Chương 21: Nổi giận
--------Chap 21: Nổi giận--------
Tên đó: “Linh hồn mẹ em đang ở trong này. Và… có cách giúp mẹ em sống lại.”
Cả người Lucy run lên sau khi nghe câu nói đó. Có cách… làm mẹ cô sống lại.
Lucy: *mất bình tĩnh* Làm cách nào?
Tên đó nhẹ nhàng đưa chiếc chìa khóa lên tư thế mở.
Tên đó: “hô to* KHAI MỞ!
1s 2s 3s … không có chuyện gì xảy ra cả.
Lucy: Anh làm gì thế?
Tên đó: *cười* Đây là cách. Chỉ cần ai mở được cánh cổng bằng chiếc chìa khóa này là mẹ em có thể sống lại. Nhưng mở nó không phải là chuyện đơn giản. Nếu 1 người đã thất bại một lần thì người đó mãi mãi không thể mở nó được nữa.
Lucy *đứng dậy* Tôi sẽ làm.
Tên đó: *cười mỉm* Anh biết em sẽ nói thế mà
Lucy đi đến lấy chìa khóa vàng từ tay tên đó. Cô có chút căng thẳng. Bắt tât cả sức mạnh, cô phải giúp cho mẹ mình sống lại. Chợt Lucy nhớ ra điều gì đó.
Lucy: Đúng rồi. Tôi chưa biết tên anh?
Người đó: Tên anh là Toshi.
Lucy: *cười* Cảm ơn anh. Toshi.
Lucy tay cầm chiếc chìa khóa nắm giữ mạng sống của mẹ mình. Từ từ dơ lên.
Lucy: Hỡi sức mạnh của của 88 triệu vì sao, sức mạnh của các tinh linh. Cầu xin mọi người hãy tiếp sức cho tôi. *trừng mắt* KHAI MỞ!!!
Một vòng sáng màu vàng bao quoanh lấy Lucy. Chiếc chìa khóa vàng sáng lên. Lucy dùng hết tất cả pháp thuật mà mình có.
Lucy: *hét lên* KHAI MỞ!!!!!!
Ngay lúc đó, Natsu nghe 1 giọng nói thoảng qua tai mình. “Đừng… Lucy… đừng lại đi con…” Giọng nói rất giống của Lucy chỉ có điều trầm và mang nét đau buồn khôn siết. Natsu tự nhiên có cảm giác rất, rất xấu.
Ánh sáng lan chói từ chiếc chìa khóa khiến Natsu và Loki không nhìn thấy rõ mọi vật. Lucy cố gắng nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Hình ảnh mờ ảo của Layla hiện ra trước mặt của cô. Nhưng… nét mặt đó… chỉ có khi cô mắc lỗi lúc nhỏ. Lucy đang cứu mẹ cơ mà. Sao mẹ cô lại nhìn buồn đến vậy. Mắt bà ánh lên vẻ đau đớn cùng những tia bất lực. Sau khi nhận biết được những điều đó tự nhiên trước mắt Lucy chỉ còn là một mảng đen tối. Và mọi chuyện sau đó thì, Lucy hoàn toàn không biết gì cả.
Ánh sáng ấy gần yếu đi. Cả căn phòng trở lại với vẻ lạnh lẻ âm u ban đầu. Natsu và Loki dần nhìn rõ mọi thứ. Nhưng… sao Lucy lại dựa hẳn vào Toshi thế Tay hắn còn định vai cô.
Natsu: *cáu* Nè! Lucy bị gì thế?
Natsu toan chạy lại nhưng *cốp*. Có một bức tường pháp thuật ngăn cậu lại.
Natsu: *nổi giận* Tên Toshi khốn khiếp! Mày làm gì thế? Loki! Qua phụ tôi phá bức tường này.
Natsu nhìn qua thì thấy Loki mặt trắng bệch, nước mắt lăn dài trên hai gò má, ánh mắt đau khổ.
Natsu: Này Loki! Cậu bị gì thế?
Loki: *giọng đau đớn* Lucy… ch.ết rồi.
Natsu: Hả? Lucy còn trong kia kìa. Cậu đùa à Loki.
