Chương 49: Giao phó

nhá hàng đêm khuya =))
————Chap 49: Giao phó————
Sấm không thương tiếc rạch những vết trắng trên nền trời đen tối. Gió bắt đầu thổi dữ dội hơn như thể muốn cuốn đi hết những chiếc lá trên cành cây để thể hiện sự mạnh mẽ của mình lúc này. Mây đen...đang kéo về...


Tiếng gào thét vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng. Sting khéo Yukino nép sát vào người mình, lòng đang tự nhủ hàng vạn lần mong rằng cô sẽ không sao. Cơn tức giận trong người cậu biến thành một nguồn ma lực mạnh mẽ, trắng đến lóa mắt chiếu sáng không gian u tối nơi đây.


Không để lỡ thời cơ đó, Rogue thi triển ma pháp tạo một đường thoát cho cả ba. Sting ngay lập tức ôm Yukino chạy như bay ra ngoài, thoát khỏi nơi ch.ết chóc ấy.


Khi cả ba vừa đặt chân ra khỏi tòa nhà đó, trời đột nhiên đổ mưa. Từng giọt, từng giọt mưa lao xuống từ khoảng không thấm vào đất, vào lớp áo khiến những thứ ta khoác trên người trở nên nặng trịch. Rogue nhìn về phía cửa thấy không có ai đuổi theo thì cậu mới cho phép mình thả lòng người sau một thời gian căng thẳng, hơi thở cũng được điều tiết đều hơn một chút. Nhưng thần kinh cậu vẫn chưa được thư giản, nhìn Yukino vẫn nhắm nghiền mắt, Rogue lòng tràn nhập nỗi lo lắng.


Sting nghiến chặt răng, cả người run lên nhè nhẹ.
Sting: *to tiếng* Khốn khiếp thật!!! Chỉ tại tớ mà...
Rogue: *nhanh chóng ngắt lời* Đây không phải lỗi của ai hết. Chúng ta chỉ bị lừa thôi. Khi trở về hội phải nhanh chóng điều tr.a và chữa trị cho Yukino.


Rogue vừa dứt lời, Yukino lúc này đang trong vòng tay Sting khó khăn cố gắng mở mắt. Sting cảm thấy tảng đá đang đè nặng trong lòng mình như nhẹ đi phần nào.
Sting: *giọng gấp gáp* Cậu vẫn ổn chứ Yukino?


available on google playdownload on app store


Yukino không trả lời câu hỏi của Sting mà tay chậm chạp đưa vào trong túi vắt bên hông, lấy ra hai chiếc chìa khóa cung hoàng đạo. Là Libra và Pisces! Sting nhíu này khó hiểu.Yukino mấp mấy môi mấy lần mới nói được thành lời. Nhìn dáng vẻ cố gắng này của cô cả Sting và Rogue đều không đành lòng ngăn cản.


Yukino: Tớ...không xong rồi...
Sting: *giận* Cậu đừng có nói mấy lời ngốc nghếch ấy Yukino!!!
Yukino nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Yukino: *khe khẽ* Uhm... Nh...nhưng nếu...t...tớ xảy ra...chuyện gì... Hãy đưa... hai chiếc chìa khóa này... cho Lucy-san... Chỉ có chị ấy... tớ mới yên tâm... mà giao cho hai người bạn này...


Sting lắc đầu kịch liệt tỏ vẻ kiên quyết phản đối. Rogue nắm chắt hai bàn tay, móng tay đâm vào da thịt đau rát.
Yukino: Sting... Rogue... xin lỗi...và cảm ơn... Có lẽ tớ... phải ngủ một chút rồi...


Mi mắt Yukino từ từ nhắm lại. Sức lực ở bàn tay cầm hai chiếc chìa khóa cũng biến mất khiến nó rớt xuống nền đất ẩm ướt do thấm nước mưa. Ánh sáng vàng lạnh lẽo tỏa ra trong màn đêm.


