Chương 1: Ngủ nhờ
-------Chap 1---------
Không khí hạnh phúc lan tỏa từ gia đình của Asuka, cả hội quán Fairy Tail ai cũng vui vẻ với nụ cười tươi trên môi mà không hề để ý đến chú mèo xanh tội nghiệp bị cướp mất nụ hôn đầu đang đau khổ ngồi trong góc vẽ vòng tròn và hai con người mang theo hai suy nghĩ khác nhau. Họ không ai khác ngoài Lucy và Natsu. Mira đứng quan sát tình hình chung một lúc rồi tiến lại gần Lucy hỏi.
Mira: Lucy này, có chuyện gì à em? *trên khuôn mặt vẫn là nụ cười tươi*
Lucy: Không có gì đâu chị. *cười trừ*
Mira: Thế à.
Lucy: Uhm...
Mira tiếp tục trầm ngâm một lúc, mắt vẫn không rời khỏi Lucy.
Mira: Lucy nè, sao em lại nỡ hi sinh mất nụ hôn đầu của Happy vậy hả? Bộ em không thích hôn Natsu đến vậy sao.
Lucy: *mắt đỏ bừng* Tại... tại vì...
Mira: Vì sao? *cười*
Lucy: Em... em ngại. Natsu chắc cũng không để ý gì nhiều đâu. Cậu ấy chỉ nghe theo lệnh Asuka thôi mà. *lúng túng giải thích*
Mira: Ồ! Vậy à. Nhưng nó cũng có nghĩa là em không ghét nếu Natsu hôn thật.
Lucy: *mặt đỏ hơn nữa* Em... em... EM KHÔNG BIẾT ĐÂU. Em về đây.
Nói rồi Lucy cuối gằm gương mặt đỏ bừng như trái cà chua của mình đi mà như chạy ra khỏi hội quán Fairy Tail. Mira dõi theo cô gái nhỏ với vẻ mặt thích thú.
Mira: Về cẩn thận. *nói vọng theo*
-------Trên đường về--------
Đầu Lucy rối bời với nhiều suy nghĩ: “Natsu thật kì quá đi. Giữa phố thế mà định hôn mình. Ngại ch.ết mất. A! Nhưng mà đó cũng là theo lời của Asaka thôi phải ko nhỉ?” Nghĩ đến đó tự nhiên Lucy thấy khó chịu. “Mệt quá!!!! Không nghĩ nhiều nữa. Mau về nhà tắm thôi.” Thế là Natsu nhà ta bị Lucy đá văng ra khỏi đầu một cách tỉnh rụi. Lucy ngước mặt lên nhìn bầu trời Magnolia đêm. Hàng triệu ngôi sao lấp lánh đang tỏa sáng lung linh trên nền trời đen. “Wow! Nhiều sao thật. Đẹp quá. Mình yêu thành phố này. Mình yêu Fairy Tail và mình yêu mọi người.”
Lucy với tâm trạng hết sức thoải mái đi về nhà. Vẫn lời nhắc nhở quen thuộc của bác lái đò vang lên mỗi lúc Lucy lúc đi ngang bờ sông “Lucy, nhớ cẩn thận đấy”
Vừa về đến nhà là Lucy đi tắm ngay. Từng giọt nước âm ấm rơi xuống mặt làm cô thấy thoải mái, thư giản. Ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu Lucy mới quấn khăn bước ra. Mái tóc vàng ướt xõa dài hơn vai một chút chưa khô bết vào gương mặt xinh xắn của Lucy trong cô lúc này trông vô cùng quyến rũ. Quơ đại bộ đồ mặt vào, cô bước đến giường chuẩn bị ngủ mà không màn đến mái tóc đang ướt sủng.
*khụ khụ* tiếng ho khan không tự nhiên vang lên
Lucy xoay đầu về nơi phát ra tiếng động lạ. Và thái độ quen thuộc mỗi khi Natsu vào nhà mà không có sự cho phép của Lucy.
Lucy *trợn mắt há mồn*: NATSUUUU!!!!!! SAO CẬU LẠI VÀO ĐÂY HẢ?????
