Chương 74
Đèn xe phía trước rất sáng, khi Lâm Dao Dao lái xe đâm thẳng về phía An Nại đang đi lên, cô ta nhận ra vẻ kinh hãi hiện rõ trên mặt An Nại. Lâm Dao Dao cảm thấy chắc cô bị điên mất rồi, bị bức điên lên vì cuộc sống tầm thường ngột ngạt mà khó khăn của con giun cái kiến này, một giây lao xe tới cô có cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.
Ngay từ đầu cô cũng không biết bản thân bị ma xui quỷ khiến gì mà chờ ở đây, vì để bản thân hoàn toàn hết hy vọng, hay là muốn phá nát màn cầu hôn của Sở Hà? Cầu chúc cho An Nại? Hay dọa cô? Tặng một nốt đen vào màn cầu hôn của cô cho nổi bật?
Nhưng hiện giờ...... Lâm Dao Dao cảm thấy, cô chẳng cần phải nghĩ thêm gì nữa, là chính An Nại ép cô đến đường cùng, giãy dụa một hồi lâu mà không thoát ra được, nên cô đã không còn gì để mất nữa rồi.
Cô đạp chân ga tăng tốc độ lên tối đa......
Tiểu Đoàn Đoàn chắc hẳn đang sợ hãi, cu cậu ngơ ngác ngồi im trong ghế trẻ em.
An Nại hoảng sợ, cô liếc mắt nhìn Sở Hà một cái, tay anh đang giữ chặt vô lăng nhưng không có ý định làm gì tiếp theo, cô dường như đã biết được suy nghĩ của Sở Hà.
An Nại chưa từng hành động nhanh như vậy, theo phản xa cô lập tức bổ nhào qua phía Đoàn Đoàn, vươn tay ôm chặt lấy Đoàn Đoàn, bảo vệ đầu của bé. Trước kia cô đã đọc rất nhiều bài báo, xe đi núi gặp chuyện không may, xe đi cáp treo gặp xui, tai nạn giao thông... thì bậc ba mẹ đều tình nguyện hy sinh bản thân để cứu con cái mình. Khi đó, cô cảm thấy thật điều ấy thật vĩ đại, nhưng cô lại không thể cảm nhận được thứ tình cảm máu mủ ruột thịt ấy. Còn giờ thì cô mới biết đó không phải hành động gì quá vĩ đại mà chỉ là phản xạ theo bản năng của bậc làm ba mẹ.
Cô muốn Đoàn Đoàn sống, bởi vì bé còn quá nhỏ, cuộc sống của bé mới chỉ vừa bắt đầu, có rất nhiều con đường chưa từng đi qua, có nhiều cảnh đẹp chưa từng được ngắm, có rất nhiều chuyện chưa được trải nghiệm.
Dường như là cùng lúc đó, Sở Hà nhìn thoáng qua kính chiếu hậu thì đột nhiên đánh tay lái về phía bên trái, khó khăn lắm mới tránh đụng đầu xe với Lâm Dao Dao, nhưng xe lại bị mất đà, ngay lập tức đâm vào một gốc cây to ven đường. Còn xe của Lâm Dao Dao đi sát ngay cạnh xe anh nên đầu xe cô ta va đúng cửa xe ghế sau của anh, An Nại lại còn ngồi đúng vị trí đó.
Sau khi xe Lâm Dao Dao va phải cửa sau xe hai người thì lại theo quán tính mà tiếp tục lao xuống dốc.
An Nại ôm thật chặt Đoàn Đoàn trong lòng, cô có cảm giác thân xe rung lên mãnh liệt, tiếng hai xe chạm nhau, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường sắc bén, vang lên ngay bên tai cô. Trong nháy mắt đó trong lòng An Nại có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, tựa như máu huyết trong người vừa đông cứng lại vậy.
