Chương 60: Lên đường
-------- Chap 60: Lên đường --------
Một thoáng im lặng sau lời xin lỗi của Minerva. Lucy bước nhẹ nhàng đến, đưa tay đỡ Minerva dậy. Mọi người xung quanh dường như cố gắng không phát ra tiếng động, hơi thở vô thức nhẹ hơn dù trong lòng đầy căng thẳng. Ai trong Fairy Tail cũng hiểu được cảm giác kinh khủng của Lucy sau trận thua với Minerva nên không thể lên tiếng tiếp lời cho Minerva hay khuyên nhủ Lucy.
Lucy: *nhỏ giọng* Cô đứng dậy đi. Đừng quỳ như thế.
Lucy nói rồi tiến đến đưa tay đỡ Minerva dậy.
Lucy: Bởi vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những hành động đó.
Lời nói tiếp của Lucy làm mọi người lần nữa hít được một ngụm khí lạnh. Minerva thoáng rùng người bởi sự lạnh lùng dày dặc trong từng từ trong câu nói đó. Lucy ngẩn đầu lên nhìn bầu trời trong xanh và cảm nhận gió đang thổi, cảm nhận những sinh vật sống khác đang náo nức chờ một mùa xuân sắp đến.
Lucy: *hít thở nhẹ* Có thể bây giờ là thế nhưng tôi không biết tương lai thế nào. Biết đâu chúng ta sẽ là đồng đội tốt của nhau sau chuyến đi này? Những chuyện trong quá khứ đừng nhắc lại nữa.
Lucy đột nhiên lùi lùi vài bước, khuôn mặt đang thầm lặng đột nhiên hiện đầy ý cười, đáy mắt cong cong thoáng tinh ranh, nghịch ngợm. Cô đưa một tay ra.
Lucy: Xin chào, tôi tên là Lucy Hearthfilia. Rất hân hạnh được kết bạn! ^^
Minerva cảm thấy nước mắt của mình sắp trào ra. Sao trên đời này lại có cô gái dễ thương đến thế này chứ.
Minerva: *nén giọng không run* Tôi... tên là Minerva. Rất hên hạnh. ///^/// *quay qua nói với những người còn lại trong Fairy Tail* Tôi bắt Lucy được không?
Gray lặng lẽ lắc đầu, ngón tay chỉ về một phía. Minerva nhìn theo hướng cậu chỉ, Natsu đang nhìn Lucy với ánh mắt ấm áp khôn nguôi. Cậu đang muốn chạy đến ôm chầm lấy cô gái nhỏ bé nhưng hết sức mạnh mẽ kia vào lòng và cho cả thế giới biết đây là cô gái quan trọng nhất đời cậu. Ôi! Nhìn cái miệng cười tủm tỉm kia kìa. Muốn cắn hết sức!
“Thôi rồi! Không nhịn được nữa!” Natsu thầm nghĩ
Lucy đang đứng quan sát mọi người thì cảm thấy có linh cảm không lành, tức thì bên má có cái gì âm ấm chạm vào. Tiếng *chụt* vang lên, sau một giây ổn định suy nghĩ, mặt Lucy đỏ ửng như quả cà chua chín.
Lucy: *hét ầm lên* Cậu làm gì thế hả Natsu!!! ///////A///////
Natsu: *cười khà khà* Ai bảo cậu dễ thương quá làm chi Lucy. Nhìn má muốn cắn một cái.
Mọi người nghĩ “Bọn này cưới nhau được bao lâu rồi?”
Sting: Anh Natsu này, khi nào có tin vui nhớ báo bọn em nha.
Natsu: Chắc chắn rồi.
Mọi người nghĩ “Mày không thèm hói ý Lucy hả thằng kia?”
Tiếng cưới một lần nữa vang vọng trong không gian. Fairy Tail là thế, giản đơn nhưng làm lòng ta luôn yên bình và ấm áp. Chuyến hành trình được bắt đầu trong không khí thoải mái đó. Ai ai cũng trân trọng giây phút hạnh phút ít ỏi này bởi ai cũng nhận thức được chuyến hành trình này không hề đơn giản và họ tự hỏi rằng không biết mình còn có thể cười sau chuyến đi được nữa không. Lucy đau thì mọi người cũng đau. Thành viên trong gia đinh mình đau thì cả gia đình đều đau. Ngồi trên chiếc xe được chạy bằng ma thuật do Gray đảm nhận trách nhiệm lái, Lucy lần nữa thả mình vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân. Cô nghĩ lúc này bản thân mình đã ổn định được sau nhiều chuyện xảy ra nên muốn một lần nữa liên kết các sự việc lại với nhau.
Việc đầu tiên là khi đến tòa tháp, khi Lucy chưa mất đi ký ức về Natsu. Toshi đã nói dối rằng nếu mở cánh cổng trong chiếc chìa khóa đó ra thì linh hồn mẹ cô sẽ được giải thoát. Lucy nghĩ rằng đó là lời nói dối nhưng giây phút đó nỗi nhớ mẹ cứ thôi thúc cô công nhận đây là sự thật và làm theo lời Toshi một cách ngu ngốc.
