Chương 30: Hẹn hò
--------Chap 30:Hẹn hò--------
Loke: Lucy! Hôm nay chùng ta sẽ hẹn hò.
Lucy: O.0 Hả?
Loke khẽ liếc nhìn người đang lườm anh với ánh mắt giết người kia ở con hẻm cạnh nhà Lucy. Anh nắm tay Lucy trông khi cô vẫn còn đang ngơ ngẩn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Lucy giật mình định dằn tay ra thì Loke đã siết chặt hơn.
Loke: Lucy. Có ai nói rằng khi ngại em rất dễ thương không?
Lucy: *mặt đỏ bừng* Anh...anh nói nhảm gì thế. /////o//////
Loke: *cười phong lưu* Thôi được rồi. Chúng ta đi thôi.
Nói rồi Loke nắm tay kéo Lucy đi.
Lucy: Mồ!!! Ích nhất cho tôi biết chúng ta đi đâu chứ.
Loke: *nháy mắt* Công viên giải trí mới khai trương. Anh có 2 vé đây.
Lucy: Thật hả?
Lucy có nghe nói công viên này hôm nay khai trương. Cô rất muốn đi thử nhưng chưa có ai để đi cùng. Nhiều chuyện diễn ra quá khiến cô quên mất. Tự nhiên hôm nay được Loke rủ đi thì đương nhiên tâm trạng phải vui rồi. Lucy hoàn toàn quên mất mình đang đi HẸN HÒ.
Loke nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Lucy trong lòng anh cũng thấy thoải ái hơn. Trong khi đó… Natsu nhà ta đang rất muốn đánh người. Cậu đến nhà Lucy theo lời của Loke. Vừa mới tới đã thấy Loke đang vui vẻ trò chuyện với Lucy khiến cậu chẳng muốn xuất hiện tí nào. Nấp tạm vào con hẻm gần đó và sau đó… Mọi chuyện thế nào chắc mọi người cũng đoán ra nhỉ?:v Natsu nhà mình cảm thấy không “yêm tâm” nên đã bám theo 2 người họ đến tận đây. Có một suy nghĩ đang gào thiết trong đầu Natsu bây giờ: “TÊN LOKE KIA! MI CÒN CHƯA BỎ TAY LUCY RA HẢ Ối… 2 người họ… lên tàu á!!!!!! KHÔNG-GGGGG!!!”
Thế là Natsu dành phải bấm bụng vật lộn trên tàu để đi theo Loke và Lucy. Không đầu không ngừng nguyền rủa Loke.
Ngồi trên tàu một lát đã đến công viên giải trí.
Lucy: *mắt long lanh* Wow! Lớn quá! ///o///
Loke: *kéo tay Lucy* Đi nào! Em muốn chơi trò gì trước.
Lucy hào hứng nhìn quoanh công viên một vòng. Đông ghê! Không khí thật nhộn nhịp, vui vẻ. Tiếng la hét từ phía tàu lượn siêu tốc thu hút Lucy. Tàu lượn siêu tốc à… Bỗng có cái gì đó lướt qua đầu cô. Tự nhiên Lucy nghĩ mình đã từng chơi cái này rồi. Với ai thì… cô thật tự không nhớ. (Haina: Giải thích chút cho các bạn không nhớ. Lucy đã từng bị đẩy lên tàu lượn siêu tốc với Natu hồi ở Edolas lúc đánh với tên điều kiển tóc tím trong công viên ý) Lắc đầu xua đi những ý nghĩ vẩn vơ.
Lucy: *chỉ tay vào đoàn tàu* Loke! Chơi cái này đi! Được không?
Loke: *cười* Đương nhiên. Đi mau nào.
Loke lại nắm tay kéo Lucy đi về phía đoàn tàu. Lucy miểm cười hào hừng trông khi ai đó đang mặt mày xanh lét. Natsu thầm nghĩ: “Không thử trò này được!!!”