May mà cô ôm Đoàn Đoàn ngồi ngay sau ghế lái chính, cách vị trí vừa rồi khá xa, nên không bị thương gì nhiều, hơn nữa trong không gian nhỏ hẹp này tạo nên một góc tương đối an toàn, chính vì vậy khi xe đột nhiên thay đổi hướng theo quán tính, bàn tay đang chống lên ghế dựa bị trượt đi, khuỷu tay đụng rầm một cái vào cửa kính xe.
Một tay kia của An Nại còn đang đặt trên ghế, Đoàn Đoàn được cô ôm chặt trong lòng.
Giờ đây trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Sau khi xe ngừng rung dữ dội, Sở Hà tắt đèn xe rồi vững vàng đỗ lại bên ven đường.
Khi xe đâm vào cây, thì cũng đúng lúc túi khí an toàn khí được bật tự động nên anh không bị thương nặng, Sở Hà đẩy cửa xe rồi vọt ra cửa sau, anh kéo mạnh cửa xe ra. Khi xe vừa đâm vào gốc cây anh mới cảm nhận được đáng sợ nhất không phải cái ch.ết, mà khi cái ch.ết uy hϊế͙p͙ người mà bạn muốn bảo vệ nhất nhưng bạn lại bất lực không thể làm gì.
Sở Hà chưa từng cảm thấy may mắn như hôm nay, anh nương nhờ ánh đèn đường mờ mờ mà nhin An Nại, thấy cô không bị thương gì nặng, tảng đá trong lòng anh mới rơi xuống được. Anh không biết nếu anh cố ý muốn đến đây cầu hôn, nếu vừa rồi anh hơi do dự hoặc phản ứng chậm thì sẽ làm hại đến......
Anh không dám nghĩ tiếp nữa.
Sở Hà vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng An Nại, điều hòa đang để ở nhiệt độ thấp, khi tay anh vừa chạm lên lưng cô liền phát hiện áo An Nại đã ướt nhẹp. Vừa rồi anh cầm vô lăng rất chặt, nên giờ trên từng ngón tay vẫn còn lưu lại cảm xúc đó, đầu ngón tay cũng run hết cả lên, khi áp lòng bàn tay mình lên lưng cô anh mới có cảm giác chân thực.
"An Nại, Nại Nại......" Có ai đó đang xoa lưng cho cô, An Nại mới hồi hồn lại, cô từ từ buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Sở Hà đang đứng ngoài cửa xe, anh duỗi tay bế cô từ trong xe đi ra, An Nại vịn cửa xe đứng ở đó, cảm giác chân cũng mềm nhũn ra. An Nại vốn nghĩ khuỷu tay cô chỉ bị trầy da tí thôi, giờ mới có cảm giác khuỷu tay đau buôt vô cùng, có vẻ như đã gãy xương rồi.
Nhìn thấy Đoàn Đoàn không tổn hại gì cô mới thờ phào nhẹ nhõm, cơn va chạm mãnh liệt vừa rồi vẫn khiến trái tim An Nại đập thình thịch đến tận bây giờ.
Sở Hà bò vào trong xe cởi dây an toàn ở ghế trẻ em mà bế Đoàn Đoàn xuống xe, bé con vì quá hoảng sợ, ngơ ngác ngồi trong ghế trẻ em, nãy giờ cu cậu không khóc, giờ vừa được Sở Hà ôm lấy thì mới òa lên khóc rõ to, vừa khóc vừa gọi ba ba.
"Ba ba, ba ba, ôm!"
"Không sao không sao, bảo bối," Sở Hà nghe con trai khóc mà đau lòng, anh ôm Đoàn Đoàn nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ của bé, Đoàn Đoàn gục mặt xuống vai anh khóc ướt sũng cả một mảnh áo, qua một hồi lâu cậu mới ngừng khóc, dụi dụi mắt rồi vươn tay về phía ma ma đòi bế.
"Ma ma!"