Ánh mắt Sting trở nên hoảng loạn, đau đớn. Rogue cố gắng giữ bình tĩnh cuối xuống, bàn tay đưa lên mũi Yukino kiểm ta nhịp thở mà không khỏi run rẩy. Cảm giác hơi thở rất yếu từ cách mũi Yukino, Rogue mới nhẹ lòng đi một chút.
Rogue: Sting! Bình tĩnh! Chúng ta cần đưa cố ấy đi chữa trị gấp.


Nghe Rogue nói xong, vẻ mặt Sting ánh lên niềm hi vọng tràn trề. Cậu nhanh chóng đứng dậy trên đôi chân đã mọi nhừ, cánh tay bế Yukino đau nhức sau trận đấu. Nhưng Sting vẫn gì chặt cô như giữ gìn một đồ vật quý giá.
Sting: Chúng ta đưa cô ấy đi đâu? Sabertooth không có bộ phận chữa trị...
Rogue: Thiên long của Fairy Tail...


Vừa nghe thế, Sting nhanh chọng về phía hội quán Fairy Tail cách đấy rất xa. Suốt một đêm dài, cậu không hề chợp mắt. Vắt kiệt sức lực của đội chân, băng qua cách rừng và cả một thành phố để đến được Magnolia.
————-Trở về hiện tại————
Sting càng kể câu chuyện thì Natsu càng đen mặt đi.


Sting: *trầm giọng* Khi gần đến Fairy Tail bọn tôi có đi ngang qua một ngôi nhà, bà lão đó vừa nhìn thấy đã gọi chúng tôi vào trong. Wendy cũng đang ở trong đó. Bọn họ đã chữa trị cho Yukino... Tính mạng cô ấy giờ không nguy hiểm gì nhưng... cô ấy... không...


Nói đến đây giọng Sting nghẹn lại, gân xanh nổi rõ trên cách tay rắn chắn. Rogue càng cuối gằm mặt hơn.
Sting: *nhỏ tiếng* Yukino không thể làm pháp sự nữa. Cô ấy mãi mãi không thể sử dụng pháp thuật. Mãi mãi không thể cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ... Tất cả là lỗi tại tôi!


Natsu: Có phải là tòa nhà nằm sâu trong phu rừng phía Tây?
Sting khẽ ngạc nhiên. Tự hỏi tại sao Natsu lại biết điều này và cậu thấy điều này có quan trọng sao? Nhưng cậu vẫn gật đầu nhẹ để cho Natsu một lời xác định.


Natsu đờ người, Juvia và Gray gần đó cũng chợt khựng lại... Tòa nhà sâu trong khu rừng phía tay... Chắc chắn không ai có thể quên được ký ức vào đêm kinh hoàng ấy... Đêm mà chỉ chút nữa thôi họ sẽ mắt đi Lucy... Toshi... vẫn còn sống...
Natsu: *to tiếng* HỪ!!!! Lucy đang gặp nguy hiểm!


Juvia tràn đầy lo lắng. Gray nắm tay cô siết nhẹ để trấn an.
Gray: *nhỏ tiếng* Lucy sẽ không sao. Cô ấy rất mạnh mẽ.
Juvia: Uhmm...
Natsu không có được bình tĩnh như những người khác. Cậu lao nhanh đến bên quầy bar của Mira. Vẻ mặt đáng sợ khiến mọi người phải giật mình.
Natsu: Mira! Lucy đi làm nhiệm vụ ở đâu?


Mira: Lucy nhận nhiệm vụ bắt băng cướp ở ven rừng phía Nam, gần hội quán Sabertooth.
Natsu vừa biết được địa điểm lập tức xoay đầu ý muốn đi tìm Lucy ngay. Gray nhanh tay chộp cổ áo cậu ta lại.
Gray: Natsu! Mày bình tĩnh đi!
Natsu: SAO TAO CÓ THỂ BÌNH TĨNH KHI LUCY ĐANG GẶP NGUY HIỂM.


Gray: Hiện đang là buổi sáng. Mày có thể yên tâm một chút.
Natsu lúc này mới chợt nhớ ra một điều rằng Toshi không thể hành động vào ban ngày. Nỗi lo lắng trong lòng vơi đi được một chút. Ánh mắt cậu hướng về phía xa xôi.
Natsu “Lucy! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!!!”


————End chap 49————






Truyện liên quan