Chương 61
Không có quan hệ huyết thống...... Quả nhiên là vậy.
Trước kia Sở Hà cũng đã từng nghi ngờ về điều đó, anh đang định đẩy cửa đi vào, di động bỗng rung lên một cái.
"Tôi có tiền," An Nại nhìn thẳng vào mắt Từ Tư Khởi, nói rõ ràng từng chữ một:"Nhưng một đồng tôi cũng không cho bà." Cô không tin An Lan không cho Từ Tư Khởi đồng nào, nếu không có tiền Từ Tư Khởi tuyệt đối sẽ không nuôi cô, đã nhiều năm trôi qua nhưng Từ Tư Khởi vẫn hy vọng vào di sản ba để lại cho cô, cho dù An Nại phải dùng tiền thuê luật sư kiện lên tòa án cũng nhất quyết không cho bà ta một xu nào.
"Mày dám!" Từ Tư Khởi lập tức điên lên, An Nại mặt không biến sắc nhìn bà mở miệng:"Mẹ tôi đâu?"
"Không biết......" Từ Tư Khởi hơi ngẩn người, bà ta thật sự không biết mẹ ruột An Nại là ai, từ khi bà gặp An Nại thì cũng chưa từng thấy mặt mẹ cô, An Lan chưa từng nhắc tới bà ấy, bà cũng từng hỏi ông một lần, nhưng thấy mặt An Lan ngay lập tức biến sắc, thì từ đó về sau bà cũng không dám hỏi lại nữa.
Từ Tư Khởi sốt ruột đòi tiền, An Nại lại cố ý dời đề tài câu chuyện, bà ta bực mình liền gào lên:"Ai biết mẹ mày là ai, bao nhiêu năm qua tao còn chưa gặp bà ta một lần, không chừng ch.ết rồi cũng nên."
Bà ta còn nhấn mạnh thêm một câu:"Số mày cũng độc khắc ch.ết cha ch.ết mẹ......"
Bà ta còn chưa nói dứt câu cánh cửa phòng bệnh đã bị ai đó đẩy mạnh một cái, Từ Tư Khởi đang đứng ngay sau cánh cửa, cửa tung ra mang theo tiếng gió vun vút khiến bà ta lảo đảo về phía trước suýt nữa thì ngã quỵ xuống, Từ Tư Khởi chật vật lắm mới vịn tường đứng dậy được, bà ta tức giận quay đầu lại liền thấy Sở Hà, anh đang đứng ngay phía sau bà sắc mặt trông thật đáng sợ, Từ Tư Khởi không dám nói câu nào nữa.
Một khi có người động vào An Nại, dường như Sở Hà sẽ biến thành chó điên muốn xé xác người đó ra.
Bà ta dè dặt lùi về sau từng bước, nhưng Sở Hà vẫn giơ nắm đấm về phía bà ta định tấn công,"A –" Từ Tư Khởi sợ tới mức hét lên một tiếng......
"Sở Hà!" An Nại gọi tên anh, cú đấm mang theo tiếng gió cuối cùng cũng dừng lại trên chóp mũi Từ Tư Khởi.
Trên mũi Từ Tư Khởi đều là mồ hôi, bà ta vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn nghĩ rằng An Nại chắc hẳn đã mềm lòng thì bỗng An Nại chẳng chút tiếng động đi về phía bà. An Nại nắm chặt lấy cổ tay bà ta, Từ Tư Khởi có thể cảm giác được từng ngón tay đang run lên của cô, thật sự là vô cùng đáng thương!
Mệnh khổ, khắc cha......
Đây là nguyên nhân ông nội An không muốn nhận cô, gần đây từ chỗ của bác cô mới biết, năm đó ông nội đã xem qua số mệnh cho cô, thời gian lúc cô sinh ra không tốt, sẽ xung khắc với người thân của mình.
Lúc ấy An Lan tức giận chẳng thèm chúc thọ cho ông nội mà bỏ về luôn.
Sau khi An Lan qua đời, ông nội An cũng vô cùng đau lòng, vì thế cũng càng thêm tin tưởng vào lời đoán số mệnh kia.
Cô chưa từng được gặp mẹ mình một lần, nhưng Từ Tư Khởi lại nói mẹ cô ch.ết rồi, là vì bị cô khắc đã ch.ết.
Đầu ngón tay An Nại cũng đang run đẩu......
Từ Tư Khởi không hiểu vì sao cô cầm cổ tay bà ta, đang định giãy giụa thoát ra thì không ngờ cô lại đấm vào bụng bà ta một cái.