Nhưng Lucy có một thắc mắc... Toshi là ai? Hắn ta đến từ đâu mà lại có mối quan hệ nào đó với gia đình mình. Hắn ta biết rất nhiều điều mà cô không hề hay đến.
“Có phải mẹ đã tạo nên một thế giới nhỏ bé yên bình để con sống ở đó không?” - Lucy thầm nghĩ.
Cô có cảm giác mình đã một một chuyện gì đó... một chuyện rất quan trọng. Khi nhớ về ý ức thuở bé, có một khoảng thời gian cô không thể nhớ ra chính xác được từng sự việc diễn ra. Ký ức... cứ bị đứt khoảng. Không biết việc này có phải do mẹ Layla làm không... Lucy đột nhiên thấy căm ghét sự vô tư, ngây thơ và yếu đuối của bản thân, cô không muốn vì mình mà người khác phải chịu đau đớn hay dằn vặt. Toshi từng nói hắn ta là bạn từ nhỏ của cô, đây không biết có phải là một lời nói dối hắn tự dựng lên không nhưng lần gặp mặt này Lucy sẽ hỏi rõ tất cả mọi vấn đề.
Còn về giấc mơ về Igneel, bản thân Lucy chưa tìm ra một lời giải thích hợp lý nào về chuyện này. Tinh linh pháp sư và loài rồng liệu có mối quan hệ nào với nhau? Chuyện cánh cổng thời gian cần năng lực của tinh linh để mở cho rồng từ quá khứ đến tương ai có vẻ không hợp lí lắm. Cánh cổng nhật thực đã bị phá hủy trong lần giao chiến của Natsu cùng hỏa long vương với Rogue hắc ám đến từ tương lai. Mẹ Layla cũng chưa từng nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến loài rồng. Khoan đã... chuyện liên quan đến loài rồng...
“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé có sừng rồng trên đầu, mang trên người đôi cánh màu đỏ và chiếc đuôi rồng to tướng. Ai ai cũng chế cậu là xấu xí và tránh xa cậu. Cậu bé luôn luôn chỉ có một mình cô đơn buồn bã. Cậu hay chơi trong rừng một mình. Đến một ngày nọ, có một đôi bạn, một nam một nữ cùng chạy giỡn vào sâu trong rừng. Cô bé vô tình trong thấy cậu, thấy đôi cánh xấu xí, thấy chiếc đuôi to kềnh cục mịch. Cậu nghĩ thế vì ai ai cũng nói vậy. Cô bé nhìn cậu bé với đôi mắt tò mò, cô bước chạm chạp đến gần cậu hơn. Cậu bé sợ hãi, sợ ánh mắt kì thị mà cô sẽ dành cho mình như bao người, sợ tiếng hét toáng lên trong trẻo. Cậu ngắm tịt mắt lại chờ đợi tiếng bỏ chạy những mãi không thấy đâu. Cậu sợ sệt he hé mắt nhìn ra ngoài thì tiếng trầm trồ thích thú vang bên tai.
“Đôi mắt màu vàng đẹp quá! Sừng này, cánh này, đuôi này.”
Cô bé nói và chỉ từng thứ trên người mà cậu ghét nhất. “
Ngầu quá chừng!”
Cô khen chúng... những thứ ai cũng chê là xấu xí. Cậu mừng rỡ, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng mà một thời gian sau cậu mới biết nó mang tên hạnh phúc. Sau đó, ngày nào cô bé cũng đến chơi với cậu bé rồng. Cậu bạn của cô bị bỏ rơi trở nên giận dỗi và bắt cô đừng chơi với cậu bé rồng nữa. Cô buồn bã đem chuyện này kể cho cậu bé rồng nghe, cậu bé rồng thoáng thẫn thờ nhưng cố cười và nói không sao đâu, nói cô hãy trân trọng cậu bạn kia. Cô không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo, cô không muốn mất cậu bạn chơi từ nhỏ. Cô bé từ đó không đến khu rừng kia nữa nhưng luôn ngắm nhìn bầu trời chờ đợi một đôi cách quen thuộc. Hết chuyện.”
Layla vỗ vỗ đầu con gái ý nói truyện đã hết rồi con hãy ngủ đi.
Lucy trưng ra vẻ mắt ấm ức “Kết thúc này con không thích.”
Layla cười hiền từ “Vậy con sẽ làm sao nào con gái?”
Lucy “Con sẽ chơi với cả hai. Hì hì. Con không muốn mất ai cả.”
Lucy lúc này thấy cậu bé trong câu chuyện mẹ cô kể lúc đó có điểm gì đó giống với người đang quằn quoại vì say xe trên đùi cô. Thoàng mỉm cười.
Lucy: Natsu này... Tớ yêu cậu. Rất nhiều đó.
Natsu: Uhm.. ọe... HẢ?
Mọi người: O0O/
--------End chap 60--------