Lucy cảm thấy hơi lạ vì Natsu chưa bao giờ bị bệnh mà hôm nay lại ho khù khụ như thế. Đôi lúc cô thấy vừa ngưỡng mộ vừa khiếp sợ sức đề kháng của các sát long nhân.
Natsu: Happy giận tớ không cho vào nhà rồi. Hôm nay cho tớ tá túc một đêm nha.
Nói rồi không đợi câu trả lời của Lucy, Natsu leo tọt lên giường làm cô không kịp phản ứng.
1s 2s 3s.
Lucy: XUỐNG GIƯỜNG TỚ MAU!!!! NATSUUUU!!!!
Natsu: Bạn bè là phải biết giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn chứ Lucy.
Lucy: Tớ cho cậu ngủ nhờ nhưng phải xuống đất nằm. Giường là của tớ.
Natsu: Không thích đâu. Đất cứng lắm!
Lucy: Nhờ vả người khác mà thế đấy hả.
Natsu: Bớt nóng đi mà Lucy. Lên đây ngủ cùng tớ nè. *vỗ bộp bộp vào khoảng trống trên giường bên cạnh cậu* - giọng hồn nhiên
Lucy: *mặt thoáng đỏ* KHÔNG! Natsu! Cậu mà cứ nhất quyết vậy là tớ quẳng ra ngoài đó.
Natsu: Thôi mà Lucy! Ý, tóc cậu còn ướt kìa để tớ lau dùm cho. (tg: chuyển chủ đề nhanh để sợ)
Lucy: Khô...
Chưa nói hết câu Lucy đã bị Natsu kéo phịch xuống giường. Cậu nhanh chóng lấy khăn lau tóc cho cô. Hành động bất ngờ này của Natsu khiến Lucy không kịp phần ứng gì cả. Lucy lúc này hoàn toàn đơ như khúc gỗ.
“Natsu đang... đang lau tóc cho mình á.” suy nghĩ của Lucy
Natsu cảm nhận từng lọn tóc vàng mượt trong tay, cậu cố gắng kìm lực tránh làm cô đau. Tay cậu nhẹ nhàng, vài giọt nước từ tóc Lucy rơi xuống vai áo làm cô hơi lạnh. Cô thoáng rùng mình. Chỉ là một cử động nhỏ của Lucy cũng không qua được đôi mắt tinh anh của rồng, Natsu lấy chiếc khăn choàng của mình quấn lên cổ cô. Một cảm giác ấm áp bao trùm khiến Lucy cảm thấy dễ chịu hơn.
Natsu: *cười nhăn răng* Lucy lạnh à? Quàng cho ấm nhá.
Lucy lúc này chả biết nói gì, toàn thân cứng đờ, não bộ cô đang chạy quá công suất. Nghe Natsu hỏi cô chỉ biết gật đầu theo bản năng.
Mùi sữa tắm của Lucy thoang thoảng trong không khí làm Natsu khựng lại. Cậu tự nhiên cảm thấy thích mùi này. Cậu là loại nghĩ gì làm đó nên... liền kề mũi mình sát lại cổ Lucy để ngửi. Hương thơm dịu nhẹ như mùi sữa khiến cậu cảm thấy không muốn rời. Lucy giật mình trước hành động đó của Natsu.
Lucy: Natsu... Cậu... cậu làm gì vậy. *mặt đỏ bừng*
Natsu: Nè Lucy. Giờ mới biết cậu thơm thật đó. *gương mặt Natsu hồn nhiên như cô tiên*
Lucy: Hả. Cậu...
Lucy chả biết nói gì. Ngửi thỏa thích rồi Natsu mới tiếp tục lau tóc cho cô. Cậu nhìn thấy vành tai Lucy đỏ lựng. Mặt cô cuối gằm.
Natsu: Nè Lucy. Tai cậu đỏ lắm đỏ.
Lucy:... *mún tìm lỗ tui xuống*
Lau tóc Lucy thêm một lát thì cũng đã khá khô.
Natsu: Được rồi đó. Ngủ thôi. ^^
Nói rồi Natsu kéo Lucy xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Natsu đâu biết rằng trên gò má cậu đã xuất hiện một vệt hồng nho nhỏ. Lucy trằn trọc không sao ngủ được.
“Natsu đáng ghét! Sao cậu cứ xoay mặt về hướng này hả??? >.