Từ nhỏ kỹ thuật đánh nhau của An Nại là do một tay Sở Hà dạy, cô vốn chưa từng đánh nhau theo kiểu con gái là tát đối phương, mà từ trước đến nay chỉ dùng nắm đấm.
Lực tay của cô rất mạnh, Từ Tư Khởi ôm bụng lùi hẳn người về phía sau, cơn đau đớn lập tức lan ra lục phủ ngũ tạng, bà hít vào một ngụm hơi lạnh
Nhìn thấy Từ Tư Khởi bị đánh Từ Y Y sợ tới mức hét lên định lao ra gọi người, cô ta vừa nhảy xuống sàn, Sở Hà đã đạp cửa đóng rầm một cái,chiếc khóa rơi"cộp" một cái xuống đất.
Từ Tư Khởi đã tức đỏ ngầu cả mắt, nhìn An Nại mà quát:"Sao nào, mày tức giận rồi à, nếu mẹ mày không ch.ết thì tại sao không đi tìm mày! Tao nói sai cái gì sao!"
Dù sao cũng đã lật ván bài rồi, Từ Tư Khởi coi như bất chấp tất cả, bà ta oán hận nói:"Mày chính là đứa con xúi quẩy khắc ch.ết cha ch.ết mẹ! Tao nuôi mày lớn từng này tuổi đầu, còn mày thì sao? Nếu không vì mày thân thế của Y Y cũng không bị lộ, tao cũng không bị đuổi khỏi nhà họ Sở, lưu lạc đến mức phải đòi tiền mày, mày còn dám nói người đổ thêm dầu vào lửa không phải mày à?"
"Thật ra không phải do cô ấy......" Sở Hà lạnh lùng đón lời Từ Tư Khởi,"Là vì tôi."
Anh vừa nói dứt câu, người kinh ngạc không phải Từ Tư Khởi mà là An Nại, cô vẫn cho rằng chuyện đó chỉ là trùng hợp, là bà ta phải chịu quả báo, lại không ngờ rằng Sở Hà cố ý gây ra chuyện đó...... Không biết vì sao, cô bỗng nhớ tới đêm hôm ấy Sở Hà từng nói "Anh hai thương em".
Sở Hà nhìn gương mặt vặn vẹo vì tức điên của Từ Tư Khởi, hào phóng mở miệng nói:"Đầu tiên cũng phải thừa nhận, những chuyện không tốt lành sau này của bà và con gái bà đều do tôi làm cả."
Anh lắc lắc chiếc di động, cho Từ Tư Khởi đọc bài báo trên màn hình:"Ví dụ như chuyện này."
Hành động của Lê Mặc còn chậm hơn Sở Hà nghĩ nhiều, vừa rồi nhận được đường link Lê Mặc gửi Sở Hà mới nhận ra ý đồ của Lê Mặc. Ngay chiều hôm ấy Lê Mặc cố ý mặc đồ giống Lê Lãng đi loanh quanh, còn bị fan và mấy tay phóng viên chụp được, mà ảnh của Lê Lãng và Từ Y Y đứng trước cửa bệnh viện mới bị tung ra trong hôm nay, trong ảnh mặt Lê Lãng cũng không quá rõ ràng, thoạt nhìn cũng giống Lê Mặc đến bảy tám phần, tấm ảnh vừa được tung ra đã không có ít người đây là Lê ảnh đế mới nổi gần đây......
Ảnh đế mới khiến con gái người ta có thai còn không chịu trách nhiệm, cả hai cãi nhau trước cửa bệnh viện, tin tức này cũng đủ hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Lê Mặc là một người thông minh, nhưng lại học hành không giỏi lắm, nên đành phải tấn công từ chỗ ông nội Lê, phá vỡ hình tượng quân tử của Lê Lãng, vì vậy Lê Mặc bắt buộc phải xuống tay với chính mình trước, không chỉ sau này có thể khiến Lê Lãng và mẹ cậu ta mất mặt, mà còn dựa vào chính bản thân mình cố gắng đẩy Từ Y Y đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Ngay từ đầu dự định của Sở Hà, là khiến Từ Y Y bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, khiến cho cô ta có thể cảm nhận được tâm trạng của An Nại năm ấy. Chuyện năm đó, anh quả thật mới là kẻ đầu sỏ gây tội lớn, nếu không vì những kẻ chả liên quan gì đổ thêm dầu vào lửa thì sự việc cũng đã lắng xuống rồi. Từ Y Y không chịu im mồm kể cho bạn học cùng lớp cô ta chuyện chị mình, khiến cho An Nại trở thành một truyền thuyết thần kỳ của trường trung học Tây đại. Huống chi, hôm nay Từ Y Y chọc đến An Nại rồi lại trêu chọc Đoàn Đoàn thì hoàn toàn đã chạm vào điểm giới hạn của anh.