"Đoàn Đoàn......" An Nại đón Đoàn Đoàn, đôi tay bé nhỏ nhào tới ôm chặt cổ cô, còn cố gắng vươn ra sau lưng cô nhẹ nhàng xoa xoa, giống ba ba cậu vừa dỗ cậu vậy.
"Con trai ngoan......" An Nại cũng khen ngợi cậu, một tay cô ôm cơ thể ấm áp của Đoàn Đoàn mới thật sự cảm nhận được cảm giác sống sót sau tai nạn, bọn họ không sao cả, thật sự không sao cả.
"Không sao, Nại Nại......" Sở Hà ôm lấy cô từ phía sau, lực tay anh rất mạnh, siết chặt cả người cô,"Không sao rồi."
An Nại báo cảnh sát, cũng gọi cả xe cứu thương, sau đó ôm Đoàn Đoàn cùng Sở Hà chờ bên ven đường, cô cũng không tùy tiện qua nhìn Lâm Dao Dao. Bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, đèn xe bị vỡ rồi, ở đây đang tối đen như mực.
Không biết xe bị hỏng đến mức nào rồi, Sở Hà cũng không dám mạo hiểm lái chiếc xe này đi về nữa.
Bọn họ cứ đứng đó, càng khuya nên trên núi càng lạnh, Sở Hà đi ra sau xe lấy một thứ đồ gì đó, rồi anh cúi người xuống đặt thứ đó ngay dưới chân cô, một tay anh ôm eo cô để cô nhấc chân đi nó vào,"Nhấc chân."
An Nại nhấc chân đi vào, Sở Hà kéo khóa từ dưới lên, lúc này An Nại mới nhận ra anh đang để cô đứng trong túi ngủ, anh vươn một tay tới ôm lấy cô và Đoàn Đoàn đang được khóa trong túi ngủ, vì chiếc túi ngủ này khá dày nên có thể chắn gió tốt.
An Nại hơi ngạc nhiên, Sở Hà còn mang cả túi ngủ theo sao, chẳng lẽ anh lái xe mấy tiếng đồng hồ đưa cô tới ngọn núi hoang, chỉ vì...... dựng trại dã ngoại?
Lần cắm trại dã ngoại của họ đã phải đánh đổi quá lớn rồi!
Trong lòng cô thầm nghĩ như vậy nhưng cũng không hỏi gì Sở Hà.
Sở Hà đang cúi đầu vào điện thoại tìm kiếm thông tin về taxi, anh gọi điện đặt xe tới đây đón bọn họ. Khi anh gọi điện cũng không buông tay cô ra, rõ ràng An Nại vẫn còn đang sợ nhưng cô lại cảm thấy ở cạnh Sở Hà thế này khiến cô rất an tâm, cũng thật ấm áp, dường như cô không còn sợ gì nữa rồi.
Xe cảnh sát và xe cứu thương rú còi ầm ĩ theo nhau mà tới, Lâm Dao Dao có vẻ bị thương rất nặng, An Nại thấy cô ta hôn mê được người ta đưa lên cáng nâng vào xe cứu thương. Còn khuỷu tay cô bị thương nhẹ nên được sơ cứu đơn giản, cuối cùng Sở Hà không đợi xe taxi đến nữa, mà cùng An Nại lên xe cứu thương tới bệnh viện gần nhất khám tay cho cô.
An Nại ngồi trên xe, Đoàn Đoàn được Sở Hà đặt trên đùi anh, một lớn một nhỏ lo lắng nhìn chằm chằm vào cánh tay cô, An Nại được bọn họ quan sát rất chặt chẽ.
Hơn nửa đêm, hai người phải đăng ký khám gấp, chụp X –quang xong xác nhận cô quả thật đã bị gãy xương khuỷu tay, Sở Hà vẫn không yên lòng, chạy lên chạy xuống đưa cô và Đoàn Đoàn đi làm một loạt các loại xét nghiệm khác, mệt mỏi đến mức trời sắp sáng mới ra được kết luận Đoàn Đoàn quả thật không bị thương ở đâu cả, An Nại ngoại trừ bị gãy xương ở khuỷu tay thì không có vết thương nào khác nữa.