Loki: Sự liên kết của tôi và Lucy đã… mất. Nó chỉ xảy ra khi chủ nhân của một tinh linh đã… ch.ết. Lucy… cô ấy…
Natsu đờ người ra. Vẻ mặt đau buồn đó… Ánh mắt tuyệt vọng đó… Những giọt nước mắt đó… Natsu không tin vào điều này. Chỉ mới ít phút cách đây không lâu Lucy còn cười và nói sẽ về hội cùng mọi người mà. Cậu nhất định không tin.
Natsu: *cười gượng gạo* Nè Loki! Cậu đùa không vui đâu. Là một trò đùa phải không? NÓI CHO TỚ BIẾT Đ Y LÀ TRÒ ĐÙA À. *cậu gầm lên*
Đáp lại lời Natsu là sự yên lặng. Natsu quay lại nhìn Lucy khẽ ngắm hờ mắt như đang ngủ tựa vào vai hắn ta. Cô ấy… trông chả có vẻ gì là đã ch.ết cả. Nhưng không hiểu sau cả người Natsu cứ không ngừng run rẩy. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt khiến cả việc hít thở cũng khó khăn. Natsu dùng tay đấm mạnh trên bức tường vô hình.
Natsu: *điên lên* MÀY CÓ MAU ĐƯA LUCY LẠI Đ Y KHÔNG THẰNG KIA!
Hắn bình thản lấy tay nâng cằm Lucy lên. Vuốt ve nhè nhẹ gò mò trắng trẻo mịn màng. Rồi hắn búng tay nhẹ. Lucy mở mắt dậy và đứng choàng tay hắn. Đôi mắt đó… không có cảm xúc. Y như lúc Lucy bị điều khiển. Tên Toshi nhẹ nhàng cuối xuống nhặt chiếc chìa khóa vàng lên bỏ vào túi áo. Natsu giận điên người.
Natsu: *gầm giọng* Lucy chắc chắn chưa ch.ết. Cô ấy bị điều khiển thôi. Loki! Cậu định ở đó khóc lóc đến chừng nào nữa hả?
Loki bước tới gần bức tường pháp thuật. Hai tai sư tử hiện rõ trên đầu. Cả người Loki tỏa ra sức mạnh.
Loki: *trầm giọng* Đấm bể bức tường ch.ết tiệt này đi. Cả 2 cùng làm.
*Choang* Bức tường vỡ vụn. Toshi khẽ ngạc nhiên. Hắn không nghĩ 2 tên đó có thể phá được bức tường đó. Hắn đánh giá chúng hơi thấp rồi. Khẽ nghếch môi. Hắn búng tay lần nữa. Lucy trở lại trạng thái như ngủ say. Khi Natsu và Loki đứng trước mặt hắn. Hắn thản nhiên cuối người xuống hôn vào cổ Lucy. Tạo ra… chấm đỏ hồng. Natsu tức run người. Cậu nhanh chóng chạy đến kéo Lucy lại. Hắn ta cũng chả ngăn cản gì. Khi dụng vào tay Lucy, Natsu rùng mình. Hơi ấm quen thuộc mà nỗi khi cậu nắm bàn tay cô không còn. Natsu hốt hoảng ôm lấy người Lucy. Toàn thân Lucy lạnh ngắt không sức sống. Nỗi sợ hãi bao trùng lấy Natsu. Cố gắng cho ngườ mình đừng run lên.
Natsu: Lucy… cậu tỉnh lại đi. Lucy à…
Natsu cứ lay nhẹ Lucy. Giọng nói lạc đi. Natsu nguyền rủa chính mình. Cả 2 lần! 2 lần! Cậu đều không bảo vệ được cô. Kì Lucy tương lai bị Rouge giết. Hình ảnh máu Lucy cứ từ từ chảy ra, cô từ từ đi khỏi thế giới này. Natsu như ch.ết lặng. Cả lần này. Chẳng lẽ cậu sẽ mất cô mãi mãi? Nỗi sợ hãi và đau đớn đang bóp nhẹt trái tim cậu.
Natsu nhẹ nhàng đặt Lucy ra xa. Lấy tay gạt những sợi tóc mai vương trên khuôn mặt cô. Rồi bước lại gần Toshi. Vung một cú đấm thật mạnh.
Natsu: *gào lên* THẰNG KHỐN NẠN! TAO SẼ GIẾT MÀY!
--------End chap 21--------