La hét sàng khoái trên tàu lượn. Lucy lại kéo Loke đi chơi nhiều trò khác. Anh rất vui vẻ đi cùng cô. Lucy đã cười rất nhiều vào hôm nay. Tự nhiên Loke muốn trêu Lucy một chút. Để ý nãy giờ thấy Lucy không nhắc đến trò ngơi nhà ma quái lần nào. Cũng không lại gần khu vữa đó. Loke khẽ cười nham hiểm. Loke: *kéo Lucy lại* Này! Chúng ta thử trò ki nhé. *chỉ vào ngôi nhà có chú dơi xinh xinh đen đen ngoài cửa*
Nhìn theo hướng tay Loke, mặt Lucy khẽ căng thẳng.
Lucy: *lắc đầu kịch liệt* Không thích đâu!
Loke: *cười cười* Lucy này… Không lẽ em… *ghé sát vào tay Lucy* sợ-ợ à?
Lucy: *ngượng* Hồi nào chứ! Chơi thì chơi!!!
Loke: Ồ! Vậy thì đi thơi nào.
Lucy bước từng từng bước vào ngôi nhà ma. Hệ thống âm thanh rất tốt. Tiếng gió rít, âm thanh va chạm của những vật gỉ sét, tiếng cọt kẹt của cửa, cả những tiếng rên lúc lớn lúc nhỏ. Trong này rất tối. Máy phun sương cũng hoạt động tích cực. Lucy sợ hãi khẽ siết chặt tay Loke. Mồ hôi từ từ túa ra. Lẽ ra lúc đầu không nên vào!!!!!! ;A;
Loke thấy Lucy hoảng sợ như thế thì cũng không đành lòng. Lúc đầu định trêu cô một chút. anh không nghĩ rắng cô sợ đến thế.
Loke: Không sao đâu Lucy Chỉ là giả thôi mà.
Lucy: *giọng run run* Nhưng… giống thật quá. ;A;
Loke: *cười* Thôi được rồi! Đi nhanh để ra ngoài thôi.
Lucy: *gật gật đầu* Nhanh thôi.
Vừa nói xong tự nhiên Lucy cảm thấy có gì đó ươn ướt lành lạnh chạm vào cổ cô. Khẽ rùng mình. Lucy từ từ quay lại thì thấy một cái đầu lơ lừng có cái lưỡi đỏ chót thè ra đang ɭϊếʍƈ lên cổ cô. Lucy hét lên thất thanh. Sống ch.ết chạy đi chỗ khác. Ngay lúc đó có một đàn dơi bay ngang qua khiến cô chẳng thấy gì cả. Lucy ôm đầu ngồi thụp xuống. Một lúc sau, cô cảm thấy mọi chuyện đã im ắng lại thì từ từ ngước mặt lên. Xung quoanh tối om khiến cô không thế thấy được. Mò mẫm tìm Loke. Anh ấy đâu rồi? Lucy hốt hoảng. Không thấy Loke đâu cả. Chẳng lẽ lúc bỏ chạy cô đã lạc mất Loke! Không! Không muốn đâu! Trong lúc hoảng sợ nhất tự nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô.
Lucy: Loke? Anh đó ư?
Ngươi đó không nói gì. Hơi ấm ở bàn tay người đó rất quen thuộc. Người đó khẽ siết tay Lucy và kéo cô đi. Không hiểu tại sao Lucy lại cứ vô thức đi theo. Có cảm giác gì đó rất kì lạ khiến cô cảm thấy tin tưởng vào chủ nhân bàn tay này. Đi được một chút thì Lucy nghe thấy giọng của Loke. Bàn tay đó cũng buông tay cô ra. Tự nhiên Lucy có cảm giác hụt hẫng khó tả. Người đó lẫn vào bóng đêm rồi biến mất. Cô không biết người đó là ai. Loke nhanh chóng tìm thấy Lucy.
Loke: *giọng gập gáp* Em chạy đi đâu vậy Lucy!
Lucy: Xin lỗi. Tôi bị lặc. Nhưng có ai đó đã dẫn tôi đến đây.
Loke: Ai đó ư…
Rồi sau đó Loke im lặng. Lucy cảm nhận được tiếng thở dốc từ phía Loke. Cô cảm thấy có lỗi. Chắc anh đã chạy khắp nơi tìm cô. Lucy cảm thấy mình ngốc quá.