Sở Hà không phải người tốt, sự dịu dàng và kiên nhẫn cả đời này của anh đều dành cho An Nại, đối với những người khác anh chẳng có chút thương hại, mặc cho hoàn cảnh hiện tại của Từ Y Y và An Nại năm đó giống hệt nhau, mặc cho anh đẩy Từ Y Y và hoàn cảnh còn đáng sợ hơn An Nại từng trải qua năm đó.
Từ Tư Khởi nhìn thoáng qua tấm ảnh, sắc mặt trắng bạch:"Sở Hà, mày..."
Bà không ngờ Sở Hà sẽ làm đến mức này!
Từ Y Y là đứa con gái duy nhất của bà, quả nhiên Sở Hà rất độc ác, anh xuống tay với Từ Y Y, khiến Từ Tư Khởi cảm thấy mình sắp điên lên rồi, bà xông ra muốn đi tìm Từ Y Y, nếu Từ Y Y gặp chuyện gì không may thì bà cũng chẳng thể sống nổi nữa.
Cũng may Từ Y Y không đọc báo cũng không lướt Weibo, cô nàng còn chưa biết gì cả.
Khi bà đưa Từ Y Y về phòng bệnh, thì An Nại và Sở Hà cũng đã đi rồi.
Từ Y Y nằm trên giường bệnh than thở, hỏi bà tại sao An Nại không giúp cô nuôi đứa bé, con trai cô phải làm sao bây giờ, cô hỏi mấy lần cũng không thấy mẹ mình trả lời. Từ Tư Khởi mặt mày cau có ngồi một góc, đột nhiên bà đứng thẳng dậy, nhắc cô ngoan ngoãn ở yên trong phòng bệnh, rồi ra ngoài không biết gọi điện thoại cho ai.
Từ Tư Khởi biết bà không có đủ năng lực để xóa bỏ bài báo đó, nếu Từ Y Y quay lại trường học nhất định sẽ bị bạn bè chê cười, còn bà lại không có cách nào ngăn cản.
Từ Tư Khởi đập mạnh một cái lên mặt bàn, năm đó từ trên gác nhà họ Sở đi xuống, rõ ràng bà nghe thấy An Nại hét lên một tiếng, lại làm bộ như không nghe thấy gì không nhìn thấy gì. Năm đó bà chất vấn An Nại sao mày có thể tàn nhẫn, sao lại không có lòng tự trong như thế. Năm đó bà không chịu ký tên cho An Nại phá thai, tùy ý để cô bị người khác chê trách, thì cũng không ngờ, chuyện đó sẽ xảy ra với chính con gái ruột của mình.
Bà đã lao tâm mệt mỏi lắm rồi, lại không ngờ Sở Hà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Từ Tư Khởi biết việc bà có thể làm duy nhất hiện giờ là đưa Từ Y Y rời khỏi thành phố C, mà tốt nhất là ra nước ngoài.
Nhưng bà nói với An Nại bà không có tiền không phải nói quá hay tham lam gì cả, mà bà thật sự không có tiền.
Bà gấp đến mức sứt đầu mẻ trán, liên tục gọi điện cho người quen.
Trong phòng bệnh, Từ Y Y bực bội nằm lỳ trên giường nháy máy cho Lê Lãng liên tục, nhưng di động của Lê Lãng luôn ở chế độ bận, Từ Y Y nghĩ Lê Lãng luôn tránh điện thoại của cô, không ngờ nằm trên giường được một lúc thì cửa bỗng nhiên bật mở.
Lê Lãng thở hổn hển đứng ngoài cửa phòng bệnh, gương mặt điên cuồng xưa nay chưa từng thấy.
"Từ, Y, Y!" Lê Lãng nghiến răng nghiến lợi gọi tên của cô, vừa gọi vừa ném bịch chiếc di động một cái lên giường cô, cậu nắm chặt bả vai cô như muốn bóp nát xương vai cô vậy:"Cô điên rồi à! Là cô tung chuyện đó ra phải không? Cô không biết tự xử lý đứa bé này thế nào sao? Tôi nói rồi tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận đứa trẻ này, cũng sẽ không cưới cô! Cô đừng ép tôi quá đáng!"
Từ Y Y nhảy xuống giường nhặt chiếc di động kia lên, trên màn hình là trang chủ Weibo, cô liếc mắt một cái liền nhận ra ảnh mình và Lê Lãng đang dằng co trước cửa bệnh viện.