"Anh có sao không?" An Nại nhìn trán Sở Hà đã lấm tấm mồ hôi, anh cầm một đống đơn thuốc lắc lắc đầu:"Anh không sao." Trên người anh chỉ bị xước xát vài chỗ, cũng không nghiêm trọng gì.
Vật vã cả một đêm, dưới cằm Sở Hà cũng lún phún râu ria rồi.
An Nại nằm ở bệnh viện tại thành phố D vài ngày, bởi vì đây không phải tai nạn bình thường, nên trong vài ngày đó có cảnh sát tới đây thu thập lời khai của cô. An Nại không biết chuyện này có tính là tội cố ý gây thương tích không? Chẳng biết Lâm Dao Dao hiện đang thế nào, cô cũng không muốn hỏi thăm làm gì.
Vài ngày sau An Nại xuất viện, Sở Hà ẵm cô từ giường bệnh đi thẳng ra xe.
An Nại không nói gì, tuy rằng chỗ cô gãy xương phải bó bột là tay chứ không phải chân, nhưng mấy ngày qua cô nằm viện, vừa cử động một chút Sở Hà đã cuống quýt cả lên rồi, nên cô cũng đã quen với việc được anh chăm sóc.
Trước kia cô chưa từng nhận ra Sở Hà là một người cẩn thận đến vậy.
Sau khi trở về thành phố C, Sở Hà gọi điện thoại cho Cảnh Thâm hỏi thăm, tiện lời xin nghỉ ba tháng dài hạn hộ cô.
Anh cũng rất quan tâm đến vụ án của Lâm Dao Dao, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
***
An Nại nằm trên giường cả buối tối, sáng hôm sau tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người sắp mốc meo hết lên rồi, cô nghịch di động một lúc liền cảm thấy nhàm chán, cuối cùng cô vứt di động qua một bên đắp chăn lên rồi ngủ một giấc.
Lúc tỉnh ngủ An Nại có cảm giác trên mặt mình có gì đó hơi ướt, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Đoàn Đoàn đang ghé sát mặt mình vào mặt cô, Đoàn Đoàn đang thơm lên má cô, bị cô bắt quả tang thì xấu hổ quá bỏ chạy, quả thực là đứa trẻ nhanh như gió mà.
Vài phút sau Đoàn Đoàn lại lạch bạch chạy tới, trên tay còn ôm một chén nước nhón chân lên cố gắng bò lên giường, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay giơ chén nước đưa tới bên miệng cô nhỏ giọng nói:"Ma ma uống nước."
"Được." An Nại liền uống vài ngụm nước do con trai đưa lên, nước từ cổ cô rớt xuống người, nhìn dáng vẻ sốt sắng của Đoàn Đoàn, cô nghiêng người qua thơm một cái lên má cu cậu.
Giữa trưa khi Sở Hà bưng canh xương đi vào, cái đuôi nhỏ Đoàn Đoàn kiên quyết muốn cướp thìa từ tay ba mình để đút cho cô, kết quả là Sở Hà giơ cao thìa, Đoàn Đoàn kiễng chân với thế nào cũng không được, cuối cùng hậm hực hừ một tiếng rồi tự mình chạy tới phòng bếp lấy một cái thìa trở về, chen chân bước vào hàng ngũ đút cơm.
Khi Đoàn Đoàn cầm thìa thì bàn tay cũng run rẩy, khiến canh xương cũng rơi hết xuống mặt cô, một thìa canh của cậu cũng bị rớt ra ngoài hơn phân nửa, An Nại sợ bé đau lòng nên cũng kệ để bé đút, và người cuối cùng không nhịn nổi nữa là Sở Hà, anh nhấc một tay xách Đoàn Đoàn ra ngoài, rồi mới quay về đút canh cho cô.
