, An Nại còn đưa tay vén áo ngủ ở nhà, lộ ra một vòng eo thon thả trắng mịn, cô vừa xoay người, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng vừa đúng lúc cọ vào bụng anh……
Tuy rằng cả hai còn cách nhau một lớp áo mỏng manh. Não anh đánh ‘rầm’ một cái, người đàn ông mới ăn thịt một lần sau đó ăn chay bốn năm như Sở Hà liền cảm thấy cả người đã bị An Nại châm lửa, anh còn chưa kịp đứng dậy lao vào phòng tắm, một tay anh đã bị An Nại túm …… đặt lên vùng lưng nóng hầm hập của mình.
“!!!”Đầu ngón tay Sở Hà chạm vào eo cô như phỏng rộp, có cảm giác đau xót vì muốn ăn nhưng lại không thể!
Sở Hà trải qua một đêm tr.a tấn vừa ngọt ngào lại đau khổ, trời vừa sáng anh liền rời giường, An Nại còn đang nằm lỳ trên giường ngủ, lần này mới nhận ra ôm anh còn tốt hơn gối ôm, Đoàn Đoàn nằm trong lòng cô đã giảm nhiệt, Sở Hà đưa tay kiểm tr.a nhiệt độ trên trán An Nại, cũng không nóng lắm.
Anh gỡ từng ngón tay An Nại ra, bế Đoàn Đoàn đang nửa tỉnh nửa mê dậy, đưa Đoàn Đoàn tới phòng tắm vệ sinh cá nhân. Lúc nhìn vào trong gương anh mới nhận ra quầng xanh dưới khóe mắt mình, tiểu Đoàn Đoàn được anh đặt trên bồn rửa mặt, cúi đầu nghiêm túc đánh răng, xoẹt xoẹt trong miệng đầy bọt trắng.
Chờ Đoàn Đoàn đánh răng xong, Sở Hà liền lấy khăn mặt lau qua mặt mũi cho cu cậu, rồi dẫn theo cái đuôi nhỏ tới phòng bếp làm bữa sáng.
Đuôi nhỏ ôm đùi anh gật gù nãy giờ thiếu ngủ, Sở Hà đang vui nên cúi người bế Đoàn Đoàn lên, một tay ôm con, một tay xào rau.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Sở Hà đưa thẳng Đoàn Đoàn tới công ty mình.
Được một lúc, cô thư ký vào phòng thông báo, người thay thế vị trí của Hà Minh hôm nay đã đến nhậm chức, Sở Hà thờ ơ gật gật đầu cho có, xem ra cũng chỉ là người vô tích sự, anh chẳng có hứng thú với chuyện đó lắm, buồn chán cả một buổi sáng, Đoàn Đoàn ôm ipad nằm trên sofa xem phim hoạt hình, xem được một lúc đột nhiên cu cậu chạy tới thủ thỉ với anh:“Ba ba! Con muốn đi bơi!”
Sở Hà vỗ tay đôm đốp, lập tức nhảy dựng khỏi sofa, hưng trí bừng bừng đưa con trai tới trung tâm thương mại bên cạnh mua quần áo bơi và phao bơi. Trên đường đi anh giao cho Đoàn Đoàn nhiệm vụ lát nữa phải gọi điện cho An Nại. Đoàn Đoàn vẻ mặt ngơ ngác gật đầu, vỗ tay vẻ mặt hưng phấn:“Gọi ma ma tới dạy con bơi!”
“Ha ha,” Sở Hà xoa đầu bé một cái,“Gọi mẹ con đến học bơi chung, mẹ con không biết bơi đâu.”
Đoàn Đoàn kinh ngạc gãi gãi mặt, hóa ra cũng có thứ ma ma cậu không biết sao? Đoàn Đoàn tỉnh tỉnh mê mê mà gật đầu, học bơi cùng ma ma chắc thích lắm đây!
Sở Hà mua đồ nhanh như chớp, sau khi thanh toán đang định đưa Đoàn Đoàn tới khu bể bơi của tòa nhà, vừa đến ngã rẽ tầng ba thì gặp ông chồng nước ngoài của Hà Nhan.
“Xìn cháo!” William chào anh với cái giọng bập bõm của người nước ngoài mới học tiếng trung chưa lâu:“Sừ Hoa, con tìm được ma ma Xiên Que chưa?”
“Tìm được rồi.” Sở Hà gật gật đầu, trước khi William chúc mừng còn bổ sung:“Cô ấy chưa chấp nhận con.”
“Không sao!” William vô cùng hưng phấn ra chủ ý cho anh:“Không phải phụ nữ thường rất yêu thương con mình sao, có Xiên Que
[1]
ở đây sớm muộn gì……”
[1] Sử Hoa – Sở Hà ; Xiên Que – Đoàn Đoàn , biệt danh của bé mà =)), ông này kiểu bị nói ngọng ấy.
“Hay một đứa không được thì làm hai đứa đi!” William nghiêm túc đề nghị:“Dượng có một anh bạn, bà xã muốn ly hôn với anh ta, anh ta để cô ấy đẻ thêm đứa nữa, cuối cùng hai người không ly hôn nữa! Con cũng thử xem……”
Sở Hà:“Ha ha”
Nếu anh dám làm như vậy, không cần phải nghĩ, An Nại sẽ giết ch.ết anh ngay lập tức!
***
Lúc An Nại gần tan làm thì nhận được cuộc gọi của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn hưng phấn ở đầu bên kia lớn tiếng gọi:“Ma ma! Mau tới đi, ba ba dạy con học bơi này!”
An Nại đen mặt, cô thật sự không muốn học đâu!
Khi cô đến bể bơi, liền nhìn thấy Đoàn Đoàn đang đeo phao con vịt vàng chạy quanh hồ, Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy cô thì lạch bạch chạy tới, kéo cô cùng qua đó.
An Nại biết Sở Hà bơi rất khá, năm đó cô làm cách nào cũng không thể học bơi được, vừa đến mùa hè Sở Hà lại thích bơi lội, còn cô chỉ ngồi xổm bên cạnh hồ bơi mà nhìn anh. Có một lần Sở Hà đột nhiên nổi hứng muốn dạy cô học bơi, không biết nghe đâu ra cách dạy bơi mới, vừa thấy cô đang ngồi bên cạnh bể bơi, Sở Hà liền chụp phao bơi vào người cô rồi đá cô một cái ngã xuống hồ bơi, An Nại sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Cuối cùng Sở Hà đành phải nhảy xuống vớt cô lên, đến cuối cùng, cô cũng chưa học bơi được. Khi đó An Nại cảm thấy mình không biết bơi cũng không sao, chỉ cần cô không chủ động ra gần ao gần biển thì sẽ không có chuyện gì.
Khi đó, cô không biết chính là vì cô không biết bơi mà suýt chút nữa cùng ch.ết đuối với Từ Y Y trong cái hồ ngập bèo ngày đó.