Dưới khung bình luận đang bùng nổ, Từ Y Y lướt xuống xem qua một lượt, đầu tiên cô bị fan Lê Mặc chửi rủa, sau đó Lê Mặc đứng ra giải thích rõ ràng, đề tài liền chuyển sang chuyện cô và Lê Lãng. Cô lại bị đám fan không biết xấu hổ của Lê Mặc chửi rủa một lần nữa để nịnh nọt thần tượng của mình, lại sau đó nữa, cô bị những người qua đường lấy lý do là không có lòng tự trọng mưu mô mượn con gả vào nhà giàu mà mắng chửi lần nữa......
Rõ ràng những bình luận này đều chỉ ở trên mạng, cách xa với hiện thực, nhưng Từ Y Y lại cảm thấy những câu chữ này đã biến thành âm thanh ong ong vang lên bên tai cô.
"Giờ thì cô mau phá cái thai trong bụng đi, mau chứng tỏ cô không mang thai, chỉ bị bệnh mà thôi, nói rằng hai chúng ta đang cãi nhau." Lê Lãng đứng bên cạnh cô ra lệnh:"Nhanh lên!"
***
An Nại tựa người vào ghế lái phụ không nói gì, đến lúc chờ đèn đỏ, cô mới xoay người về một bên lặng lẽ dụi mắt, Sở Hà nhanh chóng cầm hộp giấy tiện lợi ném về phía cô, đèn xanh vừa sáng lên là anh khởi động xe. Trước khi rời khỏi phòng bệnh Sở Hà còn cố ý cầm báo cáo kết quả kia đi, không vì gì cả, chỉ là vì muốn ông ngoại anh biết được kết quả này.
Dù ông ngoại anh đồng ý hay phản đối, anh cũng phải kết hôn với An Nại.
An Nại rút một tờ giấy ra lau mũi thật mạnh, cô hạ cửa kính xe xuống nhìn phong cảnh bên ngoài.
"Lau mũi xong nhớ lau nước mắt." Sở Hà nhìn cô từ kính chiếu hậu rồi nhắc một câu trêu ghẹo, động tác lau mũi của An Nại hơi ngừng lại, cô vứt cục giấy vừa rồi vào trong thùng rác, rồi lại rút thêm một tờ giấy nữa lau sạch những giọt nước mắt.
Cả ngày hôm nay cô đã phải tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn.
Từ Tư Khởi thật ra không phải mẹ ruột của cô, sau khi biết được chuyện này, trong lòng An Nại cảm thấy thật thoải mái, thái độ của Từ Tư Khởi thật ra cũng không khiến cô đau lòng đến vậy. Dù sao bà ta cũng không phải mẹ ruột mình, tâm bệnh này coi như cũng có lời giải thích thỏa đáng.
Thế nhưng An Nại lại có chút khó chịu trong lòng, cô không biết mẹ ruột của cô đang ở đâu, cũng không biết phải tìm từ đâu. Theo như lời Từ Tư Khởi nói, mẹ cô hình như không theo ba cô về nước, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng xuất hiện một lần.
Nhà họ An bên kia cũng luôn nghĩ Từ Tư Khởi là mẹ ruột của cô bao năm nay, càng không thể biết được chuyện chân tướng năm đó như nào.
Cô vẫn là giẫm chân tại chỗ thế này.
Trong nháy mắt đó, An Nại bỗng đồng cảm với tâm trạng của Đoàn Đoàn trước khi đi tìm mẹ. Chắc hẳn cu cậu cũng giống như cô, Đoàn Đoàn không biết vì sao mình lại không có mẹ, cũng không biết tại sao mẹ mình không ở cạnh mình, cũng không biết vì sao cô lại không muốn cậu nữa.
Trưởng thành chắc hẳn là quá trình khiến người ta không ngừng không ngừng đặt câu hỏi cho bản thân mình.
An Nại đột nhiên có chút ngứa tay, cô rất muốn nhéo cái má mũm mĩm của Tiểu Đoàn Đoàn.
"Sở Hà, Đoàn Đoàn đâu?" An Nại tự tay bóc một hộp sữa của Đoàn Đoàn, rồi uống một ngụm lớn.
"Đang ngủ ở phòng làm việc của anh, buôi trưa thằng bé hay buồn ngủ," Sở Hà bắt đầu tăng tốc lái xe:"Hạ cửa xuống nhé?"
"Được." An Nại gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mấy hàng cây ngô đồng nơi xa, Sở Hà thấy cô không tập trung liền hỏi:"Em đang nghĩ về mẹ à?"
"Ừm." An Nại nhỏ giọng đáp.
Sở Hà im lặng một lát rồi đột nhiên nói:"Ông ấy nhà anh không chừng sẽ biết đấy."