Đoàn Đoàn đứng ngoài cửa đập cửa một lúc, rồi thương tâm quay về phòng mình.
Trưa hôm ấy An Nại cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu, cô không thể nhịn nổi nữa rồi, cứ có cảm giác cả người toàn mùi mắm muối của canh xương, cô mà ra ngoài chắc cũng bị chó tha đi vì cái mùi này mất.
Cô muốn tắm rửa, nhưng tay vẫn đang bị bó bột, tạm thời cô cũng không có cách nào chỉ đành tắm rửa bằng tay trái.
"Nại Nại, muốn tắm hả?" An Nại đang suy nghĩ, Sở Hà đã bước tới hỏi cô.
"Tắm!" An Nại quyết đoán gật gật đầu, cô muốn tắm lắm rồi nên không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Sở Hà bế cô vào trong bồn tắm, còn cẩn thận gói kín cục bột bó trên tay cô. Cuối cùng, anh còn cúi đầu hôn một cái lên cục bột của cô.
An Nại:"......"
An Nại vốn đã chuẩn bị tâm lý cho mình đầy đủ, nhưng khi cô thực sự ngồi trong bồn tắm, còn Sở Hà quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh bồn tắm cầm vòi hoa sen giúp cô tắm rửa thì cô vẫn là không nhịn được mà đỏ mặt, cảm giác toàn thân cứ nóng dần lên.
Tuy rằng cái đêm bọn họ uống say ấy, cũng coi như......
Nhưng giờ đang là ban ngày ban mặt, hơn nữa cả người cô lồ lộ trước mặt Sở Hà, đôi mắt của anh còn vô cùng vô cùng chăm chú nhìn vào cô.
"An Nại, sao da em lại đỏ hết lên thế này?" Sở Hà nhìn thoáng qua làn da phiếm hồng của cô.
"Nóng quá nên thế, người em sắp chín rồi đấy, nước nóng quá đó anh." An Nại trợn mắt nói dối.
"Ờ......" Sở Hà gật gật đầu ưngn cũng không hạ nhiệt độ nước xuống.
Nước từ vòi hoa sen chảy lên vai An Nại, dòng nước từ từ tưới lên người cô thực thoải mái. Cô tựa lưng vào bồn tắm, tay trái khoát lên bệ bồn tắm, tay phải đặt trước ngực không nhúc nhích chút nào.
Sở Hà một tay cầm vòi hoa sen, một tay đi theo những nơi mà dòng nước chảy qua.
Tận mắt chứng kiến tay anh lướt qua vùng xương quai xanh kích thích khiến mặt An Nại lại càng đỏ hơn.
Đầu ngón tay Sở Hà có chút hơi thô, những nơi anh chạm vào người cô lại cảm thấy có chút ngứa cũng có chút nóng, cứ như bị lây nhiệt độ ấm ấp từ tay anh vậy.
"Được rồi, Sở Hà......" khi tay Sở Hà trượt đến đùi cô An Nại không nhịn được nữa mà né ra,"Để tự em tắm, anh treo vòi hoa sen lên đi."
"Không được, miệng vết thương sẽ dính nước mất." Sở Hà kiên quyết từ chối lời đề nghị của cô, anh dùng vòi hoa sen làm ướt ngươi cô trước, sau đó mới đổ sữa tắm lên tay rồi xoa xoa hai tay tạo bọt.
"Anh dùng bông tắm đi, em thích bông tắm!" Tay trái An Nại bắt lấy chiếc bông tắm ném về phía Sở Hà, cuối cùng là "độ chính xác thấp" nên đã rơi xuống đất.
"Bẩn rồi." Sở Hà đá văng cục bông tắm đang nằm trên đất ra xa, bàn tay đầy bọt sữa tắm chạm lên bả vai cô.
Bọt sữa mịn màng, bàn tay ấm áp......