Loke: Đi thôi! Nhanh ra khỏi đây nào.
Lucy: Ừ!
Ra khỏi ngôi nhà ma quái, Lucy thề rằng sẽ không bao giờ chơi những trò thử thách lòng can đảm như thế này nữa.
Loke: Cũng gần hết giờ rồi. Chúng ta chơi trò cuối rồi về nhé.
Lucy giờ mới nhận ra mình đã đi chơi cả ngày. Mặt trời cũng đang từ từ đi xuống rồi.
Lucy: Uhm. Chơi trò gì cuối đây nhỉ?
Loke: Chúng ta lên đu quay ngắm hoàng hôn nhé. Nghe nói ngắm hoàng hôn ở đây rất đẹp đấy.
Hai người bước vào một buồng nhỏ trong đu quay. Đu quay từ từ quay đưa 2 người lên cao.
Loke: Lucy. Hôm nay em vui chứ? ^^
Lucy: *cười tươi* Ừ! Càm ơn anh Loke.
Loke: *cười* Không có gì đâu. Tại anh thích em mà!
Lucy: Hì. Biết rồi biết rồi. Đừng đùa nữa.
Loke cười cười.
Loke: Lucy! Anh yêu em.
Lucy thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt Loke nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nhưng… Lucy không muốn đón nhận ánh mắt đó. Cô nhìn hướng khác tránh ánh mắt cùa Loke.
Lucy: *cười gượng gạo* Thôi mà Loke! Anh đừng đùa nữa. Không vui đâu.
Gương mặt Loke thoáng nét đau khổ.
Loke: Lucy. Anh yêu em. Đó là sự thật.
Loke bước đến cuối đầu xuống hôn Lucy. Môi anh áp vào môi vô. Lucy hoàng toàn đơ ra. Não bộ của cô thật sự chưa xử lý được chuyện này. Loke mơn trớn nhẹ bờ mô Lucy rồi từ từ tiến sâu vào. Lúc đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi Lucy thì cô mới giật mình. Lucy cố gắng đẩy Loke ra nhưng anh rất mạnh. Cô thật sự không ngờ anh có thể làm vậy. Nước mắt của Lucy bắt đầu chảy. Loke không ngạc nhiên khi thấy Lucy khóc vì anh biết chắc chắn sẽ như vậy. Lưu luyến rời môi Lucy. Đây là nụ hôn đầu tiên cũng sẽ là nụ hôn cuối cùng của Loke. Khi quyết định nói ra tình cảm lẽ ra phải giấu cả đời này… anh cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi. Nhưng dù sao Loke cũng muốn được một lần chạm vào trái tim của Lucy. Để cô hiểu rõ tình cảm này.
Lucy mở to mắt nhìn Loke. Cô thật sự không biết nên nói gì lúc này. Cảm giác khi Loke hôn thật sự khiến Lucy cảm thấy khó chịu. Nhưng cảm giác hôn một người… Lucy cảm thấy cô đã từng biết nhưng cảm giác lúc đó rất khác lúc này.
Loke: Tin anh chưa Lucy?
Lucy: Uhm…
Loke: Cảm giác rất lạ phải không. Nếu là “cậu ta” chắc chắn em sẽ không đẩy ra.
Lucy: *khó hiểu* Cậu ta...? Là ai?
Loke chỉ cười. Không nói gì cả.
Lucy cảm thấy khó xử. Nhưng là một người thắng thắn cô không muốn kéo dài tình trạng này. Ở bên Loke rất vui nhưng không có gì hơn mức tình bạn.
Lucy: Xin lỗi anh Loke. Tôi… chỉ xem anh là bạn.
Loke cười chua chát. Biết rõ câu trã lời nhưng nghe từ chính miệng Lucy vẫn thấy đau lòng quá.
Loke: Không cần xin lỗi. Anh chưa bỏ cuộc mà. Em đâu có quyền cấm anh thích ai.
Loke lại nở nụ cười phong lưu mọi ngày.
Lúc bấy giờ ở buồng dưới buồng mà Lucy và Loke đang ngồi. Có một người đang tức điên máu.
--------End chap 30--------